Chương 138: Hai người cãi đến mức ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuôi lông mày Hạ Hàn Xuyên khó có thể thấy đang nhíu lại, liếc mắt nhìn Hướng Vãn, ánh mắt dừng một chút trên cánh môi khô nứt của cô, rồi mới thu hồi ánh mắt, mở cửa đi ra ngoài.

Chu Miểu đi đến đóng cửa lại, vẻ mặt câu nệ phai nhạt vài phần, ngồi xuống ghế.

"Dì có làm canh gà, còn có một ít cháo gạo kê, con muốn ăn cái nào?" Triệu Du chỉ chỉ hai bình giữ nhiệt trên bàn, hỏi.

Hướng Vãn vốn định nói không muốn ăn, không muốn uống, nhưng đối diện với ánh mắt Triệu Du, lời nói đến miệng liền sửa lại, "Vậy cháo gạo kê đi."

Nghe thế, Chu Miểu lập tức đứng lên, đi qua múc một chén cháo gạo kê, đưa đến trước mặt Hướng Vãn.

Hướng Vãn thật sự không muốn ăn uống, cô cầm thìa múc chút cháo, đưa đến miệng thổi thổi, nhấp một miếng nhỏ, "Dì đến bao lâu rồi?"

"Cũng không lâu lắm." Triệu Du cười cười, nói: "Ngon không?"

Hướng Vãn nói được, cúi đầu ăncháo.

"Vãn Vãn." Triệu Du gọi cô một tiếng.

Hướng Vãn buông cái muỗng, ngẩng đầu nhìn bà, "Dạ?"

Triệu Du quét mắt mắt nhìn Chu Miểu, cánh môi trương trương, không lên tiếng.

"Tôi đi mua trái cây." Chu Miểu thức thời mà nói một câu, đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Triệu Du lúc này mới nói: "Mẹ con bởi vì chuyện của con mà cùng ba con cãi nhau, hai người cãi đến mức ly hôn, nếu không phải do chưa thống nhất được chuyện chia tài sản, có lẽ hôm nay đã đến toà án rồi."

Tay Hướng Vãn run lên một chút, suýt nữa chén trong tay rơi xuống sàn, sửng sốt một lát, cô thấp giọng vâng một tiếng, cuối đầu ăn cháo.

Không biết là bởi vì bệnh nặng mới khỏi hay là nguyên nhân khác, cháo gạo kê vốn nên thơm ngọt thì ăn vào trong miệng không một chút mùi vị gì, thậm chí mang theo vài phần chua xót.

Triệu Du nhìn cô, khẽ thở dài.

"Chưa thống nhất được chuyện chia tài sản?" Hướng Vãn nuốt xuống thìa cháo, ngẩng đầu nhìn Triệu Du.

Triệu Du ừ một tiếng, "Mẹ con yêu cầu chia 2 - 8, bà ấy 2, ba con 8, ba con..." Bà ý vị không rõ mà cười, ẩn ẩn mang theo châm chọc, "Ba con muốn mẹ con tay trắng rời đi, nói tài sản của Hướng gia và bà ấy không có chút liên quan gì."

Kỳ thật Vu Tĩnh Vận là tiểu thư nhà giàu, Hướng Kiến Quốc là con nhà nghèo.

Hai người ở đại học quen nhau, tốt nghiệp liền muốn kết hôn. Với ông bà ngoại của Hướng Vãn không tán thành hôn sự này, nhưng Vu Tĩnh Vận chưa kết hôn đã có thai, lại kiên trì muốn cùng Hướng Kiến Quốc bên nhau, hai vợ chồng già liền đáp ứng.

Vu gia chỉ có một đưa con là Vu Tĩnh Vận, bà cùng Hướng Kiến Quốc kết hôn được hai năm, với vợ chồng Vu lão gia mất sau tai nạn giao thông, công ty liền giao vào tay Hướng Kiến Quốc, mấy năm trước thay tên thành tập đoàn Hướng thị.

"A!"Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, lấy thìa ra, bưng chén lên, ăn hết nửa chén cháo.

Triệu Du nhận chén, nói: "Ăn không hết thì đừng cố."

Rồi mới cầm chén đặt trên bàn.

Hướng Vãn rũ con ngươi ngồi trên giường bệnh, khóe miệng dính một hạt gạo, đáy mắt đen tối không rõ, đôi tay gắt gao nắm chặt chăn.

"Con không muốn nói gì sao?" Triệu Du cầm tờ giấy khăn, lau khóe miệng cho cô.

"Nói gì đây?" Hướng Vãn nhấc lên con ngươi, "Mặc kệ vì cái gì, bọn họ hai cái ly không được."

Con con chú trọng thanh danh như vậy, tuyệt đối sẽ không ly hôn, để lại cái danh vong ân phụ nghĩa. Bà ấy có thói quen ỷ lại vào ba con, chỉ cần ông ấy hơi chút chịu thua, bà ấy liền sẽ tha thứ.

"Cũng không nhất định. Con xem mẹ con lần này vì chuyện của con mà muốn ly hôn, đây là điều con không nghĩ tới đúng chứ?" Triệu Du kéo tay cô, lời nói thấm thía, "Con cái đều là miếng thịt trên người của mẹ, có người mẹ nào lại muốn nhìn con của mình chịu khổ chứ?"

Hướng Vãn không lên tiếng.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Du nói: "Vào đi."

Chu Miểu cười đi vào, đem trái cây đặt trên bàn.

"Người già thân thể không thể cùng người trẻ tuổi so sánh được." Triệu Du cười cười, buông tay Hướng Vãn, đứng lên, "Tối hôm qua chạy tới chạy lui, hiện tại không còn chút sức lực nào rồi, đến lúc trở về nghỉ ngơi rồi."

Hướng Vãn ngẩng đầu, "Dì trở về nghỉ ngơi."

"Cháo gạo kê và canh gà dì để lại đây." Triệu Du nói: "Ngày mai, dì lại đến thăm con."

Hướng Vãn: "Dì nếu không có thời gian hoặc mệt mỏi quá thì không cần đến, con lớn như thế này rồi sẽ tự biết lo cho mình, dì đừng lo lắng."

"Dì nhìn con lớn lên, có thể không lo lắng sao?" Triệu Du giận lẫy cô một câu, mở cửa đi ra.

Ra cửa, Triệu Du mới phát hiện con trai còn đứng bên ngoài, tức giận mà nói: "Đừng có đứng ở đây, sau này con bé xuất viện còn cũng đừng gặp mặt Vãn Vãn nữa!"

"Mẹ cứ bảo tài xế đưa về là được, lát nữa con tự đón xe về." Hạ Hàn Xuyên nói.

Triệu Du nghiêng mặt liếc nhìn hắn, oán giận nói: "Sớm làm cái gì đi..."

Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hiện lên một chút đen tối, buông xuống con ngươi không lên tiếng.

Trong phòng bệnh, tay phải Chu Miểu đưa lên che miệng, tay trái chỉ chỉ cửa, nhỏ giọng nói: "Hạ tổng còn ở ngoài cửa, không đi."

"A." Hướng Vãn thất thần mà lên tiếng.

Giọng nói Chu Miểu lại thấp chút, "Biết cô xảy ra chuyện sau, Hạ tổng mặc áo ngủ đi dép lê chạy đến, bởi vì gấp mà vượt đèn đỏ, bị phạt tiền. Tiền đối Hạ tổng không đangs nói đến, chủ yếu là bằng lái cũng bị tịch thu, nếu muốn lái xe thì phải đi thi lại!"

"Ồ." Hướng Vãn nhíu mày đáp.

Phản ứng của cô quá bình đạm, Chu Miểu nhịn không được nói: "Hướng Vãn, tôi cảm thấy Hạ tổng hẳn là thật sự thích cô, cô cũng chưa thấy, ngài ấy lúc nghe nói cô xảy ra chuyện, mặt trắng bệch..."

"Đừng nói đến hắn." Hướng Vãn nắm chặt chăn dưới thân, lên tiếng ngắt lời Chu Miểu.

"A?" Chu Miểu sửng sốt một chút, thật cẩn thận hỏi: "Hướng Vãn, trước kia cô thích Hạ tổng như vậy, hiện tại phát hiện ngài ấy cũng thích cô, không cảm thấy cao hứng sao?"

"Hắn đánh gãy chân tôi, hại tôi không còn nhà để về, ép tôi ở Mộng Sở Hội sống trong nhục nhã, đây là thích sao? Tôi còn muốn cao hứng sao?" Hướng Vãn lãnh xuy một tiếng, "Tôi không phải kiểu người thích SM, không có thích tự ngược."

Chu Miểu cứng đờ, "Thật xin lỗi."

"Cô không cần xin lỗi." Hướng Vãn nói: "Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải nhờ cô, tôi đã chết."

Chu Miểu không rõ đây là thật sự cảm ơn hay không, "Hướng Vãn, cô... cô có phải cảm thấy tôi nhiều chuyện không?"

Hướng Vãn một lòng muốn chết, nhưng bởi vì cô, Hướng Vãn chết không thành.

"Không có. Việc tôi muốn chết và việc cô cứu tôi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tôi nên cảm ơn cô." Hướng Vãn hỏi: "Tại sao cô biết tôi bị nhốt trên sân thượng?"

Chu Miểu mặt nháy mắt trầm xuống, "Trịnh Băng tên khốn kia nói muốn cùng tôi quay lại, kết quả hắn đem tôi đi ra ngoài, hạ dược tôi, đem tôi đưa cho một tên khách làm ăn của hắn làm quà gặp mặt."

Chu Miễu cúi đầu lau khóe mắt, mới nói tiếp: "Rạng sáng 1 giờ mới trở về ký túc xá, không lâu thì Lâm Điềm Điềm cũng trở về. Tôi cảm thấy Lâm Điềm Điềm có gì đó không đúng lắm, liền hỏi thăm vài người xem cô ở đâu, rồi mới đi lên sân thượng tìm."

----------------------------------------------------------------

10/11/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro