Chương 161: Đều bị anh huỷ hoại rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước khi trả lời, tôi có thể hỏi Hạ tổng một vấn đề được không?" Hướng Vãn gắt gao nắm chặt nắm tay, trong mắt là thân ảnh của Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn, "Hỏi đi."

"Vụ tai nạn xe hai năm trước, ngài nghĩ như thế nào? Cũng giống như những người khác cảm thấy tôi vì ghen tuông mà lái xe muốn đâm chết Giang tiểu thư sao?" Hướng Vãn đem từng câu từng chữ nói ra cực kỳ chậm, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn, hàm dưới vì dùng sức mà căng chặt.

Nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn xe kia tương đối phức tạp, Hạ Hàn Xuyên khựng lại một lát.

"A!" Sự trầm mặc này qua cái nhìn của Hướng Vãn trở thành cam chịu, cô cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Nếu Hạ tổng không tin lời tôi nói, vì cái gì còn muốn nghe tôi giải thích?!"

Hạ Hàn Xuyên nhìn cô, ánh mắt hơi thâm, "Tôi..."

"Bất quá cứ cho là ngài không tin, tôi cũng muốn nói!" Giọng nói của Hướng Vãn bởi vì cất cao quá độ mà có chút sắc nhọn, "Ngài không phải là hỏi chuyện hai năm trước tôi câu dẫn Giang Thích Phong sao?"

Cảm xúc Hướng Vãn kích động, mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cười quái dị hai tiếng, "Uổng công tôi luôn cảm thấy ngài là người thông minh, bất quá là cũng chỉ là đồ ngốc, bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay!"

"Nếu tôi nói, ngày hai mươi bảy tháng chín của hai năm trước, tôi cùng Giang Thanh Nhiên, An Như Nhã Dương Lâm chơi một trò chơi, tôi thua nên lựa chọn đại mạo hiểm, ăn mặc tình thú nội y đi theo Giang Thích Phong làm mấy động tác ái muội, ngài tin không?"

Hai năm trước, cô một lòng theo đuổi Hạ Hàn Xuyên, đương nhiên khi Giang Thanh Nhiên yêu cầu làm trò câu dẫn đó, cô không chút suy nghĩ mà cự tuyệt ngay lập tức.

Nhưng Giang Thanh Nhiên quá hiểu tính tình của Hướng Vãn, chỉ dùng phép khích tướng nho nhỏ, cô liền chịu không nổi, căng da đầu thay tình thú nội y đi tìm Giang Thích Phong.

Ngày đó cô còn cảm thấy kỳ quái, Giang Thanh Nhiên luôn là người hiền hoà, tại sao lại vì một trò ấu trĩ mà lại kiên trì như vậy........ A, thì ra là đã tính toán trong lòng bàn tay cả rồi!

Hạ Hàn Xuyên đã đặt ra vô số giả thiết, nghĩ tới Hướng Vãn cũng giống như cha hắn, trong lòng có một người nhưng còn nhớ thương những người khác, nghĩ rằng cô cả ngày lẽo đẽo đi theo sau lưng hắn nên cảm thấy chán ngấy rồi, ngược lại đối với việc cả ngày đi theo sau lưng Giang Thích Phong lại sinh ra hứng thú...

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ là kết quả này! Sự việc đơn giản đến có chút buồn cười!

Đồng tử Hạ Hàn Xuyên hơi co lại, biết được cô không phản bội mình, vui sướng nhiều một chút, mặt khác cảm xúc càng nhiều hơn một chút, chỉ biết trái tim có chút đau, có chút buồn, khó chịu đến khó có thể lý giải.

Hắn nhìn cô bởi vì quá độ phẫn nộ mà mặt đỏ lên, há miệng thở dốc, nhưng yết hầu lại như là đổ một bông, phát không ra chút thanh âm nào. Hắn nắm chặt quyền, lại cảm thấy như đang nắm trong tay nắm cát, nắm càng chặt càng chảy ra nhanh hơn......

"Vẫn không tin đúng không?" Hướng Vãn tự giễu mà cười cười, cười cười nước mắt liền chảy xuống, đáy mắt bị hận ý tràn ngập.

Cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn hắn, lý trí bị lửa giận thiêu đốt hầu như không còn, "Không tin cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không hy vọng ngài có chút tin tưởng nào!"

"... Tôi tin." Đầu ngón tay Hạ Hàn Xuyên có chút run rẩy, tay hơi duỗi về trước một ít, nhưng còn chưa đụng đến cô, liền thu trở về, lặp lại, "Tôi tin."

Hướng Vãn cười đến thê lương mà tàn nhẫn, "Tin?"

Cô đột nhiên cao giọng, "Anh nếu là tin tưởng tôi, vì sao lại đối xử với tôi như thế?! Hạ Hàn Xuyên, bởi vì hoài nghi tôi cùng Giang Thích Phong có quan hệ ái muội, anh liền đánh gãy chân, tống tôi vào tù!"

Cô xé rách đồng phục bệnh nhân, trên người chỉ còn nội y đứng trước mặt hắn.

"Thấy gì không?" Ngón tay Hướng Vãn run rẩy chỉ lên những vết sẹo ngang dọc đan xen trên người, khàn cả giọng, "Đây là sẹo, toàn thân của tôi đều là sẹo! Cái chân này của tôi cũng không biết còn có thể chữa khỏi hay không!"

Nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.

Hạ Hàn Xuyên nhìn trên da thịt trắng nõn của Hướng Vãn loang lổ những vết sẹo xấu xí, yết hầu run lên, tim như bị ai đó nắm lấy, mỗi một hơi thở đều trở nên vô cùng gian nan.

"Hạ Hàn Xuyên, tôi là vũ công khiêu vũ cổ điển, anh cảm thấy hiện tại với thân thể này, cứ cho là chữa khỏi chân đi, tôi còn có thể khiêu vũ sao? Hả?!" Hướng Vãn bước vài bước về phía trước, kiểng mũi chân dùng sức nắm lấy cổ áo sơ mi của hắn, đầu ngón tay vì dùng quá nhiều sức mà trở nên trắng bệch "Bởi vì anh, tôi ngồi tù, chân tàn phế, có nhà mà không thể về! Hạ Hàn Xuyên, anh đem cả cuộc đời của tôi..."

Cảm xúc kích động đến không có cách nào nói ra lời, cô hít sâu một hơi, mỗi chữ nói ra đều vô cùng khó khăn, "Cả đời này của tôi, đều bị anh phá hỏng, đều bị anh huỷ hoại rồi."

Mà tất cả chuyện này đều bởi vì một hiểu lầm nho nhỏ, a, ha ha, thật buồn cười!

Hạ Hàn Xuyên bị nắm cổ áo, vô cùng chật vật, nhưng không chút phản kháng, chỉ là ánh mắt dừng trên những giọt nước mắt không ngừng trào ra trên khuôn mặt kia, lồng ngực như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, đau đớn khó chịu, như đao cắt, lửa thiêu.

Hắn gian nan mà há miệng thở dốc, lại không có phát ra chút thanh âm nào, chỉ là vươn tay, dừng ở khóe mắt của cô.

Hướng Vãn cắn chặt răng, nghiêng đầu muốn né tránh.

"Thật xin lỗi." Hạ Hàn Xuyên kéo gần khuôn mặt Hướng Vãn, cúi đầu nhìn, ngón tay khẽ run mà lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

"Thật xin lỗi?" Hướng Vãn dùng sức bắt lấy tay hắn, đáy mắt tràn đầy tơ

máu, "Một câu thật xin lỗi của anh có thể làm được gì? Chữa khỏi chân cho tôi, xoá đi những vết sẹo trên thân thể này, hay là có thể làm cho tôi cùng ba mẹ khôi phục quan hệ như lúc ban đầu?"

"Không thể! Tất cả đều không... Khụ, khụ khụ khụ!"

Cô che miệng, sắc mặt đột nhiên từ đỏ lên biến thành màu xám trắng, môi đỏ tím một mảnh màu, hô hấp ngày càng dồn dập.

Đồng tử Hạ Hàn Xuyên khẽ nhếch, huyết sắc trên mặt biến mất, tiến lên vài bước, đem cô bế lên, đặt lên trên giường.

"Kiên trì một chút, bác sĩ lập tức đến!" Hắn ấn nút khẩn cấp, ngồi ở mép giường, cởi tây trang khoác lên trên người cô, tứ chi có chút vô lực mà nắm lấy tay cô.

Tay cô rất nhỏ, không có gì thịt, nắm chặt  như vậy thậm chí còn có chút cộm tay, giống như chỉ hơi dùng sức một chút, liền sẽ làm tay cô gãy mất.

Hướng Vãn che miệng dùng sức ho đến thở không được, ho đến như muốn đẩy phổi ra khỏi cơ thể. Mặc dù khó chịu như thế, cô vẫn là dùng sức đem tay mình từ trong tay Hạ Hàn Xuyên rút ra.

Cô không muốn bị hắn chạm vào! Ghê tởm!

Phanh!

Lục Ngôn Sầm mang theo một bác sĩ và mấy y tá tiến vào, nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên, trên mặt đất là đồng phục bệnh nhân bị xé rách thì sửng sốt một chút, nhưng không để ý tới hắn nhiều mà nhanh chóng tới trước giường bệnh, kiểm tra chân Hướng Vãn.

"Hẳn là do tràn dịch màng phổi, bác sĩ Lục tránh ra!" Một bác sĩ khác nhìn sắt mặt trắng xám của Hướng Vãn, sắc môi đỏ tím còn trên mặt đất là đàm có màu hồng phấn, nói nhanh một câu, rồi cùng mấy y tác khác vội vội vàng vàng mang Hướng Vãn đi.

Tầm mắt Hạ Hàn Xuyên trước sau đều dán chặt lên người Hướng Vãn, thấy thế, chau mày, nhấc chân liền định đuổi theo sau.

Nhưng Lục Ngôn Sầm tiến lên một bước, chặn trước người, "Hạ tổng nên ở đây thì tốt hơn."

----------------------------------------------------------------

28/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro