Chương 31: Hiểu lầm đáng yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nằm nghe hai đứa ra sức tố cáo nhau. Dạo này tôi khá bận với việc ôn luyện đội tuyển, thi thố các thứ nên không có thời gian để tâm sự với hai nhỏ này. Chúng tôi hay nói về học tập hơn là những chuyện tình cảm. Ngày trước Quỳnh Nhiên hay giấu chuyện yêu thầm Nhật Phúc nhưng từ ngày Nhật Phúc biết chuyện cô ấy chủ động theo đuổi hơn còn Uyển Hân chưa có mối tình nào nhưng rất được lòng con trai. Nói chuyện với Uyển Hân cuốn thật sự, dân chuyên Văn chửi đá xoáy rất hay.

"Chuyện là như thế nào? Kể tao nghe xem."

"Là con Quỳnh Nhiên nó làm khăn tặng thằng Nhật Phúc nhưng không gặp được nên nhờ chị Thanh Thư đưa hộ, ai ngờ chị ấy đưa cho mẹ thằng này, thế là nó bắt mẹ mang trả. Tới nhà bác Quỳnh Nhiên, may mà bác ấy nói "Chắc là bạn bè nên tặng nhau thôi" vậy nên mẹ nó mang về. Hôm sau mẹ nó gặp chị Thanh Thư hỏi trong đó là gì tại thằng này không xem vứt luôn vào sọt rác." Tôi ngồi nghe Uyển Hân tường thuật lại câu chuyện.

"Khốn nạn thế à? Quỳnh Nhiên, thằng Nhật Phúc có gì tốt mà mày phải hạ thấp mình như vậy?"  Làm bạn với Quỳnh Nhiên 3 năm đến bây giờ tôi vẫn không thể nào hiểu một người kiêu ngạo như Quỳnh Nhiên lại chịu hạ mình, cúi đầu thậm chí nhường xuất thi học sinh giỏi cho cái người được gọi là "bạn thân" của cậu ta. Còn Nhật Phúc là người như nào? Với tôi cậu ta không khác gì "một tên khốn".

"Nhật Phúc tốt nhật mà chắc do nghĩ chị Thanh Thư tặng nên cậu ấy mới làm vậy thôi." Quỳnh Nhiên hơi cúi mặt xuống trả lời.

"Hôm đó là mày tặng Nhật Phúc cũng sẽ vứt đi thôi." Uyển Hân lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Tao không biết nhưng tao nghĩ Nhật Phúc tốt, mày yên tâm tao sẽ kết bạn với lớp nó, tìm hiểu sở thích của nó, tao tin dần dần nó sẽ thích tao thôi." Dù có nói như nào thì trong mắt Quỳnh Nhiên Nhật Phúc là người tốt.

"Sao mày lại cố chấp như vậy?"

Tôi học cùng trường với Nhật Phúc bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng một lần thấy hắn ta tốt, lúc nào cũng làm cái mặt lạnh lùng, nhan sắc thì cũng bình thường thôi chả đẹp trai, học lực thì cũng ổn, cũng làm lớp trưởng này kia nhưng có giỏi như Quỳnh Nhiên nhà tôi đâu. 

"Thích một người là vậy đó, không tin mày hỏi Uyển Hân xem." Quỳnh Nhiên đánh hướng dư luận sang Uyển Hân.

"Tao liên quan gì?" Nghe đến tên mình Uyển Hân giật mình quay sang phản bác.

"Mày cũng thích Hoàng Dũng lớp trên đó. Theo đuổi người ta đi."

"Tao sẽ theo đuổi nhưng không phải theo cách như mày, ngu ngốc."

"Tính ra có mỗi mày là hạnh phúc thôi Khả Tiên, Huy Anh cũng chưa từng xa lánh mày lại còn có một anh chồng chưa cưới vừa giàu, vừa giỏi, ngưỡng mộ chết đi được." Uyển Hân bày ra bộ mặt ghen tỵ.

"Đừng ngưỡng mộ với nó, mày đã được giải Nhất chưa mà đòi có hai thủ khoa bên cạnh."

Quỳnh Nhiên nói xong, tôi không nhịn được cười còn Uyển Hân cầm chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào mặt cô ấy.

"Mày được lắm, chuyện đau lòng như vậy mà mày cũng nói được à?"

"Hờ hờ, tao chỉ nói sự thật thôi, ai kêu đợt đấy mà bỏ thi học sinh giỏi."

Nghe xong Uyển Hân chỉ biết thở dài.

"Chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa."

"À mà không biết hai người kia ở cùng nhau liệu có đánh nhau không nhỉ?" Thấy bản thân có chút vạ miệng, Quỳnh Nhiên chuyển qua chủ đề khác.

"Qua đó nghe ngóng thử xem."

Tôi chưa kịp cản hai đứa lại, tụi nó đã lật chăn bước ra ngoài, tôi cũng đi theo.

"Đi đâu vậy, lên đi, đánh."

"Định mệnh, tên điên này, hôm nay phải đánh cho cậu ta không ngóc đầu lên được."

"Sao cứ phải muốn giết tôi thế?"

"Thích."

"Anh, anh, em sai rồi, đừng đánh nữa." Chúng tôi đứng bên ngoài nghe thấy tiếng giọng nói trầm rất giống Huy Anh.

"Lần sau bớt giỡn mặt nha." Giọng điệu lạnh lùng, hạ thấp giọng lên tiếng.

"Trời, Khả Tiên, hai người họ đánh nhau rồi." Uyển Hân ngơ ngác ngẩng lên nhìn tôi, tôi gõ cửa mấy lần nhưng không được đành phải mở đi về phòng lấy chìa khoá.

"Hai người làm gì vậy?" Vừa mở phòng ra tôi tức giận lớn tiếng.

Huy Anh đang ngồi trên ghế, đôi chân chân duỗi dài vắt chéo, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay ôm lấy chiếc điện thoại. Còn Anh Đạt đang ngồi trên giường cười rất tươi, để lộ ra má núm đồng tiền, ngón tay dài trắng nõn đang bấm điện thoại, anh quay lại chạm phải ánh mắt của tôi.

Nghe thấy giọng nói của tôi, hai người hoảng hồn, vứt điện thoại sang một bên, vội vàng, cuống cuồng đứng dậy. Hai chiếc điện thoại bắt đầu vang lên những câu:

"Hai người sao đứng yên rồi, đánh đi chứ." Giọng nói của một người con trai phát ra.

"Huy Anh, Anh Đạt lên đi, anh em sắp không trụ nổi nữa rồi."

"Hai ông cố nội của tôi đâu rồi, đơ máy rồi à?"

"Im miệng." Anh lấy điện thoại quát một tiếng, lần đầu tiên tôi thấy anh quát người.

Mấy giây sau, tôi nghe thấy tiếng:

"Bùm. Defeat."

"Game Over." Giọng một bạn nam trong điện thoại cất lên.

"Bọn anh nói to quá làm ba đứa dậy à?" Giọng nói của anh thay đổi rất nhanh không phải giọng lạnh lùng quát mắng thay vào đó là giọng dịu dàng.

"Hai người đang chơi game à?" Uyển Hân lên tiếng.

Bầu không khí như ngưng lại, tôi ngại ngùng không biết giấu mặt vào đâu, tôi đứng đóng băng tại chỗ, tim ngừng đập luôn, khoé miệng tôi giật giật muốn nói gì đó nhưng lại không đủ can đảm lên tiếng.

"Sao trong phòng anh lại có con gái?" Lại một giọng nam từ trong điện thoại phát ra.

"Anh vì gái mà để thua game với anh em như vậy à?"

Rất nhiều tiếng than thở ở đầu giây bên kia.

"Game có thể thua nhưng không được để người mình thích giận. Biến đi." Nói xong anh tắt luôn điện thoại của Huy Anh.

"Hai người chơi game mà bọn em tưởng đánh nhau tranh giành Khả Tiên." Quỳnh Nhiên lên tiếng trêu chọc.

"Bọn anh không ngủ được nên chơi game chút rồi ngủ không ngờ làm ba đứa tỉnh giấc."

"Dạ không, bọn em cũng chưa ngủ đi ngang qua nghe thấy tiếng hai người cứ "đánh", "đánh" nên bọn em tưởng..."

"Trí tưởng tượng của mấy đứa hay thật đấy, nếu muốn đánh nhau bọn anh đâu có dại đánh ở nhà Khả Tiên, người có tri thức không đánh nhau bằng chân tay, đánh nhau bằng sách vở thôi."

"Ồ."

"Thôi mấy đứa về phòng ngủ đi cũng muộn lắm rồi đấy."

Từ lúc bước chân vào phòng đến giờ tôi ngại đỏ mặt không dám nói câu nào, nghe anh nói câu cuối tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, về tới phòng mình tôi chỉ biết ôm gối đập đầu vào tường chứ nhục mặt quá rồi.

"Haha cười chết tao rồi, không nghĩ hai người họ chỉ chơi game, cứ tưởng đánh nhau cơ."

"Tại hai đứa chúng mày ấy, mất mặt quá." Tôi kéo chăn chùm kín mặt che đi sự ngại ngùng của bản thân.

Hai đứa kia vẫn đứng đó cười không ngớt, mấy phút sau mới chịu lên giường đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào làm tôi tỉnh giấc, với chiếc điện thoại đầu giường nhìn vào màn hình không tin được bây giờ đã gần 12 giờ rồi. Lần đầu tiên tôi ngủ dậy muộn thế này. Tôi leo xuống giường đi vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt. Uyển Hân và Quỳnh Nhiên cũng dậy ngay sau đó. Tôi nghĩ Anh Đạt và Huy Anh về rồi nên định xuống nhà nấu món gì đó ăn, ai ngờ vừa bước xuống cầu thang nhìn thấy hai người đàn ông trong bếp đang đeo tạp dề cho nhau.

"Tưởng Khả Tiên là nữ chính ngôn tình ai ngờ lại là nữ phụ đam mỹ." Hai đứa kia quay sang trêu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro