Chương 119: Cô cảm thấy hắn sẽ thật lòng để ý đến mình sao?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hàn Xuyên yên lặng nhìn cô, đáy mắt đen tối không rõ, cũng không lên tiếng.

Lần này, Hướng Vãn không như trước mà cúi đầu nữa, cô cũng yên lặng nhìn hắn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn che dấu chút khiêu khích cùng kiêu ngạo.

Cô như vậy so với hai năm trước rất giống nhau, yết hầu Hạ Hàn Xuyên chuyển động, ánh mắt dừng ở vết đỏ ửng trên cổ, "Giang Thích Phong tới tìm cô?"

Câu hỏi, nhưng lại là khẳng định, còn mang theo chút ghen tuông mà chính hắn không nhận thấy được.

Hướng Vãn châm chọc nói: "Cũng nhờ ơn của ngài, mọi người trong vòng quen biết c đều đã biết tôi tác phong phóng đãng, cho nên Giang tiên sinh đến đề nghị tôi làm tình nhân mà bao dưỡng."

"Bao dưỡng?" Ngón tay Hạ Hàn Xuyên gõ gõ tần suất nhanh hơn, cố ý đè nén ngọn lửa cháy nơi đáy lòng, lãnh đạm nói: "Không cần hắn đề nghị, chính cô cầu dán lên người hắn còn không kịp nữa?"

Hướng Vãn thẳng tắp mà nhìn hắn, rồi mới khẽ cười một tiếng, dịch chuyển ánh mắt, "Mặc kệ là ai, chỉ cần người đó có thể mang tôi rời khỏi Mộng Sở Hội, tôi đều hận không thể dán lên."

Cô khom lưng, tiến đến trước mặt hắn, thanh âm thấp chút, độ cong khóe miệng cũng thu lại, "Câu trả lời này, xin hỏi Hạ tổng hài lòng chưa?"

Hạ Hàn Xuyên nắm tay hơi nắm chặt, duỗi bàn tay kia nắm chặt cằm cô, "Giang Thích Phong không bản lĩnh mang cô rời đi đâu, cô không cần uổng phí sức lực."

Hướng Vãn đẩy tay hắn ra, lui về sau mấy bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

"Cô tông xe làm chân của em gái hắn tàn phế, hơn nữa hắn mới vừa cùng Tống Kiều đính hôn, cô cảm thấy hắn sẽ thật lòng để ý đến mình sao?"

"Cứ cho rằng hắn bất kể hết thảy muốn mang cô rời khỏi Mộng Sở Hội, chỉ cần mẹ, em gái hoặc là vị hôn thê của hắn phát ra một chút nghi ngờ, hắn liền sẽ bởi vì áy náy với Thanh Nhiên, sẽ bởi vì hắn kiên trì cái gọi là chính nghĩa hoặc là mặt mũi của Giang gia không chút do dự vứt bỏ cô."

"Đến lúc đó, cô chỉ biết ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo." Sắc mặt Hạ Hàn Xuyên không thay đổi, nhưng nắm tay đã buông ra, khớp xương ngón tay lộc cộc ở trên mặt bàn gõ gõ, đây là khi hắn cực kỳ bực bội mới có động tác nhỏ.

Hướng Vãn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tôi thấy được là được."

Nghe vậy, mày Hạ Hàn Xuyên nhăn lại, duỗi tay lại mở thêm một nút áo, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, trong mắt hình như có mây đen kích động.

Hướng Vãn tâm tình rất tốt, "Chị Lan bảo tôi mang canh gà đến, tôi còn phải trở về làm việc, đi trước."

Cô không liếc hắn một cái, cong môi đi ra cửa.

Chuông báo di động vang lên, Hướng Vãn nhìn vào màn hình, ánh mắt nhu hòa chút, "Chị dâu"

"Nói ngắn gọn." Lâm Na Lộ thanh âm so ngày thường dồn dập chút.

Hướng Vãn nắm chặt di động trong tay, thân thể cô vì những lời này gắt gao căng chặt, "Chị dâu... xảy ra chuyện gì?"

Lâm Na Lộ gấp đến độ muốn mệnh, "Ba mẹ ngày hôm qua sau khi đi tìm em trở về, ba liền phát hỏa, đem thẻ ngân hàng còn có di động máy tính của Hướng Vũ đều tịch thu, không để anh ấy lén đưa tiền cho em, cũng cho anh ấy có bất kỳ liên hệ gì với em."

"Anh trai em lại không nghe, ba liền trực tiếp đem nhốt lại, ngoài phạm vi nhà ở thì chỗ nào cũng đều không thể đi. Mẹ khuyên ba vài câu, nói tốt xấu gì em cũng là con gái của họ, nhưng ba căn bản nghe không vào."

Cô thở dài, chuyển đề tài, "Được rồi, không cần nói đến việc này nữa. Hướng Vũ hạ dược còn có chuyện camera quay lén bị Hạ Hàn Xuyên phát hiện, hắn có làm khó dễ em không?"

"Không có." Từ khi sự việc phát sinh đến bây giờ, Hạ Hàn Xuyên cũng không có bất kỳ hành động nào. Hướng Vãn không biết suy nghĩ của hắn như thế nào, nhưng cũng không cảm thấy hắn sẽ buông tha cho mình.

Nghe vậy, Lâm Na Lộ nặng nề mà thở dài, ẩn ẩn truyền đến vài âm thanh nức nở, "Đều tại anh trai em, cả ngày được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, mang cho em thêm phiền toái! Vãn Vãn, em đừng sợ anh chị lo lắng mà không nói, em nói cho chị biết Hạ Hàn Xuyên làm khó dễ em như thế nào, nói... nói không chừng chị còn có thể giúp đỡ em vài việc."

Câu nói cuối cùng lắp bắp một chút, thật không có tự tin.

Có người chị dâu như vậy, thật là tam sinh hữu hạnh, "Chị dâu, đừng lo lắng, em..."

"Vãn Vãn, ba đã trở lại, chị tắt máy trước đây, lát nữa chị lại gọi điện cho em!" Lâm Na Lộ kinh hoảng thất thố mà nói một tiếng, tắt điện thoại.

Hướng Vãn nhìn màn hình di động, chua xót đến cười cười, đi đến thang máy.

Đinh! Thang máy tới.

Chung Vũ Hiên cầm công văn, phong độ nhẹ nhàng mà ra khỏi thang máy, mà bên tay khác bị túm chặt, ăn vạ trên mặt đất không đi Nhậm Tiểu Nhã.

"Sư phụ, anh tới xem đại băng sơn liền đi một mình đi, vì cái gì còn muốn mang theo tôi? Anh anh anh, em không nghĩ đi... A, em tới tháng rồi, bụng đau quá, phải đi về!" Nhậm Tiểu Nhã nhăn mặt, ngồi xổm trên mặt đất, sắp khóc.

Chung Vũ Hiên xoay người, nhướng mày nhìn học trò không biết xấu hổ ngồi trên mặt đất, đem công văn kẹp ở dưới nách, rồi mới khom lưng, dễ như trở bàn tay đem người đang ăn vạ trên mặt đất không đi - Nhậm Tiểu Nhã, ôm lên.

Nhậm Tiểu Nhã vung tay làm loạn, trong miệng còn ồn ào, "Cứu mạng, cứu mạng! Có người không? Có người ban ngày muốn cường đoạt phụ nữ, cứu ——"

"Mạng" chữ này còn chưa kịp nói, nhìn thấy Hướng Vãn liền nuốt xuống, "Oa, Hướng Vãn, cô cũng ở đây sao?"

Hướng Vãn ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Chào, Nhậm tiểu thư."

"Chào cô!" Nhậm Tiểu Nhã ở trên tay Chung Vũ Hiên nói hay chữ, thuận lợi đứng xuống đất, cô tròng mắt xoay chuyển nói: "Sư phụ, em nói muốn mời cô ấy ăn cơm, để anh nhận lỗi! Chờ thăm bệnh đại băng sơn xong, chúng ta cùng đi ăn cơm chiều đi!"

Hướng Vãn liếc mắt một cái nhìn đến sắc mặt đỏ lên, vì hình tượng mạnh mẽ trang phong khinh vân đạm của Chung Vũ Hiên mà muốn từ chối, rồi mới ánh mắt dừng trên người Nhậm Tiểu Nhã, "Tôi..."

"Cô chưa ăn cơm chiều đúng không?" Nhậm Tiểu Nhã kêu kêu quát quát mà đánh gãy lời cô, không chờ cô trả lời, tự hỏi tự đáp: "Thời gian còn sớm, hẳn là chưa có ăn, cô thích ăn cái gì? Tôi phải tìm vài địa điểm ăn uống thích hợp mới được."

Cô lấy di động bắt đầu tìm kiếm.

"Không cần đâu Nhậm tiểu thư." Hướng Vãn nói: "Tôi cùng Chung tiên sinh chỉ mới gặp nhau vài lần, cũng chưa làm chuyện gì thật sự có lỗi với tôi. Ngược lại, ngài ấy cùng cô giúp tôi rất nhiều lần, tôi phải nói cảm ơn mới đúng."

Nhậm Tiểu Nhã thu hồi di động, bĩu môi nói: "Anh ấy nói cô bụng dạ khó lường có ý tiếp cận tôi, làm cô ngày càng xa cách tôi, chính là có lỗi với cô, thực sự xin lỗi cô!"

Cô thật mạnh hừ một tiếng, mắt to thẳng trừng Chung Vũ Hiên, lôi kéo thất ngôn tử hô: "Sư phụ ——!"

"Hướng tiểu thư, lần trước nói với cô những lời đó, là tôi quá mạo muội." Chung Vũ Hiên sủng nịch lại bất đắc dĩ mà xoa nhẹ đầu Nhậm Tiểu Nhã, quay đầu cùng Hướng Vãn nói: "Mong cô không để bụng, cùng tôi và Tiểu Nhã ăn một bữa cơm."

Hướng Vãn uyển chuyển từ chối, "Chung tiên sinh quá khách khí, Nhậm tiểu thư thân phận không bình thường, ngài có suy nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường, chuyện này ngài không cần để ở trong lòng."

"Hướng Vãn..." Nhậm Tiểu Nhã lôi kéo tay cô, đáng thương mà làm nũng, "Cô không cùng tôi ăn cơm, có phải giận tôi hay không?"

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

09/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro