Chương 134: Đừng lo, không chết được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em yên tâm đi, chị..." Lâm Na Lộ vốn định nói Hạ Hàn Xuyên, nhưng liếc mắt thấy Triệu Du, "Người hại em, cả chị và anh trai em nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng chị sẽ không để anh ấy làm bậy."

Sau đó vội vã đuổi theo Hướng Vũ.

Chu Miểu đi qua đóng cửa phòng, câu nệ đứng ở một bên, trộm liếc nhìn Hướng Vãn hoặc là Triệu Du.

"Cô mắc mưa, lại vất vả cả đêm, cực khổ rồi." Hướng Vãn cùng Chu Miểu nói: "Cô trở về nghỉ ngơi đi, đừng để mình bị bệnh."

Chu Miểu thật sự là mệt mỏi, hơn nữa Hướng Vãn lúc này đã không còn nguy hiểm nữa, cô lcũng không câu nệ, cô xin phép đi về.

Triệu Du nhìn Hướng Vãn, đáy mắt tràn đầy đau lòng cùng áy náy, "Đói không? Có muốn dì mang cho con chút đồ ăn không?"

"Không cần đâu dì." Hướng Vãn nói: "Con không đói bụng."

Triệu Du thở dài, muốn nói lại thôi.

"Chuyện giữa con và Hạ tổng, không liên quan đến dì, dì cũng đừng vì việc đó mà cảm thấy có lỗi với con." Giọng nói Hướng Vãn rất nhẹ, sau khi nói xong lời này, cô che miệng ho khan một tiếng.

Thấy vậy, Triệu Du sắc mặt thay đổi, vội lôi kéo tay cô hỏi: "Sao thế? Có phải phổi lại đau không? Dì đi gọi bác sĩ!"

Cô nói được dồn dập lại hoảng loạn, nói xong liền đứng lên.

"Không cần." Hướng Vãn giữ chặt cánh tay bà, xoa xoa yết hầu, nhàn nhạt nói: "Chỉ là cổ có chút ngứa, không phải do phổi đâu."

Triệu Du trên mặt lúc này mới khôi phục như ban đầu, bà ngồi xuống, "Tại sao phổi của con lại bị nhiễm nước, dì chưa nghe qua lần nào?"

"Bị lúc ở trong tù bị, dì đừng lo, không chết được." Hướng Vãn nói như thể đó không phải chuyện của mình.

Triệu Du trong lòng càng hụt hẫng, "Vãn Vãn. "

"Không phải con đã nói chuyện Hạ tổng làm không liên quan đến dì rồi sao?" Hướng Vãn nhìn cô, cười nói: "Hạ tổng là con trai dì, dì có đứng về phía ngài ấy, cũng là chuyện bình thường."

Cô dừng một chút, vài phần chua xót cùng châm chọc mà nói: "Huống hồ dì đã làm rất nhiều, so với Hướng tổng và Hướng phu nhân, thì dì vì con làm rất nhiều rồi."

Triệu Du thở dài một hơi, an ủi cô, "Con cũng đừng quá thương tâm, mẹ của con, bà ấy chỉ là nghe lời ba con quen rồi, kỳ thật trong lòng bà ấy vẫn yêu thương con rất nhiều."

"A!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, "Trong lòng bà ấy có con?  Chỉ cần Hướng tổng còn sống một ngày, bà ấy liền sẽ vô điều kiện mà đứng về phía Hướng tổng."

Cô liếm môi, bổ sung, "Chỉ sợ Hướng tổng muốn con chết đi ấy chứ."

Phòng VIP, rất rộng, nhưng Triệu Du lúc này lại cảm thấy giống như mình đang bị giam trong chiếc lồng sắt nhỏ, chật chội, hơn nữa rất áp lực.

Bà thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

"Dì Triệu, dì trở về nghỉ ngơi đi, con muốn ngủ." Hướng Vãn phá vỡ trầm mặc, nỉ non nói: "Con cẩm thấy mệt."

Triệu Du lại cảm thấy chiếc lồng sắt lại nhỏ đi một chút, "A? Được, vậy con nghỉ ngơi đi."

Bà thậm chí không biết mình mang theo biểu tình gì mà rời khỏi phòng bệnh.

"Phu nhân, chuyện của người trẻ, cứ để cho chúng tự mình giải quyết, ngài đừng đi theo lo lắng." Ra khỏi phòng bệnh, quản gia khuyên nhủ.

Triệu Du xoa xoa ấn đường, "Tôi chỉ là đau lòng cho Vãn Vãn, đứa nhỏ này dù sao cũng là tôi nhìn nó lớn lên, hơn nữa Giang gia bên kia..."

Bà ngừng câu chuyện, vẻ mặt hiện lên cô đơn cùng không cam lòng, nói: "Đi thôi, tôi muốn trở về mấu cho Vãn Vãn chút canh bồi bổ."

Hướng Vãn nằm ở trên giường bệnh không có ngủ, đưa đôi tay lên, ngơ ngẩn mà nhìn băng gạc trên tay. Trừ bỏ cảm giác đau, cô không có chút cảm giác bản thân còn tồn tại.

Cô thật muốn làm anh trai và chị dâu cũng mặc kệ cô, như vậy cô sẽ không còn gánh nặng mà chết đi, hoàn toàn không cần để ý tới sự uy hiếp của Hạ Hàn Xuyên.

Nhưng cô lại càng sợ hai người họ thật sự bỏ cô mà đi, như vậy, trên thế giới này sẽ không còn ai quan tâm cô, yêu thương cô...

Con người ai cũng đều là mâu thuẫn như thế sao?

Hướng Vãn liếm môi, hít sâu một hơi, nhắm lại mắt.

Mệt, thật đến đã quá mệt mỏi.

********

Hướng Vũ lái xe, nhanh như chớp mà tới Mộng Sở Hội, đi vào, Lâm Na Lộ chạy chậm sau lưng hắn.

Giữa trưa 11 giờ, khách đến Mộng Sở Hội không nhiều, nhưng cũng không ít. Nhân viên lễ tân, khách đứng ở đại sảnh, hoặc là lạnh nhạt hoặc là hài hước hoặc là tò mò mà nhìn Hướng Vũ, nhỏ giọng bàn tán.

"Hắn mặt trên mặc vest, phía dưới mặc quần ngủ nha? Thật kỳ quái."

"Còn có một chân không có mặc giày, thật là cười chết người!"

"Hắn không phải đầu óc có vấn đề đó chứ? Nghe nói hắn gần đây không biết vì cái gì mà phát điên, tự nhiên lại đi học kinh doanh, làm không ít người chê cười!"

"Hướng tổng sinh ra Hướng Vũ, Hướng Vãn, thật là ..."

Lời còn chưa nói xong, Hướng Vũ hùng hổ mà đi đến trước mặt cô ta, "An Như Nhã đúng không? Trước kia cô không phải suốt ngày đi sau đuôi em gái tôi sao, cũng chỉ như con chó, theo sau nịnh bợ? Hiện tại chủ nhân thất thế, cô liền dám nói xấu?!"

"Hướng... Hướng Vũ," An Như Nhã không kịp phòng bị, mặt bị dọa đến trắng bệch, "Tôi là ... là...phụ nữ."

Chưa nói xong, Hướng Vũ đẩy cô ta xuống đất, chân đạp lên trên bụng, "Phụ nữ thì sao? Tôi muốn đánh người, chưa bao giờ nhìn người kia là nam hay là nữ!"

Hướng Vũ phỉ nhổ xuống đất, không kiên nhẫn mà nói: "Mau gọi Lâm Điềm Điềm ra đây?"

Thừa dịp Hướng Vũ không chú ý, An Như Nhã chật vật mà bò dậy, chui vào đám người. Lần này thanh âm nhỏ rất nhiều, "Thật sự cho rằng Hướng gia thì có thể làm gì cũng được? Chờ Hạ tổng đến xử lý hắn!"

"An tiểu thư, nói sau lưng thì được gì, cô đến trước mặt Hướng thiếu mà nói kìa." Bên cạnh có người cười cô.

An Như Nhã ngập ngừng vài câu, thanh âm rất nhỏ, người khác căn bản nghe không rõ, rồi đi lên lầu.

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, trước đài bên trong dẫn đầu đứng dậy, cung kính cùng Hướng Vũ nói: "Đã có người đi gọi Lâm Điềm Điềm, phiền Hướng thiếu chờ một lát."

Rốt cuộc chỉ đến là bình hoa, trước đài, xem náo nhiệt là Hạ Hàn Xuyên.

----------------------------------------------------------------

Mọi người vote ủng hộ mình nha

13/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro