Chương 141: Hạ tổng bây giờ có thêm sở thích rình mò sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hàn Xuyên nắm chặt di động trong tay, lạnh giọng nói: "Biết nguyên nhân không?"

"Biết." Thanh âm người nọ ngày lúc càng nhỏ, "Bác gái của anh ta là Lưu Hương Ngưng, làm việc ở Hớng gia mấy năm, bà ta có nói qua với bác sĩ Lục Ngôn Sầm không ít chuyện của ngài và Hướng tiểu thư, cho nên hắn đối ngài ấn tượng... không phải tốt."

Không phải ' không phải tốt ', mà là ' cực kỳ không tốt ', chỉ là hắn không dám nói.

Hạ Hàn Xuyên xốc xốc mí mắt, vẫn chưa nói gì về việc này, mà là nói: "Đem địa chỉ hiện tại của Lưu Hương Ngưng và phương thức liên hệ cho tôi."

Nói xong, hắn ngắt cuộc gọi.

Lúc này ——

Lạch cạch.

Tiếng  mở cửa vang lên, Hạ Hàn Xuyên theo bản năng xoay người, nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Nửa thân mình Chu Miểu ở trong phòng bệnh, nửa thân còn lại ở bên ngoài, tay bắt lấy then cửa, đưa lưng về phía hắn, đang cùng Hướng Vãn tạm biệt, "Ngày mai lại đến thăm cô, nếu là Hạ tổng tới tìm cô, cô coi như... Coi như hắn là một búp cải trắng, tuyệt đối đừng tức giận với hắn, bác sĩ nói cảm xúc của cô không thể thay đổi quá lớn, đã biết chưa?"

Hạ Hàn Xuyên xuyên qua kẹt cửa nhìn Hướng Vãn ngồi trên giường bệnh, hai năm trước gương mặt ấy mang theo chút trẻ con phúng phính, giờ đã gầy đến hõm vào vào, so với quá khứ thiếu vài phần trẻ con, ngũ quan có vẻ góc cạnh hơn, còn nhiều phần khó có thể miêu tả.

Nhưng là... càng nhìn trong ngực càng khó chịu.

Đây là đau lòng sao?

Bởi vì thích, cho nên đau lòng?

Hướng Vãn cũng thấy được hắn, cô cau mày, chỉ là nhìn hắn một cái, giống như là thấy được gì cực kỳ bẩn thỉu.

Hạ Hàn Xuyên tinh tường đem phản ứng của cô thu vào mắt, khó chịu trong lồng ngực tăng thêm vài phần, làm như có người cầm vật nhỏ đâm vào, từng cái từng cái làm lồng ngực đau rát.

Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại rất khó chịu.

Hắn không biết đây là có phải là 'thích' mà Vũ Hiên nói không, hắn chưa bao giờ trải qua chuyện yêu đương, cũng không biết cảm giác thích như thế nào, chỉ biết năm 18 tuổi Hướng Vãn mỗi ngày đều dính bên người, hắn chưa từng có trải qua cảm giác khó chịu.

Nửa ngày không nghe được Hướng Vãn nói lại, Chu Miểu bẹp bẹp miệng, "Hướng Vãn, lời tôi nói vừa rồi cô có nghe không? Nếu là Hạ tổng..."

"Hạ tổng bây giờ có thêm sở thích rình mò sao?" Hướng Vãn ngắt lời Chu Miểu, ánh mắt dừng trên người Hạ Hàn Xuyên, thanh âm đạm mạc mang theo chút trào phúng.

"!" Đồng tử  Chu Miểu co rút, cứng đờ, theo ánh mắt của Hướng Vãn nhìn qua, trên mặt tím, đỏ, xanh, trắng, luân phiên thay đổi.

Cô nuốt khẩu nước miếng, ngượng ngùng mà nói: "Hạ... Hạ tổng còn chưa đi sao, thật... ha ha."

Cuối cùng, cười ngây ngô hai tiếng, tay chân cũng không biết nên đặt chỗ nào.

May mắn là vừa rồi cô không mắng Hạ tổng quá nặng, nếu không... không dám nghĩ. Nhưng hiện tại loại tình huống này, tựa hồ cũng không có chỗ nào tốt.

"Gần đây." Hạ Hàn Xuyên nhìn Hướng Vãn nói.

Hướng Vãn nhíu mày, rũ mắt tránh đi ánh mắt của hắn.

Chu Miểu co quắp bất an mà đứng giữa hai người, chỉ cảm thấy đầu, cánh tay, chân, mông còn có phần lưng không chỗ nào thoải mái, cô trộm ngắm Hạ Hàn Xuyên, liền giống như bị người này đốt cháy.

"Chu Miểu." Hướng Vãn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chu Miểu, gọi một tiếng.

Chu Miểu xoay người nhìn cô, khóc không ra nước mắt, "Có chuyện gì?"

"Tôi có một số việc muốn nói riêng với Hạ tổng, cô đi về trước đi." Hướng Vãn liếm đôi môi khô khốc, nói.

Nghe được câu này, Chu Miểu như nhận được lệnh đặc xá, vội vàng vui vẻ nói: "Vậy tôi đi trước đây!"

Cô quay sang nhìn Hạ Hàn Xuyên, không dám nhìn thẳng chỉ cúi đầu, tốc độ cực nhanh mà nói: "Hạ tổng tạm biệt!"

Rồi mới liền nhanh như bay rời đi.

Hướng Vãn nhìn qua kẹt cửa, chỉ còn lại Hạ Hàn Xuyên, rũ xuống con ngươi, tự giễu mà cười cười.

Thấy vậy, Hạ Hàn Xuyên mày nhíu một chút, đưa tay tháo ra một cúc áo sơmi, nhưng cảm giác phiền muộn và áp lực nơi lồng ngực vẫn không giảm bớt.

Trước kia nếu có cơ hội hai người ở chung một chỗ, Hướng Vãn sẽ cao hứng cười đến không nhìn thấy mắt, hiện giờ... cô tránh hắn như tránh tà.

Một người ngồi trên giường bệnh, một người đứng bên ngoài phòng bệnh, cách ở hai người trung gian môn hơi hơi rộng mở, nam nhân thẳng lăng lăng nhìn nữ nhân, nữ nhân thẳng lăng lăng nhìn dưới mặt đất, hai người ai cũng không nói chuyện, không khí hơi hiện áp lực cùng quái dị.

Lúc này, vừa mới rời đi không bao lâu, Chu Miểu đã thở hổn hển quay trở lại, ánh mắt trốn tránh mà nói: "Ha... Tôi thiếu chút nữa thì quên còn phải đưa Hướng Vãn đi WC."

Cô cười cười hai tiếng, nhìn chăm chú Hạ Hàn Xuyên, cùng tay cùng chân mà đi vào phòng bệnh.

Ánh mắt Hướng Vãn lóe lóe, "Tôi có thể tự mình đi WC, cô không cần quay trở lại đâu."

Chu Miểu đưa lưng về phía Hạ Hàn Xuyên, cảm thấy lưng như bị kim châm, cô không được tự nhiên mà vặn vẹo thân mình, "Cô và Hạ tổng nếu có chuyện mới nói riêng với nhau, tôi có thể đi ra bên ngoài chờ."

Hướng Vãn bệnh nặng mới khỏi, cảm xúc không thể thay đổi quá lớn, cô vẫn không yên tâm.

"Cảm ơn." Hướng Vãn nhìn cô, một lát sau, cúi đầu nói một tiếng, rồi mới che miệng ho khan hai tiếng.

Chu Miểu nhìn trên trán cô không ngừng toát mồ hôi lạnh, vội hỏi: "Hướng Vãn, có phải bệnh tái phát không?"

Hạ Hàn Xuyên sống lưng thẳng một chút, hắn theo bản năng nhìn Hướng Vãn, tiến về phía trước một bước, nhưng rất nhanh nhíu mày một chút, lại lui trở về.

"Không... " ' sao ' còn chưa kịp nói, Hướng Vãn che miệng lại ho khan, sắc mặt xám trắng, mồ hôi đổ ra như mưa.

Đồng tử Hạ Hàn Xuyên hơi co lại, vài bước chạy tiến đến giữa phòng, bởi vì chạy nhanh quá, đụng vào ghế dựa, suýt nữa té ngã. Nhưng hắn không để ý tới, lập tức chạy đến cạnh giường bệnh, mặt tái nhợt run rẩy, đưa tay ấn nút cấp cứu.

10 sau, Hướng Vãn bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Hạ Hàn Xuyên và Chu Miểu đứng ở bên ngoài, hai người ai cũng không nói chuyện, không khí áp lực dị thường.

"Hạ tổng." Chu Miểu do dự, da đầu căng lên mở miệng, "Ngài ngài..."

Cô nuốt nước miếng, lau mồ hôi lạnh, mới nói tiếp: "Mấy ngày nay, ngài có thể đừng đến... Đến bệnh viện được không ?"

Một câu nói ngắn ngủi, lại nói lắp nhiều lần.

Ánh mắt Hạ Hàn Xuyên từ phòng phẫu thuật chuyển sang người Chu Miểu, hơi lạnh.

Chu Miểu hai tay đan vào nhau, sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, thân thể ngăn không được mà run rẩy. Đây là xã hội pháp trị, nhưng hắn đã từng đánh gãy chân Hướng Vãn, lại làm trong lòng cô càng thêm sợ hắn.

"Chờ cô ấy ra khỏi phòng tôi sẽ rời đi." Hạ Hàn Xuyên chuyển tầm mắt, lại một lần dừng lại cánh cửa phòng phẫu thuật.

Chu Miểu muốn nói ' nếu Hướng Vãn nhìn thấy ngài, cảm xúc lại bị kích động thì biết làm sao bây giờ, ngài vẫn nên rời đi bây giờ luôn.' nhưng cô trộm liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn, không dám lên tiếng.

Kỳ thật cô là người ngoài, thật đến xem không rõ:

Nếu nói Hạ tổng thích Hướng Vãn, hắn đánh gẫy chân, còn làm nhiều chuyện gây tổn thương cho cô ấy.

Nhưng nếu nói Hạ tổng không thích Hướng Vãn, lúc cô ấy bị đưa vào phòng cấp cứu, hắn lo lắng, tuyệt vọng và cảm xúc nôn nóng.

Chu Miểu cảm thấy, cô thật sự không hiểu được suyh nghĩ của kẻ có tiền, Hạ tổng cô không rõ, Hướng Vãn cũng vậy.

----------------------------------------------------------------

18/11/2021

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro