Chương 139: Cô đoán xem kim chủ kia là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lâm Điềm Điềm..." Hướng vãn nỉ non một câu, cười.

Lâm Điềm Điềm loại người này, nếu mình không giáo huấn, cô ta sẽ càng quá đáng hơn. Nhưng nếu không giáo huấn, cô ta sẽ trả thù.

Chu Miểu bị nụ cười của cô làm sắc mặt đỏ lên, xua hai tay nói: "Cô có phải cảm thấy tôi khờ không, lại bị tên khốn kia lừa?"

"Không phải." Hướng Vãn dừng một chút, nói: "Loại đàn ông như vậy không đáng để yêu."

Trên mặt Chu Miểu một mảng ảm đạm, cô vãn xua xua tay, "Không nói đến hắn."

Mắt cô sáng lên, hưng phấn nói: "Để tôi nói cho cô việc này, Hướng thiếu đã thay cô trút giận rồi, đánh Lâm Điềm Điềm, rồi mới biết sau lưng cô ta là một đại kim chủ. Cô đoán xem kim chủ kia là ai?"

"Ai?" Hướng Vãn đối với kim chủ phía sau của Lâm Điềm Điềm không có hứng thú, nhưng vẫn phối hợp hỏi.

"Lâm Tử Thư!" Giọng nói của Chu Miểu không khống chế được mà cao chút, "Chính là thư hương Lâm gia Lâm Tử Thư, ông ngoại của Giang tiểu thư! Cô nói xem ông ấy 70 tuổi, như thế nào lại cùng Lâm Điềm Điềm ở bên nhau?"

Hướng Vãn cũng ngơ ngẩn, nàng cùng Giang Thanh Nhiên quan hệ tốt những năm đó, không hiếm thấy Lâm lão gia tử.

Trong trí nhớ, Lâm lão gia tử là nhân vật thư hương, không hám danh lợi, ngày thường thích rèn luyện sức khoẻ, viết thư pháp, không nghĩ tới sẽ là kim chủ của Lâm Điềm Điềm!

Thấy rốt cuộc Hướng Vãn cũng bày ra bộ dáng khó tin, Chu Miểu càng hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng nói: "Cô nói xem lão gia tử 70 tuổi, còn có thể sao?"

Hướng Vãn "..."

"Tôi nói với cô này, Lâm Điềm Điềm còn nói cô ta có con với Lâm lão gia tử!" Chu Miểu vẻ mặt bát quái, nói xong câu đó, cô tiến đến trước mặt Hướng Vãn, thấp giọng nói: "Cô nói xem đứa bé kia có thật là của Lâm lão gia tử không, hay là trên đầu đội nón xanh?"

Hướng Vãn trước kia giống Giang Thanh Nhiên, gọi Lâm lão gia tử là ông ngoại, giờ lại nghe Chu Miểu bát quái loại chuyện này, cảm thấy nói không nên lời.

Cô liếm liếm cánh môi khô khốc, nói: "Không biết, nhưng ngày hôm qua Lâm Điềm Điềm còn ngủ cùng Chu chủ quản."

Chu Miểu a một tiếng, cười quái dị hỏi: "Cô nói xem nếu Lâm lão gia tử biết Lâm Điềm Điềm cho ông ấy đội nón xanh, có thể tức đến bị bệnh tim luôn không?"

Cô cùng Hướng Vãn nói ra một đống có không, cuối cùng thở dài nói: "Hướng thiếu và Hướng phu nhân muốn tiếp tục dạy bảo Lâm Điềm Điềm, nhưng Lâm lão gia tử lại nói chuyện với Hướng tổng, Hướng tổng mang theo vài người đến Mộng Sở Hội, lôi kéo bọn họ trở về."

Nghe này, Hướng Vãn mím môi, đáy mắt sâu thẳm, cô nắm chặt ra giường dưới thân, dùng sức đến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Chu Miểu còn muốn ủi cô vài câu, kết quả cửa xoạch một tiếng mở ra, Hạ Hàn Xuyên đi đến, lập tức đến trước giường bệnh.

Hướng Vãn nhìn hắn, mặt không biểu cảm mà thu hồi ánh mắt.

"Hạ... Hạ tổng." Chu Miểu hô một tiếng, muốn nói cảm xúc hiện tại của Hướng Vãn không thể bị tác động quá lớn, muốn hắn đi ra ngoài.

Hạ Hàn Xuyên quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh, "Có việc gì?"

"Ha!" Chu Miểu cười mỉa một tiếng, lời nói tới miệng đều nuốt xuống, chỉ vào trái cây trên bàn hỏi: "Tôi muốn hỏi ngài ăn trái cây không? Tôi đi rửa chúng đây."

Cười gượng hai tiếng.

"Không cần." Hạ Hàn Xuyên nói: "Cô đi rửa để lát ăn cùng Hướng Vãn đi."

Chu Miểu đứng ở chỗ này rất áp lực, muốn tìm cớ rời đi, nhưng lại lo lắng Hạ Hàn Xuyên nói lời gì đó không đúng, làm cái gì sự kích thích đến Hướng Vãn, cô liền căng da đầu ở lại.

"Hướng Vãn, ăn chuối đi, ăn chuối rất tốt." Chuối không cần rửa, cô đi qua đưa cho Hướng Vãn.

Hướng Vãn đưa tay nhận quả chuối, lột ra, cắn một miếng.

Hạ Hàn Xuyên ánh mắt hơi trầm, "Cô đừng xuất viện vội, tôi liên hệ bác sĩ điều trị chân cho cô."

"Chân của Hướng Vãn còn có thể chữa khỏi?" Không chờ Hướng Vãn trả lời, Chu Miểu hai mắt sáng lấp lánh hỏi.

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, ánh mắt còn ngừng trên người Hướng Vãn, hắn thật sự... thích cô?

"Không cần Hạ tổng lo lắng." Hướng Vãn dùng sức ném đi quả chuối vào thùng rác, "Tôi không có tiền, không trị."

Chu Miểu trơ mắt nhìn quả chuối lướt qua vai Hạ Hàn Xuyên, tim muốn nhảy ra ngoài.

"Không cần cô bỏ tiền." Hạ Hàn Xuyên đi đến cạnh bàn, cầm trái kiwi, nhét vào trong tay Hướng Vãn.

Hướng Vãn rũ mắt nhìn kiwi trong tay, châm chọc nói: "Hạ tổng muốn tôi dùng miệng gặm vỏ sao?"

"Tôi gọt vỏ cho cô!" Chu Miểu lo lắng cô cầm trái kiwi ném vào người Hạ Hàn Xuyên, chạy nhanh đi đến trước giường bệnh, từ trong tay cô lấy ra trái kiwi.

"Cảm ơn Hạ tổng có lòng hảo tâm làm từ thiện, nhưng tôi không cần, cảm ơn." Hướng Vãn như có như không nói, nhưng tay lại gắt gao nắm chặt ra trải giường, "Chân của Giang tiểu thư trị không khỏi, tôi cũng không dám chữa trị. Nếu thật sự khỏi, chỉ sợ lại bị ngài đánh gãy một lần nữa."

Chu Miểu nghe thấy, huyệt thái dương giật giật, cô trộm đưa mắt ra hiệu cho Hướng Vãn, nhưng người ta căn bản không nhìn đến cô

"Sẽ không." Hạ Hàn Xuyên mày nhíu lại, không nói gì khác, rời đi.

Hướng Vãn ngồi trên giường bệnh, cánh môi nhấp đến gắt gao, trên mặt mây đen dày đặc.

Hắn muốn đánh gãy chân cô thì đánh, muốn chữa trị thì liền chữa trị, hắn xem cô là cái gì? Thú nuôi sao?

Cô hít sâu một hơi, hốc mắt ửng đỏ, run rẩy đưa tay sờ đùi phải. Hiện tại chữa khỏi thì cũng dùng được gì, hai năm không tập vũ đạo, lại muốn làm lại, sao có thể đơn giản như vậy?

"Có thể trị được chân, tại sao cô lại không đồng ý?" Chu Miểu nhíu mày, "Hướng Vãn, cô đừng vì nhất thời cậy mạnh, muốn sống chung với chân bị tật, không đáng!"

Hướng Vãn kéo môi, trong mắt lại không có chút ý cười, "Nếu một người đánh gãy chân của cô, lại nói muốn giúp cô chữa trị, hơn nữa hắn còn có khả năng lần nữa đánh gãy chân của cô, cô sẽ chữa trị sao?"

Chu Miểu cứng họng.

"Tôi sẽ không nhận ân huệ của hắn." Hướng Vãn thu khóe miệng, gằn từng chữ một nói: "Chờ đến lúc tôi có năng lực giết chết hắn, cũng không cần bởi vì việc này mà có nửa phần khúc mắc."

Chu Miểu nghe những lời này, toàn thân đều nổi da gà, cô cười gượng hai tiếng, đem kiwi đưa qua, "Ăn đi."

****************

Bởi vì Lâm lão gia tử cùng Lâm Điềm Điềm phong lưu vận sự, Lâm gia u ám bao phủ, đám người giúp việc đi đứng đều cố tình nhẹ bước chân, không dám lớn tiếng nói chuyện.

Trong đại sảnh, Lâm gia tam đại đều ở, Giang Thanh Nhiên một nhà bốn người cũng ở.

Nhất vô pháp tiếp thu Lâm lão gia tử như thế đại niên kỷ còn làm loạn người là Giang Thích Phong, hắn đứng lên, xanh mặt chất vấn nói: "Ông ngoại, người đã hơn 70 tuổi, Lâm Điềm Điềm  kia mới hơn 20 tuổi, cùng tuổi với Thanh Nhiên, người tại sao có thể ở cùng cô ta được?"

Lâm lão gia tử nâng tách trà lên uống một ngụm, "Chân ái và tuổi không có quan hệ gì với nhau, Thích Phong, con hiểu mà đúng không?"

----------------------------------------------------------------

11/11/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro