Chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thế, sắc mặt mọi người trong đại sảnh đều khó coi vài phần, nhưng Lâm gia gia giáo nghiêm khắc, bọn họ là con cháu, lúc này cũng không dám nói gì với lão gia tử.

Giang Thích Phong tức giận đến khuôn mặt tuấn tú trắng bạch, "Lâm Điềm Điềm là gái làng chơi, hiện tại tất cả mọi người biết cô ta..."

Hắn cảm thấy quả thực khó có thể mở miệng, "Sinh con cho ông, ngài biết hiện tại người khác nói gì về Lâm gia và Giang gia không?"

"Cô ấy vào nơi đó làm việc cũng do người nhà ép buộc, làm việc hàng ngày cũng do bị ép buộc, trách không được cô ấy." Lâm lão gia tử nhíu mày, "Người khác nói như thế nào, chúng ta quản không được, cũng không cần để ý tới."

Giang Thích Phong ngạnh cổ, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, trên trán gân xanh nổi lên, cánh môi ngăn không được mà run rẩy, "Con từ nhỏ đã kính trọng ông, luôn lấy ông làm tấm gương để noi theo, không nghĩ tới ông lại làm ra loại chuyện trái với đạo lý này, không chút cảm thấy mất mặt, còn muốn dùng lý do để ngụy biện thuyết phục mọi người!"

Lâm lão gia tử thay đổi sắc mặt, đưa tay lấy chén trà trên bàn ném vào người Giang Thích Phong.

Chén trà ném vào trán của Giang Thích Phong, nước trà theo gương mặt chảy xuống, rồi mới rơi xuống sàn, vỡ thành từng mảnh.

Lâm lão gia tử đứng lên, xanh mặt căm tức nhìn Giang Thích Phong, "A Phong, ta từ nhỏ giáo dục con lễ nghi giáo dưỡng, con lại nói chuyện với người lớn như thế?"

"A Phong!" Bà Giang nhịn không được, chạy đến trước mặt Giang Thích Phong, nhìn trên đầu con trai chảy ra vết máu, đau lòng, "Chảy máu rồi có phải rất đau không?"

Giang Thích Phong gắt gao mím chặt môi, ánh mắt giống như đinh ghim chặt trên người Lâm lão gia tử.

"Ông ngoại, anh của con cũng là quá tức giận, mới nói những lời không nên." Giang Thanh Nhiên đẩy xe lăn đi tới, ôn nhu nói: "Ông đừng tức giận với anh ấy."

Nói xong, cô quay sang nhìn Giang Thích Phong, "Anh, anh mau xin lỗi ông ngoại, anh xem ông ngoại bị anh làm cho tức giận rồi đó."

"Lời anh nói đều là sự thật." Giang Thích Phong nắm chặt nắm tay, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm lão gia tử, "Ông hơn 70 tuổi người cùng một gái làng chơi hơn 20 tuổi tằng tịu với nhau, làm đối phương có thai nháo đến mọi người đều biết còn không biết hối cải, đây là già mà không đứng đắn!"

Hắn âm trầm nhìn Lâm lão gia tử, gằn từng chữ: "Là lão già lưu manh!"

Lâm lão gia tử ở nhà gia ngoại đều là chịu tôn kính tồn tại, hiện giờ nghe Giang Thích Phong như thế nói hắn, hỏa khí cọ cọ cọ hướng lên trên mạo, "Con cút đi cho ta, sau này ta coi như không có đứa cháu ngoại nghịch tử như con!"

"Ba, A Phong vẫn là đứa nhỏ, ba cần gì phải tính toán chi li với nó như thế?!" Bà Giang xoay người nhìn Lâm lão gia tử, hừng hực mà giận dữ hét.

Sau đó liền xoay người kéo tay Giang Thích Phong an ủi vài câu, lại bị hắn vung ra.

Giang Thích Phong hừ lạnh một tiếng, con ngươi màu hổ phách toàn là lửa giận, "Được, con cũng không muốn có ông ngoại không biết xấu hổ như vậy, mất mặt!"

Nói xong liền lau vết máu trên đầu, sải bước rời đi.

Trong đại sảnh mọi người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng nhất trí nhìn về phía Lâm lão gia tử, khuyên nhủ.

"Ba, ba cũng không cần vì một gái làng chơ mà không nhận đứa cháu ngoại này chứ?"

"Ba đã hơn 70 tuổi rồi, cô gái Lâm Điềm Điềm kia cùng ba ở bên nhau, chắc chắn là không có ý tốt? Hơn nữa trong bụng cô ta có đứa con, nói không chừng đứa bé kia cũng không phỉa con của ba!"

"Vợ của con nói đúng, ba, cứ cho đứa bé kia là con của ba, ba có thể để cô ta sinh ra? Chắt trai của ba đều bốn tuổi rồi!"

Bọn họ ngươi một lời ta một câu, toàn bộ đại sảnh lộn xộn so với ngoài chợ không khác gì nhau.

Lâm lão gia tử sắc mặt trầm xuống, ngồi trên sô pha, đập tay lên bàn, "Câm miệng hết cho ta!"

Mọi người lập tức ngậm miệng, trong đại sảnh nháy mắt tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe.

"Thanh Nhiên, con thấy thế nào?" Lâm lão gia tử hoà hoãn sắc mặt, châm trà, bưng lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Giang Thanh Nhiên.

Ánh mắt mọi người nháy mắt tập trung vào Giang Thanh Nhiên.

Giang Thanh Nhiên cắn môi, chậm rãi nói: "Con biết ông đối Lâm tiểu thư kia là chân ái, mà có thể cô ấy cũng không giống như người ta nói."

"Thanh Nhiên!" Bà Giang mẫu túm ống tay áo của cô, sắc mặt khó coi mà nói: "Con tại sao lại nói giúp con tiện nhân..."

Không chờ bà nói xong, ông Giang kéo bà đến bên người, ý bảo bà đừng lắm miệng.

Lâm lão gia tử ôn hòa nho nhã, khen ngợi nói: "Vẫn là Thanh Nhiên hiểu ta, nói tiếp đi."

"Nhưng là ông ngoại..." Giang Thanh Nhiên cố tình lảng tránh ánh mắt chờ mong của Lâm lão gia tử, "Chuyện này chung quy vẫn là không dễ nghe, đối với Giang gia, Lâm gia ảnh hưởng đều không tốt."

Lâm lão gia tử đem chén trà đặt thật mạnh trên bàn, mặt trầm xuống.

Giang Thanh Nhiên làm như không phát hiện, thanh âm như vẫn cũ, "Hơn nữa con cũng biết chút về vị Lâm tiểu thư kia, chuyện về tình cảm của cô ấy không tốt lắm. Ông ngoại, vị Lâm tiểu thư kia chủ động tiếp cận ông, hạ xuân dược với ông, không có ý tốt. Không bằng làm cô ấy xảy thai, chuyện này coi như chưa từng xảy ra!"

"Hoang đường!" Lâm lão gia tử đập thật mạnh xuống bàn, đáy mắt đục ngầu, đối với Giang Thanh Nhiên hoàn toàn là thất vọng, "Điềm Điềm chưa từng cho ta uống xuân dược, ta cũng không cho phép các người vì thanh danh mà hãm hại mẹ con cô ấy, đây là chuyện chỉ có tiểu nhân mới có thể làm được!"

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều rất khó xem.

Đôi lông mày Giang Thanh Nhiên nhíu lại khó có thể phát hiện, còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lâm lão gia tử giành trước, "Tôi năm nay hơn 70 tuổi thì sao? Ta không làm chuyện gì trái pháp luật, quang minh chính đại yêu đương có cái gì mất mặt?"

Đáy mắt Giang Thanh Nhiên một mạt thâm sắc, tiến lên một bước, "Ông ngoại, ông..."

"Con đừng nói gì nữa!" Lâm lão gia tử đứng lên, xanh mặt ngắt lời cô, "Điềm Điềm hiện tại đang trong tay tên tiểu tử họ Hạ kia, nếu đêm nay các người không mang Điềm Điềm trở về thì ta tự mình đi!"

Ông hừ mạnh một tiếng, quét mắt nhìn mọi người một vòng, nổi giận đùng đùng rời đi.

Giang Thanh Nhiên nhìn thân ảnh già nua, mím môi, chỉ cảm thấy ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.

Trong đại sảnh lộn xộn, Lâm lão gia tử cố chấp yêu đương tuổi xế chiều, mọi người phải bó tay không có biện pháp ngăn cản.

Bà Giang có cái tính nôn nóng, thấy không có biện pháp gì, nôn nóng hỏi: "Thanh Nhiên, con không thể để ông ngoại đi đến chỗ Hàn Xuyên đòi người được, nếu nó vì ghét bỏ chuyện của ông ngoại con rồi không cùng con đính hôn thì làm sao bây giờ?"

"Cũng không có cách nào khác." Giang Thanh Nhiên miễn cưỡng cười, nếu ông ngoại tự mình đi, còn không biết sự việc sẽ nháo thành dạng gì

Mắt bà Giang trừng lớn, không dám tin nói: "Ngươi thật muốn đi?"

"Bằng không còn có biện pháp gì khác sao?" Giang Thanh Nhiên hỏi lại, mang theo chút bực bội.

*************

Hạ Hàn Xuyên bước ra khỏi phòng bệnh cũng không rời đi, đứng cửa phòng bệnh, đáy mắt sâu thẳm. Hắn rút một điếu thuốc ngậm vào miệng, còn không có bật lửa, một y tá đã đi đến, "Xin lỗi tiên sinh, nơi này không thể hút thuốc."

"Ân." Hạ Hàn Xuyên thu hồi bật lửa, đem điếu thuốc vứt vào thùng rác, rồi mới đứng bên cửa sổ, nhìn ra xa, trong đầu lộn xộn, rồi lại giống như điều gì cũng không nghĩ đến.

Đô ——

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hạ Hàn Xuyên ấn nhận cuộc gọi, "Nói."

"Tôi vốn dĩ đã hẹn với bác sĩ Lục Ngôn Sầm thời gian kiểm tra xong rồi, nhưng..." Người bên kia cẩn thận nói: "Nhưng khi nghe được là ngài mời, hắn nói không đến."

----------------------------------------------------------------

12/11/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro