Chương 157: Cậu thích cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ dạng, khí chất của hai người đều xuất chúng, lúc này lôi kéo nhau như vậy, người phục vụ còn có vài người khách đều quay lại nhìn.

"Ngồi ngồi ngồi, ngồi xuống lại... Khụ khụ, cậu nói tiếp đi!" Chung Vũ Hiên cười đến nước mắt chảy ra, liền tháo kính xuống đưa tay xoa xoa khóe mắt, sau đó mới một lần nữa mang lên, chỉ chỉ vào chỗ ngồi.

Hạ Hàn Xuyên chưa bao giờ bị người khác chê cười như thế, đứng yên không nhúc nhích, muốn rời đi nhưng cuối cùng nhíu nhíu mày, vẫn ngồi xuống.

Chung Vũ Hiên đi theo ngồi xuống, cười nói: "Hàn Xuyên, cậu đang nghiêm túc hỏi mình vấn đề này sao?"

"Loại người như cậu có thể trở thành kim bài luật sư, thật là cái kỳ tích." Hạ Hàn Xuyên liếc mắt, thần sắc không khác gì trước kia, nếu lỗ tai không có chút hồng.

Chung Vũ Hiên cười một tiếng, tựa lưng vào ghế: "Thái độ cầu xin giúp đỡ này của cậu thật sự làm người ta khó chịu. Như vậy đi, cậu gọi mình một tiếng anh, mình liền nói..."

Thấy Hạ Hàn Xuyên đứng dậy muốn rời đi, hắn vội đứng lên giữ chặt người, "Mình gọi cậu là anh, được chưa?"

"Có thể." Hạ Hàn Xuyên một lần nữa ngồi xuống, gõ nhẹ trên mặt bàn: "Gọi đi."

"..." Chung Vũ Hiên thật sự không muốn gọi, nhưng vì muốn thỏa mãn tâm tư bát quái của chính mình , vẫn là cam tình bất nguyện gọi một tiếng anh.

Hai chân thon dài của Hạ Hàn Xuyên bắt chéo vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, nhàn nhạt nói: "Quá nhỏ, không nghe rõ."

Chung Vũ Hiên hít sâu một hơi, "Anh."

Giọng nói rất lớn, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn.

"Lần này nghe được rồi chứ?" Chung Vũ Hiên hơi có chút buồn bực, bất đắc dĩ mà nói.

Hạ Hàn Xuyên cười nhẹ.

"Miệng mình giờ thành cái hố to luôn rồi!" Chung Vũ Hiên khẽ thở dài, tùy tiện ho khan một tiếng, trong giọng nói có vài phần kích động hỏi: "Tại sao lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này? Có phải cậu phát hiện bản thân thích Hướng Vãn rồi đúng không ?"

Yết hầu Hạ Hàn Xuyên lăn lên hạ xuống, quay đầu không nhìn, "Là mình đang hỏi cậu."

"..." Chung Vũ Hiên nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được, chỉ có thể đi theo tiết tấu của Hạ Hàn Xuyên, "Nói đơn giản một chút, thích một người, chính là muốn đem người đó buộc dưới mí mắt , mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy."

Hạ Hàn Xuyên mím môi, nâng tách cà phê nhấp một ngụm, nhưng nếm không ra hương vị gì.

"Không thể chịu được cảnh cô ấy bị người khác khi dễ, người khác khi dễ cô ấy liền nhịn không được muốn giúp cô ấy giáo huấn họ một trận." Chung Vũ Hiên đẩy đẩy mắt kính, "Người khác khi dễ tiểu nha đầu nhà mình, mình khẳng định với cậu, họ không có cơ hội trở về nhà."

Hạ Hàn Xuyên nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, nâng tách cà phê nhấp một ngụm. Lần này, cà phê có chút đắng, lại có chút hương, nói không nên rõ rốt cuộc đắng nhiều hơn hay hương nhiều hơn.

"Nói nhiều như thế cũng quá phiền phức." Chung Vũ Hiên ngừng câu chuyện, hỏi hắn, "Cậu tự ngẫm lại xem nếu Hướng Vãn nói muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, ví dụ như Giang Thích Phong, cậu có thể chấp nhận không?"

Hạ Hàn Xuyên nhíu nhíu mày, buông ly, tay đặt trên bàn, gõ từng cái.

"Có chút phiền phức rồi." Chung Vũ Hiên mắt nhìn động tác gõ bàn, trong miệng có chút tiếc nuối, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa, "Trước kia lúc người ta thích cậu, cậu không biết quý trọng, hiện giờ theo mình thấy.... haha, cậu muốn theo đuổi Hướng Vãn, một chữ thôi 'khó'"

Hương vị cà phê còn lưu lại trong miệng tàn tựa hồ càng thêm đắng chác, Hạ Hàn Xuyên rũ con ngươi, yết hầu lăn lên hạ xuống, rồi mới đứng lên, nói: "Mình đi trước."

"Hàn Xuyên, cậu khoang hãy đi, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của mình!" Chung Vũ Hiên mới vừa uống một ngụm cà phê, liền nuốt nhanh xuống, hướng về phía Hạ Hàn Xuyên gọi.

Hạ Hàn Xuyên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn một cái, kéo kéo môi, "Mình cũng chưa nói qua sẽ trả lời câu hỏi của cậu."

"Hạ Hàn Xuyên, đồ lừa đảo!" Chung Vũ Hiên tháo mắt kính xuống, tức giận mà ném xuống bàn.

"Tức giận sẽ nhanh già." Hạ Hàn Xuyên nói: "Tạm biệt."

Nói xong, lập tức rời khỏi quán cà phê, chỉ để lại cho Chung Vũ Hiên cả người buồn bực.

Tháng mười, thời tiết vẫn không có chút lạnh. Trời trọng xanh không chút gợn mây.

Hạ Hàn Xuyên vì bằng lái bị tịch thu rồi huỷ đi, không lái xe đến. Hắn làm lơ những lời nói xì xầm hướng về phía mình hoặc là động tác chụp ảnh từ các cô gái, dọc theo ven đường tiến về phía trước, muốn đi đâu chính hắn cũng không biết.

"Anh Hàn Xuyên?" Một chiếc xe chậm rãi chạy theo sau lưng hắn một lúc lâu, rồi mới ngừng lại.

Hạ Hàn Xuyên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua. Lái xe chính là Giang Thích Phong, Tống Kiều ngồi ở ghế phụ, mà Giang Thanh Nhiên ngồi ở phía sau, thò đầu ra ngoài cửa sổ gọi hắn. 

"Thật là anh, anh Hàn Xuyên." Giang Thanh Nhiên cười cười, "Em thấy anh nên vẫn luôn đi theo nãy giờ, còn tưởng rằng nhận sai người rồi."

Hạ Hàn Xuyên cười khẽ một tiếng, "Tôi hy vọng cô nhận sai người."

"Anh Hàn xuyên thật thích nói giỡn." Giang Thanh Nhiên cong cong con ngươi, quan tâm nói: "Bác sĩ Lục chữa trị chân cho Hướng Vãn thế nào rồi? Có thể khôi phục trở lại như người bình thường được không?"

Nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên, sắc mặt Giang Thích Phong luôn không được tốt, cũng không nói với hắn một câu.

Nhưng nghe đến vấn đề Giang Thanh Nhiên hỏi, thân mình giật giật, nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên, chờ câu trả lời.

Tống Kiều nhìn động tác của hắn, sắc mặt xanh mét. Chẳng qua ngại có Hạ Hàn Xuyên cũng đang ở đây, chỉ nặng nề hừ một tiếng.

Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên hiện lên một tia châm chọc, đạm mạc nói: "Cô cũng đã gặp qua bác sĩ Lục, nói với hắn rằng tôi muốn hắn chữa trị co cô, chẳng lẽ không hỏi hắn có thể chữa khỏi cho Hướng Vãn hay không ?"

"Anh Hàn Xuyên hiểu lầm em rồi." Giang Thanh Nhiên thở dài, nói: "Mẹ em nghe nói bác sĩ Lục y thuật cao siêu, mới tìm đến anh ta, có khả năng sợ hắn không đồng ý, cho nên mới nói ra tên của anh mà thôi."

"Anh cũng biết, mẹ em không quan tâm đến Hướng Vãn, chắc chắn sẽ không hỏi về bệnh tình của cô ấy."

Hạ Hàn Xuyên vỗ vỗ tây trang vì đi lại mà xuất hiện nếp gấp, "Dì Lâm chỉ là thuận miệng nói ra tên của tôi, là có thể làm bác sĩ Lục cảm thấy tôi uy hiếp anh ta, cũng thật là lợi hại."

"Không phải mẹ em lợi hại, hẳn là do bác sĩ Lục hiểu lầm mà thôi. Bác sĩ Lục y thuật cao siêu, học thức uyên bác, khám bệnh lại đối với người bệnh có chút yêu cầu đặc thù. Hoặc là có thể nói, hắn đối có thân phận người bệnh yêu cầu đặc biệt nhiều."

Ý trong lời nói, Lục Ngôn Sầm có tâm lý thù oán, lần này anh ta nói mấy lời với Hạ Hàn Xuyên như thế, là bởi vì muốn phỉ báng Giang mẫu là kẻ có tiền không coi ai ra gì.

"À. Vô luận là người nào, bác sĩ Lục đều đối xử bình đẳng, danh tiếng trong giới cũng rất tốt." Hạ Hàn Xuyên nói.

Bị hắn cố ý xuyên tạc lời nói, nụ cười trên mặt Giang Thanh Nhiên cứng lại một chút, liền nghe hắn nói tiếp: "Lấy sự hiểu biết của tôi đối với bác sĩ Lục, hắn không có khả năng cố ý nói xấu dì Lâm, hẳn là dì Lâm nói chuyện giống như ngày thường, quá hùng hổ doạ người, mới làm bác sĩ Lục hiểu lầm."

Giang Thanh Nhiên cười cười, bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải hùng hổ doạ người, chỉ là mẹ em là người thẳng tính, có gì nói đó, không hiểu lắm đến ý tứ của thế gian."

----------------------------------------------------------------

21/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro