Chương 162: Buông tha cho Vãn Vãn có được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hàn Xuyên lướt qua Lục Ngôn Sầm, ánh mắt dừng trên người Hướng Vãn, chỉ là tạm dừng một chút, bác sĩ cùng y tá liền đẩy Hướng Vãn ra khỏi phòng bệnh, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt hắn.

"Mạo muội hỏi một chút, nghe nói khoảng thời gian trước Hạ tổng mới vừa cự tuyệt Hướng tiểu thư tự tiến chẩm tịch*, như thế nào hôm nay lại....." Lục Ngôn Sầm không nói tiếp, chỉ khom lưng, nhặt chiếc áo bị xé rách vứt trên mặt đất lên, ý ngoài lời đã rất rõ ràng.

(Tự tiến chẩm tịch: tự dâng đến cho ai đó (về thân thể))

Hạ Hàn Xuyên từ trong tay hắn tiếp chiếc áo, mày hơi nhăn lại, hoàn toàn không có ý muốn giải thích, chỉ là bước sang trái hai bước, muốn vòng qua người.

Nhưng Lục Ngôn Sầm cũng bước theo hai bước, chặn đường.

"Phiền bác sĩ Lục tránh ra một chút." Hạ Hàn Xuyên nói lời khách khí, nhưng đáy mắt đã mang theo vài phần hàn ý.

"Tôi làm không được." Má lúm đồng tiền hõm sâu, mang một chút hài hước cùng trào phúng, "Đối với một người đang mang bệnh có thể làm ra chuyện cầm thú như thế, ai biết đến phòng cấp cứu sẽ làm gì chứ!"

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn hắn, đáy mắt dần dần ngưng kết thành băng.

"Hạ tổng nếu muốn tôi tiếp tục chữa trị chân cho Hướng tiểu thư, tốt nhất nghe lời tôi nói..." Lục Ngôn Sầm chỉ vào ghế dựa, "...ở lại nơi này. Cứ cho là ngài đến phòng cấp cứu cũng không giúp được gì, cứ cho là muốn hỗ trợ, cũng chỉ có thể làm trở ngại mà thôi."

Hạ Hàn Xuyên mím môi, lại đưa mắt nhìn về hướng Hướng Vãn rời đi, năm ngón tay hơi khép lại, buông ra, rồi lại khép lại, cuối cùng vẫn thu chân về.

Nhưng hắn không ngồi, mà nhìn Lục Ngôn Sầm nói: "Thái đội của bác sĩ Lục đối với Hướng Vãn hình như vượt khỏi giới hạn của bác sĩ với bệnh nhân thì phải."

"Không phải hình như, là khẳng định." Lục Ngôn Sầm âm trầm ánh mắt, má lúm đồng tiền càng sâu chút, "Bác cả của tôi đã căn dặn phải chăm sóc Hướng tiểu thư thật tốt, đặc biệt là những lúc có mặt Hạ tổng. Nếu Hướng tiểu thư xảy ra vấn đề gì, bác ấy sẽ lột da tôi mất."

"Chỉ là như vậy?"

Đuôi lông mày Lục Ngôn Sầm hơi nhíu lại, hỏi ngược lại: "Bằng không thì sao?"

Không khí trong phòng bệnh ngày càng áp lực.

Hạ Hàn Xuyên cầm chiếc áo trong tay, thu hồi ánh mắt trên người Lục Ngôn Sầm, nhấc chân đi ra ngoài.

Lục Ngôn Sầm lại lần nữa ngăn lại, trầm giọng nói: "Hạ tổng không nghe tôi khuyên ngăn, khăng khăng muốn đi ra ngoài, không sợ tôi sẽ không chữa trị cho Hướng tiểu thư nữa sao?"

Hạ Hàn Xuyên lạnh lùng liếc nhìn, nhíu mày, bắt lấy cánh tay tung đòn Seoi Nage làm Lục Ngôn Sầm té nằm xuống đất.

Anh ta thong thả mà chống tây xuống đất đỡ cơ thể ngồi dậy, xoa xoa chỗ đau, cười nhạo một tiếng, "Xem ra Hạ tổng cũng không để ý đến chân của Hướng tiểu thư nhiều như tôi nghĩ."

"Cậu không chữa trị cho Hướng Vãn, dì Lưu sẽ lột da." Hạ Hàn Xuyên vươn bàn tay, đem người kéo lên.

Lục Ngôn Sầm vỗ vỗ cái mông bị ngã đau, bất đắc dĩ mà cười cười, giọng điệu hòa hoãn chút, "Bàn về tính kế, bác sĩ quả nhiên cũng chỉ là bác sĩ."

Hắn nhìn Hạ Hàn Xuyên, nói: "Bất quá nếu Hạ tổng thật sự muốn tốt cho Hướng tiểu, vẫn  nên đừng đi, cảm xúc thay đổi quá lớn đối với thân thể của cô ấy không tốt."

"Cảm ơn." Hạ Hàn Xuyên lần này không nhìn hắn, ngắn gọn mà nói một câu, trong tay vẫn là chiếc áo bị xé rách đi khỏi phòng bệnh.

Lục Ngôn Sầm nhìn bóng lưng hắn, xoa xoa bả vai, thở dài một hơi, nhưng vì lời dặn dò của bác cuối cùng vẫn đi theo.

Bên ngoài phòng cấp cứu có ghế ngồi, Lục Ngôn Sầm vừa tới liền ngồi xuống, nhưng Hạ Hàn Xuyên vẫn luôn đứng, ánh mắt đen tối không rõ, không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc thoạt nhìn mang theo một chút ẩn nhẫn thống khổ.

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch.

Âm thanh mặt đất và chạm với giày dép đột ngột vang lên, hơi có chút quỷ dị.

Hạ Hàn Xuyên như cũ nhìn chằm chằm của phòng cấp cứu không nhúc nhích, mà Lục Ngôn Sầm tắc khắc quay đầu lại nhìn......

Một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, diện mạo cói vài phần tương tự Hướng Vãn mặc đồng phục bệnh nhân, một cánh tay, một bàn tay đều được bó thạch cao, lúc này một chân không bị thương dẫm lên một chiếc dép lê, nhảy từng bước, tư thế phá lệ quái dị mà hướng phòng cấp cứu nhảy đến.

Mà sau lưng anh ta là một người phụ nữ chạy chậm theo, "Hướng Vũ, anh chậm một chút thì sẽ chết sao, có phải không còn cần đến cái chân này nữa hay không?"

"Em nhanh lên, vừa nãy y tá nói Vãn Vãn vì tức giận mà được đưa đến phòng cấp cứu rồi, ai biết hắn lại là một tên vương bát đản......" Hướng Vũ nhảy quá nhanh, cả người té xuống đất, cây nạng cũng văng ra ngoài.

(Vương Bát Đản: có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)

Hạ Hàn Xuyên nghe được thanh âm Hướng Vũ té ngã mới quay đầu lại, nhíu mày, vài bước tiến đến vươn tay ra.

"Hừ!" Hướng Vũ hừ mạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn, gọi Lâm Na Lộ ở phía sau.

Lâm Na Lộ chạy chậm đến, không có thành ý mà nói với Hạ Hàn Xuyên: "Không phiền Hạ tổng, cảm ơn."

Cô thử đỡ Hướng Vũ, không nâng nổi, mắng: "Xuất viện nhớ giảm béo!"

"Nếu Vãn Vãn có chuyện gì, anh giảm cân cái rắm, trực tiếp cùng hắn chết chết ở đây luôn!" Nói lời này thời điểm, Hướng Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Hàn Xuyên, đáy mắt toàn là hận ý.

Con ngươi Lâm Na Lộ  ảm ảm, không lên tiếng, cắn răng đỡ Hướng Vũ đứng dậy.

Hạ Hàn Xuyên không kiên trì, một lần nữa bước về phía cửa phòng cấp cứu, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm.

"Hướng thiếu bị thương như vậy, nên trở về nghỉ ngơi." Lục Ngôn Sầm tiến lên giúp đỡ một chút, cuối cùng vẫn không nói rõ tình huống của Hướng Vũ, đem hắn đỡ lên.

"Cảm ơn bác sĩ Lục." Lâm Na Lộ nói.

Làm bác sĩ, Lục Ngôn Sầm không thích nhất đó chính là lấy chính mình thân thể ra nói giỡn, cho nên đối với vợ chồng Hướng Vũ, Lâm Na Lộ thật sự không thân thiện, "Không cần khách khí, tôi cũng chỉ là lo lắng Hướng thiếu xảy ra vấn đề gì, cuối cùng liên lụy đến hắn bác sĩ chủ trị mà thôi."

Nếu là ngày thường, Hướng Vũ tuyệt đối sẽ cùng Lục Ngôn Sầm nói vài câu, nhưng hiện tại trong lòng đều là Hướng Vãn, không rảnh lo chuyện khác.

Hắn gian nan mà nhảy tới trước mặt Hạ Hàn Xuyên, nhìn chằm chằm vào hắn, rồi đột nhiên thình thịch một chút, tư thế quỷ dị mà quỳ gối trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp, "Hạ Hàn Xuyên, tôi là Hướng Vũ, đời này chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai, nhưng hiện tại tôi cầu xin cậu buông tha cho Vãn Vãn có được không?!"

Hạ Hàn Xuyên mày nhíu hạ, xoay người lại đỡ cánh tay không bị thương của Hướng Vũ.

Nếu là ngày thường, hắn hoàn toàn có thể đem Hướng Vũ xách lên, nhưng hôm nay Hướng Vũ quyết tâm quỳ, hơn nữa trên người còn bó thạch cao, Hạ Hàn Xuyên không thể kéo lên, hai người nhất thời có chút giằng co.

Hướng Vũ quỳ trên mặt đất, con ngươi đỏ đậm cất giấu hận ý cùng bất đắc dĩ, "Tôi và những người khác đều sẽ nói giống nhau,cứ cho là nó là nhị tiểu thư vô dụng, ngoại trừ ăn no chờ chết thì sẽ không làm được gì, cũng không có cách nào hiểu hết được suy nghĩ của những người như cậu!"

"Nhưng con người chỉ có một mạng, Hạ Hàn Xuyên, cậu xem Vãn Vãn đều bởi vì cậu thiếu chút nữa chết vài lần? Cứ cho là nó không đúng, chọc cho cậu không cao hứng, tức giận của cậu không phải nên tiêu tan bớt đi không? Hả?"

----------------------------------------------------------------

31/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro