Chương 30: Ngoại lệ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi sửng sốt trợn mắt lặng lẽ quay sang lườm anh một cái, không dám nhìn phản ứng của ba người kia, còn anh vừa nói, vừa cười lại còn xoa đầu tôi.

"Nó thì không cần quyết đâu, bọn em quyết là được."

"Vậy để anh gọi điện đặt phòng."

Tôi đang chuẩn bị lên tiếng từ chối nhưng không kịp nữa rồi, Uyển Hân đã kéo tay tôi đi trước.

Anh Đạt lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó rất nhanh đã tìm được phòng trống. Chúng tôi bắt một chiếc taxi gần đó mất khoảng 10 phút thì tới nơi.

Bước vào bên trong, tiếng nhạc sập sình ở các phòng khiến tôi có chút khó chịu. Anh quản lý dẫn bọn tôi đến một phòng nhìn khá sang trọng, đóng cửa vào không còn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài nữa. Một phòng hát khá rộng, trên bàn có bim bim, đồ uống, ở giữa có một khoảng trống để mọi người lên đó hát, một lúc sau thì anh chủ mang hoa quả vào.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, Huy Anh ngồi bên cạnh anh, Uyển Hân, Quỳnh Nhiên đi lại mở nhạc:

"Khả Tiên, mày muốn hát bài gì?"

"Bọn mày hát đi, tao không hát đâu."

Và thế là hai đứa mở toàn nhạc thất tình: Có bao giờ không anh - Như Hexi, Buông tay kí ức - Ka Như Ngọc, Không còn nợ nhau - Wendy Thảo,... Giọng hát của Uyển Hân, Quỳnh Nhiên không được hay cho lắm nhưng suốt bao nhiêu năm qua tôi với Huy Anh phải chịu đựng giọng hát của họ, tuy có hơi đau đầu nhưng chúng nó vui là được.

"Hôm nay Tết mà sao hai đứa mày hát toàn nhạc thất tình thế?" Tôi thấy hai đứa này có vẻ không ổn nên đứng lên đi lại hỏi.

"Hợp tâm trạng. Hay mày hát nhạc Tết đi chứ tao hát không nổi." Quỳnh Nhiên đưa mic cho tôi đi lại chỗ Huy Anh.

"Tao đâu có biết hát."

Từ trước đến nay bảo tôi hét thì được chứ hát thì tôi chịu. Hai đứa kia hát không hay nhưng được cái bọn nó thích hát còn tôi thì không, tôi cần thể diện.

"Huy Anh, mày hát đi. Tao mệt quá rồi, tao nghỉ một chút." Uyển Hân đi lại đưa mic cho Huy Anh. "Mày với Khả Tiên song ca bài "問世間" ấy."

"Tao không biết hát. Tao nghe nhạc Trung thôi. Anh Đạt hát nhạc Trung hay lắm."

Tôi đi về chỗ đưa mic cho anh. Người con trai ngồi bên cạnh tôi trầm lặng từ lúc bước vào phòng đến giờ. Bị tôi đưa mic, anh cầm lấy theo bản năng, hơi nhướng mày nhìn về phía tôi.

"Anh Đạt biết tiếng Trung ạ?" Uyển Hân ngạc nhiên hỏi, anh giật mình thu ánh mắt lại trả lời cô.

"Anh có biết chút chút."

"Uầy, sao anh lại học tiếng Trung thế ạ?"

"Hồi lớp 10 tình cờ nghe được mẹ Khả Tiên nói cô ấy thích nghe nhạc Trung nên anh học."

"Hoá ra là vậy."

Uyển Hân, Quỳnh Nhiên nghe xong không khỏi ngạc nhiên "ồ" lên một tiếng. Còn tôi thì cứng đơ người. Anh ấy nói biết chút ít nhưng có bằng HSK6, tôi mới học tới HSK4 đã thấy nản rồi, lại còn cái gì mà vì tôi học tiếng Trung nữa. Chết tiệt thật, cứ như này tôi bị yếu tiếng Trung nhưng chắc trúng tiếng yêu lúc nào không hay.

"Vậy anh hát bọn em nghe đi." Uyển Hân bắt đầu tung chiêu dụ dỗ để anh hát.

"Anh chỉ hát tiếng Trung cho mình Khả Tiên nghe thôi."

Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, mím môi thật chặt không biết nên phản kháng như nào.

"Èo."

Quỳnh Nhiên, Uyển Hân nghe xong bí xị mặt xuống nhìn tôi với vẻ mặt đầy phẫn nộ.

"Nhưng mà anh hát tặng mọi người một bài tiếng Nhật nhé." Anh Đạt đúng là rất biết chiều người khác, không muốn để ai phải buồn, ngoại lệ cũng có và ngoài lề cũng vậy.

"Anh biết tiếng Nhật?" Cả hai đứa há hốc mồm khi nghe anh flex bản thân.

"Ừ tại rảnh quá, học tiếng Trung xong thấy tiếng Nhật dễ nên học."

Mọi người bất ngờ về trình độ ngôn ngữ của anh Đạt còn tôi thì thấy bình thường tại tôi cũng biết rồi.

"Huy Anh cũng biết tiếng Nhật, hay là hai người song ca đi." Quỳnh Nhiên lên tiếng trêu chọc.

"Em biết bài "Sakura" của Kawaguchi không?"

"Có ạ."

Hai người con trai cao trên mét tám đứng dậy, tay đút túi quần sải bước về phía trước, tấm lưng đẹp đẽ quay người về phía tôi.

僕がそばにいるよ
君を笑わせるから
桜舞う季節かぞえ
君と歩いていこう

僕がそばにいるよ
君を笑わせるから
桜舞う季節かぞえ
君と歩いていこう

まぶしい朝は何故か切なくて
理由をさがすように君を見つめていた
涙の夜は月の光に震えていたよ
二人で

僕がそばにいるよ
君を笑わせるから
空のない街抜け出し
虹を探しに行こう

いつもそばにいるよ
君を笑わせるから
やわらかな風に吹かれ
君と歩いていこう

君がいる 君がいる
いつもそばにいるよ."

Dưới ánh đèn mờ ảo, trong những chiếc đèn nháy xung quanh là bóng dáng 2 chàng trai cao ráo, đẹp trai giống như hoàng tử trong truyền thuyết. Giọng hát trầm bổng nhiều đoạn da diết khiến tôi nổi da gà, sởn gai ốc. Toàn bộ phần trình diễn của hai người quá hoàn hảo khiến tôi không thể rời mắt cho tới khi Quỳnh Nhiên đập vai tôi.

"Ê có một anh chồng chưa cưới hoàn hảo như này mày cảm thấy thế nào?"

Đầu óc tôi rối bời như mớ bồng bông, ngây người trước câu hỏi của Quỳnh Nhiên. Hai bên tai đỏ ửng lên, hít một hơi sâu, nghiêm túc trả lời.

"Tao coi anh Đạt như một người anh trai, anh ấy rất tốt, quan tâm tao, giúp tao những bài tập khó, giải quyết rất nhiều vấn đề trong cuộc sống, nói chung là một người anh trai tuyệt vời mà đứa con gái nào cũng muốn có."

"Mày chỉ coi anh ấy là anh trai thôi à?"

"Ừ."

"Huy Anh thì sao? Mày vẫn thích Huy Anh chứ?"

Câu hỏi của Quỳnh Nhiên khiến tôi có chút bối rối, dạo gần đây nhiều chuyện xảy ra tình cảm của tôi dành cũng thay đổi rất nhiều nhất là từ lúc anh Đạt và Nhã Thanh xuất hiện, tôi có cảm giác mình không còn thích Huy Anh nhiều như lúc trước nữa.

Tiếng nhạc tắt, Huy Anh và anh Đạt đi lại chỗ bọn tôi, hai đứa tách ra không thêm tôi nữa mà chuyển đối tượng sang anh Đạt:

"Anh Đạt, có cái gì mà anh không giỏi không ạ?"

"Anh không giỏi cãi lại Khả Tiên."

Tôi nghe xong chỉ muốn đập cho anh một trận, anh toàn cãi tôi chứ tôi đâu có cãi anh đâu. Tôi lườm anh một cái, giận dỗi quay đi chỗ khác.

"Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi." Huy Anh đứng nãy giờ mới lên tiếng.

"Ừ về thôi." Huy Anh đã cứu tôi khỏi sự hỗn loạn này. Tôi lấy áo khoác mặc vào, anh Đạt đi ra ngoài thanh toán.

Trời khuya trở nên yên ắng, thỉnh thoảng có cơn gió mạnh thổi qua khiến người tôi run lên cầm cập, nhà nhà đã tắt đèn đi ngủ hết, tiếng côn trùng kêu rả rích, những chú đom đóm sáng lấp lánh trong đêm, người đi lại cũng ít hẳn. Tôi đi qua một hàng khoai nướng, mùi thơm bốc lên làm tôi muốn lấp đầy chiếc bụng đang đói của mình.

"Chị ơi cho em 5 phần khoai nướng."

Tôi giật mình, người bên cạnh đang mua khoai nướng, trợn tròn mắt nhìn anh, ánh đèn đường chiếu vào gương mặt anh điển trai, toàn thân như phát sáng.

"Của em." Anh liếc nhìn tôi, bật cười thành tiếng đưa cho tôi một củ khoai nướng đã được bóc vỏ.

Ăn khoai trong thời tiết lạnh giá như này quả thực rất thú vị. Vừa đi vừa nói chuyện mấy chốc chúng tôi đã về đến nhà, nhìn đồng hơn hai giờ sáng, tôi lấy chìa khoá mở cửa cổng, thấy Huy Anh và anh Đạt đi theo ba đứa, tôi quay lại hỏi:

"Hai người không về đi muộn rồi."

"Tối nay bọn anh ở lại đây." Khoé miệng anh nhếch lên, anh nửa cười, nửa không, từng câu, từng chữ anh nói ra nhẹ như lông hồng, rất ngắn gọn, dứt khoát, giọng nói êm tai, dễ nghe nhưng không muốn hiểu.

"Anh bị điên à?" Tôi lập tức phản kháng.

"Cũng đâu phải lần đầu anh ở lại đây."

Lời nói của anh khiến tôi đơ người, đứng yên không thể cử động, mặt tự nhiên thấy nóng ran, đỏ ửng, miệng không thốt lên được lời nào nữa. Uyển Hân, Quỳnh Nhiên nghe xong chỉ "ồ" lên một tiếng.

Anh Đạt đi trước Huy Anh đi phía sau còn hai đứa kia chạy lại:

"Hai người tiến triển đến đâu rồi? Lúc nãy còn nói là anh trai mà giờ lại để bị phát hiện qua nhà nhau rất nhiều lần rồi nhé."

"Gì mà tiến triển đến đâu? Anh trai thì không được qua nhà em gái à? Chúng mày nhạy cảm quá rồi." Tôi cố gắng giải thích cho hai người họ hiểu và tin mối quan hệ của chúng tôi chỉ dừng ở "anh trai" - "em gái" nhưng hai đứa nó không tin, tôi cũng đành bất lực.

"OTP của tao toang rồi." Uyển Hân thở dài.

Anh Đạt và Huy Anh ngủ ở phòng trống bên cạnh phòng tôi. Ba đứa tôi về phòng thay đồ, tôi với Quỳnh Nhiên chiều cao cũng ngang nhau nên hay mặc đồ của nhau còn Uyển Hân mặc đồ của chúng tôi không khác gì váy.

Vào bên trong nhà tắm, tẩy trang, skincare cũng đến hơn 3 giờ sáng. Tôi chỉnh điều hoà nóng, hai đứa kia chưa gì đã leo vào trong chăn rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi chơi về khuya như thế này. Suốt cả buổi tối, tôi bị Quỳnh Nhiên, Uyển Hân hỏi chuyện như hỏi cung bây giờ đến lượt tôi hỏi chúng nó. Tôi leo lên giường nằm cạnh Uyển Hân:

"Nói đi rốt cuộc chúng mày làm sao? Không phải tự nhiên lại hát mấy bài thất tình như vậy."

"Con Quỳnh Nhiên bị thằng Nhật Phúc vứt đồ nó tặng vào sọt rác."

——————————

Huy Anh - Anh Đạt ở một không gian khác. Ảnh người team tui vẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro