Chương 120: Tôi không có tùy tiện như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Vãn chịu không nổi sự làm nũng đáng yêu này của Tiểu Nhã, cuối cùng bị cô năn nỉ ỉ ôi, vẫn là đáp ứng rồi.

Ba người cùng nhau đi về hướng phòng bệnh, Nhậm Tiểu Nhã cả người cơ hồ dính vào Hướng Vãn, vẫn luôn ríu rít không dừng.

Chung Vũ Hiên liếc mắt nhìn hai người, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng hắn hắc mặt đi tới, đem Nhậm Tiểu Nhã từ Hướng Vãn trên người tách ra.

"Sư phụ, anh làm gì vậy?" Nhậm Tiểu Nhã trừng hắn.

Chung Vũ Hiên đẩy đẩy mắt kính gọng mạ vàng, trả lời, "Em quá béo, muốn đè chết Hướng Vãn sao?"

"!"Nhậm Tiểu Nhã mắt đột nhiên trừng lớn, khẩn trương hề hề hỏi Hướng Vãn, "Là thật hả?"

Hướng Vãn mắt nhìn vẻ mặt đầy địch ý, như có như không mà thở dài, gật đầu.

Thiếu nữ Nhậm Tiểu Nhã thấy vậy, thở dài mà đi theo sau lưng hai người, không dính người lên Hướng Vãn nữa.

Ba người vào phòng bệnh, ánh sáng chiếu vào làm phòng bệnh nháy mắt nhiều vài phần sinh khí.

Hạ Hàn Xuyên ngồi ở trên giường bệnh, ánh mắt lướt qua Chung Vũ Hiên dừng lại trên người Hướng Vãn, lóe lóe, sau đó thần thái tự nhiên mà thu trở về, "Sao cậu lại tới đây?"

"Đại diện cho tất cả quần chúng nhân dân đến xem cậu chết chưa." Chung Vũ Hiên đi đến bàn, ngửi ngửi bình giữ nhiệt, "Mua canh gà ở đâu thế? Nghe mùi cũng không tệ lắm."

Chén canh gà vẫn chưa có dấu hiệu dùng qua, còn nhiệt, hắn bưng lên uống hai ngụm, "Vị cũng không tồi."

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt một cái, "Mũi chó cũng không thính bằng mũi của cậu."

"Cảm ơn đã quá khen." Chung Vũ Hiên vừa nói chuyện vừa uống thêm hai ngụm canh, "Mình nghe Mộng Lan nói thiếu chút nữa thì chạm đến động mạch, cậu xuống tay với mình cũng tàn nhẫn thật đấy."

Hạ Hàn Xuyên không lên tiếng, chỉ là nhấc mắt lên, nhìn về phía Hướng Vãn.

Hướng Vãn cuối đầu tránh đi hắn ánh mắt.

Đem động tác nhỏ của hai người thu vào trong đáy mắt, Chung Vũ Hiên tấm tắc hai tiếng, buông chén trong tay, vài phần không có ý tốt mà nói: "Nói thật, cậu đâu cần đâm vào đùi như thế, cậu có thể ... cũng được mà. Sao lại..."

Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên nhìn đến, hắn khụ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Đem động tác nhỏ của hai người thu vào trong đáy mắt, Chung Vũ Hiên tấm tắc hai tiếng, buông chén trong tay, vài phần không có ý tốt mà nói: "Nói thật, cậu đâu cần đâm vào đùi như thế, cậu có thể ... cũng được mà. Sao lại..."

Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên nhìn đến, hắn khụ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Người từ nãy giờ vẫn luôn nấp sau lưng Hướng Vãn - Nhậm Tiểu Nhã đột nhiên lộ đầu ra, không sợ chết: "Đúng vậy, đàn ông ấy mà, tinh hoàn đau đớn so với những chỗ khác đều mãnh liệt hơn, không cần tự làm mình bị thương, anh có tiền mà, tùy tiện gọi vài người, hẳn là liền... Ngô ngô ngô!"

Chung Vũ Hiên xanh mặt đi đến trước mặt, đưa tay bịt kín miệng cô, "Em câm miệng lại cho tôi!"

Hướng Vãn an tĩnh đứng ở một bên, không có tham dự vào cuộc đối thoại của ba người.

"Tôi không có tùy tiện như thế." Hạ Hàn Xuyên lạnh mặt liếc Chung Vũ Hiên một cái, "Nếu cậu muốn thử, tôi rất vui lòng cung cấp tài chính."

Chung Vũ Hiên, "..."

Hắn không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt Hạ Hàn Xuyên "Ý hay".

Đề tài này qua đi, Nhậm Tiểu Nhã lại nấp sau lưng Hướng Vãn, nhỏ giọng cùng cô oán giận, "Mỗi lần đại băng sơn cười, tôi cảm thấy không có chuyện gì tốt cả , hắn không cười thời điểm, tôi cũng cảm thấy không có chuyện gì tốt luôn."

Hướng Vãn không chút để ý mà ừ một tiếng, chuyên tâm nhìn dưới mặt đất.

Nhậm Tiểu Nhã khoa trương mà toàn thân run lập cập, khoanh tay trước ngực, "Kỳ thật gọi là đại băng sơn cũng không thích hợp, hắn cười rất đẹp, tuy rằng cười rất giả tạo... Ai nha, hắn đang nhìn tôi! Hắn có phải nghe được ta nói xấu hắn hay không vậy?!"

Cô nhảy lùi ra sau, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, cả người rút cổ sau người Hướng Vãn.

Hướng Vãn bị cô lăn lộn như thế, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, vừa lúc nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh của hắn. Cô hoảng hốt một chút, nhưng rất mau lấy lại tinh thần, rũ con ngươi nhìn xuống đất.

Bị hắn lỏa thân ném ra ngoài, cô đã tính toán bất chấp tất cả, nhưng dù cho ngôn ngữ hành vi so ngày thường có hơi làm càn,trong lòng cô chung quy vẫn là... sợ hắn.

Cái loại sợ này là khắc sâu vào trong xương cốt, lại trải qua hơn bảy đêm khuya ác mộng chồng chất, chỉ sợ đời này cũng khó có thể mất đi.

Hạ Hàn Xuyên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Chung Vũ Hiên, "Ánh mắt của cậu không có chút nào là khen tặng."

"A!" Chung Vũ Hiên lãnh xuy, bảo vệ đồ đệ kiêm bạn gái tương lai, "Mắt cậu bị mù rồi."

Hạ Hàn Xuyên cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Mắt tôi quả thật bị mù, cho nên mới cùng một người như cậu làm anh em tốt."

Chung Vũ Hiên, "..."

"Sư phụ, chúng ta đi được chưa vậy?" Nhậm Tiểu Nhã đứng ngồi không yên, thập phần buồn cười mà ngồi xổm nhìn Chung Vũ Hiên, làm nũng, "Nếu anh còn muốn ở lại đây chơi với đại băng sơn, em cùng Hướng Vãn đi trước ăn cơm đấy."

Cô chớp chớp mắt, còn khẩn trương liếc mắt nhìn trộm Hạ Hàn Xuyên một cái.

Chung Vũ Hiên bị bộ dạng của cô làm cho vui vẻ, "Muốn đi trước?"

Nhậm Tiểu Nhã như gà con mổ thóc mà gật đầu.

"Không được!" Chung Vũ Hiên cười xấu xa, đưa tay xoa đầu cô, thưởng thức biểu tình biến hóa của cô bạn gái tương lai.

Nhậm Tiểu Nhã tràn đầy khát khao, lại nghe đến hai từ 'không được'. Hai chữ này nháy mắt đạp bay khao khát của cô, đẩy cô vào tình cảnh bi thảm, cô đứng lên, thở ngắn than dài mà đến chỗ Hướng Vãn.

"Anh có phải cũng muốn học Hạ Hàn Xuyên đánh gãy chân Hướng Vãn, đánh gãy Tiểu Nhã à?Anh nghĩ em sẽ sợ sao?" Chung Vũ Hiên nhìn bộ dáng của đồ đệ nhà mình, lại tức chết.

Nghe này, Hướng Vãn rũ hai tay xuống, nắm chặt, cô đã muốn quên đi, nhưng cảnh tượng này như đoạn phim quay chậm, lần lượt chạy qua đầu, Hướng Vãn thấy ngực mình rất đau.

Cô cái gì cũng không nói, quay đầu đi ra ngoài.

Nhậm Tiểu Nhã từ phía sau túm chặt tay cô, thời khắc cảnh giác cô chạy trốn, "Cô đi đâu thế?"

"Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại." Hướng Vãn xoa xoa ấn đường phát đau, tìm cớ rời đi.

Nhậm Tiểu Nhã trộm đưa mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, tiến đến bên tai cô nói nhỏ: "Tôi cùng cô ra ngoài, tôi bảo đảm, tôi đi cách cô rất xa, tuyệt đối không nghe cô nói gì."

Hướng Vãn thấp giọng ừ một tiếng, đi ra ngoài, Nhậm Tiểu Nhã như cái đuôi nhỏ đi theo cô sau lưng.

Chờ các cô đi ra ngoài, Chung Vũ Hiên đi đến đóng cửa lại, lúc này mới hỏi: "Lần này rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Nói Hướng Vãn câu dẫn cậu, nói Hướng Vãn tìm cậu báo thù, nói cậu dùng quy tắc ngầm với Hướng Vãn... Tin đồn nào cũng có đủ, cậu thì lại chui vào bệnh viện?"

"Hướng Vũ hạ thuốc ngủ cùng xuân dược vào trong rượu của mình." Ấn đường Hạ Hàn Xuyên nhăn lại, ngắn gọn trả lời.

"?"Chung Vũ Hiên đã hoang mang lại cảm thấy buồn cười, còn có chút giật mình, "Thủ đoạn như thế, vậy mà cũng trúng chiêu?"

Hạ Hàn Xuyên vuột thẳng nếp uốn đồng phục bệnh nhân, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại lần nữa thấp hèn, "Không nghĩ tới hắn sẽ dùng chiêu này, không phòng bị."

Hướng Vũ người này ghét nhất những người dùng thủ đoạn, xem ai không vừa mắt, muốn chỉnh ai trước nay đều là chính diện, cũng không ngấm ngầm giở trò.

Trưởng bối hai nhà Chung, Hướng giao tình trước nay rất tốt, nhưng Chung Vũ Hiên cùng Hướng Vũ luôn luôn đối đầu, hai người đều nhìn nhau không thuận mắt.

"Hướng Vũ là người thẳng tính, trước giờ không bao giờ dùng thủ đoạn, cậu không phòng bị cũng là chuyện bình thường." Chung Vũ Hiên đẩy gọng mắt kính mạ vàng, cười nói: "Người này gần đây không biết ăn trúng thuốc gì, chạy đến Hướng thị làm việc, còn học người ta ra ngoài bàn chuyện, kết quả hợp đồng còn chưa kịp nhìn qua, còn bị người ta lừa."

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

12/08/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro