Chương 163: Vẫn không chịu buông tha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thế, Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn Hướng Vũ, buông tay lui về sau một bước. Không lên tiếng nhưng thái độ đã rõ ràng.

"Cậu sao..... còn không chịu buông tha cho Vãn Vãn?" Hướng Vũ bắt lấy tay Lâm Na Lộ, cố hết sức mà đứng lên, đáy mắt đầy tơ máu như muốn hóa thành máu tươi chảy ra, "Họ Hạ có phải cậu một hai phải giết chết Vãn Vãn mới bằng lòng buông tay hay không?"

Hắn giãy giụa muốn tiến lên phía trước, nhưng bởi vì cánh tay và đùi đều bó thạch cao, hành động không tiện, bị Lâm Na Lộ ngăn cản.

Ngón tay Hạ Hàn Xuyên hơi khép lại, tim chỗ làm như bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm chặt, bị đè nén tới cực điểm, mỗi hô hấp đều vô cùng gian nan.

Cánh môi có chút khô khốc, "Chuyện của tôi và Hướng Vãn, chúng ta sẽ tự xử lý tốt."

Lý trí còn sót lại của Hướng Vũ sau câu nói của Hạ Hàn Xuyên đã hoàn toàn biến mất, "Xử lý tốt cái rắm! Hạ Hàn Xuyên, đừng cho rằng bản thân là người của Hạ gia thì tôi không làm gì được cậu!"

Hắn cùng Lâm Na Lộ chạy tới rất nhanh, lúc ấy cô ấy đang gọt trái cây, chưa kịp buông dao trong tay đã vội đến.

Sắc mặt Hướng Vũ dữ tợn mà đoạt lấy dao gọt hoa quả từ trong tay vợ, từ trong tiếng la thất thanh mà nhảy đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên, dao nhỏ đặt ngay bụng nhỏ của hắn.

"Lão tử hỏi lại một câu, có không buông tha cho Vãn Vãn hay không?" Hướng Vũ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Hạ Hàn Xuyên, "Suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời!"

Vừa nói, mũi dao bén nhọn từ trong tay từ từ đi về phía trước, đam thủng chiếc áo sơ mi trắng trên người Hạ Hàn Xuyên.

"Hướng Vũ, đừng làm bậy!" Không chờ Hạ Hàn Xuyên trả lời, Lâm Na Lộ đầu đổ mồ hôi lạnh mà quát lên: "Buông dao xuống anh làm như vậy không những không giúp được Vãn Vãn, mà còn hại nó nữa đấy!"

Hướng Vũ không dao động, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Hàn Xuyên, màu trắng tròng mắt đã bị màu đỏ tơ máu bao trùm, "Sẽ không! Nếu hắn không đáp ứng, lão tử liền một đao làm thịt hắn, cùng lắm thì ngồi tù!"

Lâm Na Lộ lau mồ hôi lạnh, đang muốn mở miệng khuyên Hướng Vũ, lại bị Hạ Hàn Xuyên giành trước.

"Chuyện của tôi và Hướng Vãn, chúng ta sẽ tự xử lý tốt." Mũi dao sắc bén  cùng da thịt không hề chướng ngại mà dán sát vào nhau, cảm giác lạnh lẽo theo mũi daotruyền tới, chỉ cần đi về phía trước thêm một chút, hắn liền có khả năng sẽ chết, nhưng lông mi cũng không chớp một chút.

Việc Hạ Hàn Xuyên bình tĩnh cùng với câu trả lời đã kích thích Hướng Vũ, con ngươi đỏ ngầu dồn dập mà thở hổn hển, nước mắt theo khuôn mặt tuấn tú, dữ tợn chảy xuống, "Hạ, Hàn, Xuyên!"

Hắn gọi to một tiếng, dao nhỏ đâm sau vào da thịt , phát ra một thanh âm rất nhỏ.

Hạ Hàn Xuyên đứng yên không nhúc nhích, máu theo chuôi dao cùng miệng vết thương chảy ra, rất nhanh nhiễm hồng chiếc áo sơ mi trắng. Có chút đau, cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ là thần sắc nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn chỗ bị thương một cái.

"Hướng Vũ, anh có phải điên rồi hay không?!" Lâm Na Lộ vội vàng chen giữa hai người , run rẩy đưa tay cầm lấy con dao, huyết sắc trên mặt biến mất, "Anh mau buông tay..."

Thanh âm đều là mềm nhũn vô lực.

"Không buông!" Khuôn mặt tuấn tú của Hướng Vũ đều là hận ý, thống khổ, nước mắt xoành xoạch rơi xuống bàn tay dính đầy máu, rất nhanh hoà lẫn cùng máu, "Vợ à, anh thật xin lỗi em và các con, nhưng anh thật sự không..... không chịu được cứ đứng nhìn Vãn Vãn... Vãn Vãn như thế..."

"Không chịu được cứ đứng nhìn Vãn Vãn thống khổ như thế, gian nan mà tồn tại.....", yết hầu run lên, những lời sau không cách nào nói ra.

Lâm Na Lộ cắn chặt răng, nước mắt xoành xoạch rơi xuống, khó chịu đến một câu cũng nói không nên lời.

Mà trong lúc này, Hạ Hàn Xuyên vẫn là dáng đứng thẳng tắp, thần sắc không có nửa phần biến hóa, chỉ là khuôn mặt tuấn tú vì mất máu mà có chút tái nhợt.

"Bên ngoài phòng cấp cứu cần yên tĩnh, Hướng thiếu cùng Hạ tổng cứ như vậy, chỉ làm người bệnh và bác sĩ bên trong thêm phiền toái." Lục Ngôn Sầm vốn không muốn xen vào việc người khác, nhưng lúc này đã nháo đến mạng người, hắn không thể không tiến lên.

"Em buông tay!" Hướng Vũ nhìn Lâm Na Lộ, cắn răng nói một câu, rồi quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn Sầm, "Không phải chuyện của cậu đừng lo chuyện bao đồng!"

Lời nói là như thế, nhưng thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều, là đè thấp giọng.

Hai tay Lục Ngôn Sầm đút trong túi áo blouse, nhíu mày nhìn Hướng Vũ, "Hướng thiếu ở trước phòng cấp cứu muốn giết Hạ tổng, anh ta có đến 90% là được cứu, anh muốn bởi vì tội giết người mà ngồi tù, Hướng tiểu thư cũng sẽ bởi vì chuyện này mà ân hận cả đời. Anh xác định vẫn muốn làm như thế?"

"Hướng Vũ, bác sĩ Lục nói đúng, nếu anh thật lòng muốn tốt cho Vãn Vãn thì bây giờ buông tay đi, đừng mang đến phiền toái cho em ấy nữa!" Lâm Na Lộ lau khóe mắt, mắt hồng, cách nói chuyện so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều.

Hướng Vũ không lo lắng cho mình ngồi tù, nhưng vừa nghe đến sẽ liên lụy đến Hướng Vãn, hắn lập tức do dự, sức lực trên tay cũng giảm đi vài phần.

Mồ hôi theo thái dương Hạ Hàn Xuyên chảy xuống, hắn cầm lấy lưỡi đao, không cảm thấy đau đớn, đem dao gọt hoa từ trong bụng rút ra.

"Phiền bác sĩ Lục tìm người xử lý vết thương giúp tôi." Hạ Hàn Xuyên buông dao gọt hoa quả ra, con dao nhuộm đầy máu leng keng rơi xuống trên mặt đất, lộ ra vết thương dài trong lòng bàn tay.

"Hạ tổng đừng nhúc nhích, tôi lập tức tìm người đến." Ánh mắt Lục Ngôn Sầm dùng trên miệng vết thương ở bụng và lòng bàn tay của Hạ Hàn Xuyên bụng một chút, không có do dự nào mà đồng ý.

Hắn không thích Hạ Hàn Xuyên ỷ thế hiếp người, là hạng người tàn nhẫn độc ác, nhưng là một bác sĩ, hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu.

Hướng Vũ còn muốn cùng Lục Ngôn Sầm nói gì đó, nhưng không kịp mở miệng, Lục Ngôn Sầm đã lấy di động ra, vội vàng chạy sang một bên gọi cho đồng nghiệp.

Mà Hạ Hàn Xuyên một tay cầm chiếc áo bị xé rách, một tay che lại miệng vết thương không ngừng chảy máu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt mà nhìn cửa phòng cấp cứu.

Hướng Vũ oán hận mà liếc mắt nhìn Hạ Hàn Xuyên, nặng nề hừ một tiếng.

"Anh đừng đứng, trước hết ngồi xuống đã." Ngữ khí của Lâm Na Lộ mạnh mẽ, nhưng lại nhẹ nhàng đỡ Hướng Vũ, "Chờ lát nữa Vãn Vãn ra rồi, anh nhanh trở về phòng bệnh, em sẽ tìm bác sĩ đến xem thử, đừng để sau này lại có di chứng."

Vừa nghe đến tên Hướng Vãn, đáy mắt  Hướng Vũ ảm đạm.

Hắn tùy tay đem máu trên tay lau lên đồng phục bệnh viện, không sao cả mà nói: "Nếu Vãn Vãn lần này...... lần này không ra khỏi được cánh của kia, chân và cánh tay cũng không cần nữa, coi như để lưu lại kỷ niệm."

Chân mới bị thương mấy ngày, mà hắn đã cảm thấy vô cùng bất tiện, hai năm qua với cái chân như thế Vãn Vãn rốt cuộc là cảm thấy thế nào?

Huống hồ, hiện tại bản thân ít nhất còn có bác sĩ chiếu cố, có phòng bệnh để nghỉ ngơi, nhưng khi đó chân Vãn Vãn vừa gãy đã bị đưa vào tù, nói không chừng chân rất đau , còn phải bị người ta khi dễ!

----------------------------------------------------------------

31/01/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro