Chương 165: Tình trạng thật sự không tốt sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng cấp cứu không lâu sau liền mở, bác sĩ mặc áo phẫu thuật đeo khẩu trang bước ra.

Vừa thấy bác sĩ, Hướng Vũ mắt sáng lên, đứng dậy liền hỏi tình trạng của Hướng Vãn. Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên đã bị Lục Ngôn Sầm đè xuống.

"Tình trạng của Hướng thiếu như vậy, không nên lộn xộn thì tốt hơn." Lục Ngôn Sầm rất ghét những người bệnh không nghe lời, ngữ khí không mang theo chút tốt đẹp nào.

Nói xong, hắn không đợi Hướng Vũ bão nổi, đi vài bước đến trước mặt bác sĩ, hỏi: "Bác sĩ Tiền, tình trạng của Hướng tiểu thư thế nào rồi?"

"Không chết." Bác sĩ Tiền kéo khẩu trang, trên mặt âm u một mảng.

Thấy vậy, Hướng Vũ rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp đứng lên. Bởi vì dùng sức mà bên chân bị thương đau lên, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng lúc này hoàn toàn không rảnh lo, "Là ý gì? Tình trạng của Vãn Vãn thật sự không tốt sao?"

Sắc mặt của bác sĩ thật sự quá khó coi, hắn không muốn nghĩ không được.

"Hừ!" Bác sĩ Tiền nhìn hắn hừ mạnh một tiếng, không để ý tới hắn, mà quét mắt một vòng, không kiên nhẫn hỏi: "Hạ Hàn Xuyên, Hạ tổng có ở đây không?"

Hướng Vũ không biết chính xác tình hình của Hướng Vãn, gấp đến độ không chờ được, "Không có! Hắn không có ở đây! Bác sĩ, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc em gái tôi thế nào rồi?"

"Là em gái cậu?" Bác sĩ Tiền hỏi.

Hướng Vũ lau đi lớp mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng! Có phải tình trạng của con bé không tốt hay không?"

Không đợi bác sĩ trả lời, hắn liền vội mà nói: "Mong bác sĩ nhất định phải cứu lấy nó, mặc kệ cần bao nhiêu tiền đều có thể, tôi không thiếu tiền!"

"Không phải thiếu tiền, là thiếu đạo đức." Bác sĩ Tiền tức giận mà nói: "Ngoại trừ Hạ tổng không thể đi vào, những người khác có thể vào thăm."

Sắc mặt bác sĩ Tiền biến thành màu đen mà đi mất.

Mấy y tá từ phòng cấp cứu nối đuôi nhau đi ra, đi theo sau lưng ông ta, sắc mặt đều không có chút đẹp.

"Cái gì mà thiếu đạo đức? Rốt cuộc là ý gì?" Hướng Vũ cau mày oán giận một tiếng, vội vàng đi vào phòng cấp cứu. Lâm Na Lộ lo lắng hắn té ngã, chạy nhanh tiến lên đỡ lấy.

Lục Ngôn Sầm hơi có chút khó hiểu mà nhìn theo hướng bác sĩ Tiền rời đi, rồi mới tiến lên chặn trước mặt Hướng Vũ, nói: "Để tôi giúp."

"Vậy phiền bác sĩ Lục." Lâm Na Lộ mệt người đầy mồ hôi, nói xong câu này, trực tiếp đẩy Hướng Vũ vào trong ngực Lục Ngôn Sầm, chạy chậm vào phòng cấp cứu.

Hướng Vũ ghé vào trong lòng ngực Lục Ngôn Sầm, "..."

Một tay hắn chống trước ngực Lục Ngôn Sầm, muốn kéo rộng khoảng cách giữa hai người, hai người đàn ông ấp ấp ôm ôm nhau, thật sự quá kỳ cục.

Nhưng thân thể vừa tách ra khỏi người Lục Ngôn Sầm chừng mười cm, một bàn tay đột nhiên đặt dưới nách, ngay sau đó một bàn tay đặt dưới chân hắn.

Hướng Vũ còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thân thể đột nhiên được nâng lên không trung.

Hắn bị Lục Ngôn Sầm bế lên!

Bế kiểu công chúa.

Hướng Vũ tức khắc cả người đều cứng đờ, "Cậu cậu cậu..."

"Hướng thiếu không cần quá cảm động." Lục Ngôn Sầm cau mày bế Hướng Vũ đang tức điên vào phòng cấp cứu.

Bên trong phòng cấp cứu, Hươngx Vãn ngồi trên giường, trên mặt có chút tái nhợt, nhưng thoạt nhìn không có gì trở ngại, Lâm Na Lộ đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt Lục Ngôn Sầm phức tạp nhìn hai người, đem Hướng Vũ đặt trên giường, cong cong khóe môi, lộ ra hai lúm đồng tiền, "Chân Hướng thiếu bị thương, đi đường đối thân thể không tốt."

Hướng Vãn, "..."

Cho nên anh liền bế anh ấy theo kiểu công chúa vào đây?

"Vãn Vãn, em cảm thấy không khoẻ ở đâu không?" Hướng Vũ không rảnh cùng Lục Ngôn Sầm so đo, vẻ mặt lo lắng nhìn Hướng Vãn, ngữ tốc nhanh hơn thường ngày rất nhiều.

"Em không sao." Hướng Vãn liếc mắt nhìn Lục Ngôn Sầm đứng một bên, dừng một chút mới nói: "Vừa rồi em không bị sao cả, chỉ là giả bộ thôi."

Cô không muốn nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên, ít nhất hiện tại không muốn, nhưng không có cách nào đuổi hắn đi, chỉ có thể dùng cách này mà thôi.

"Cấp cứu vẫn luôn rất khẩn trương, Hướng tiểu thư lừa bác sĩ Tiền như thế, cũng khó trách ông ấy tức giận." Lục Ngôn Sầm nhíu mày, trong mắt hiện lên tia không vui.

"Chuyện này là tôi sai." Hướng Vãn nói: "Hôm nào đó ta sẽ đến xin lỗi bác sĩ Tiền."

Lục Ngôn Sầm hơi hạ đuôi lông mày, "Không cần thiết. Ông ấymỗi ngày tiếp xúc nhiều người bệnh như thế, sẽ không lãng phí thời gian để ý một người bệnh như cô, lát nữa sẽ quên thôi."

"Nói cách khác, cho dù bác sĩ Tiền có còn nhớ rõ chuyện này, cô cũng đừng làm gì, đối với mỗi bác sĩ mà nói chuyện này là một chuyện rất khó nuốt trôi."

Hướng Vũ đối với việc này thật ra không thèm để ý, hắn để ý  an nguy của Hướng Vãn, "Đây cũng không tính là chuyện lớn, không cần để trong lòng, sau này anh sẽ mang đến vài thứ tốt đến gặp ông bác sĩ kia xem như xin lỗi!"

Nghe thế sắc mặt Lục Ngôn Sầm không được tốt lắm, đã sớm nghe nói Hướng thiếu là một người không coi ai ra gì, hiện giờ đã thấy được, quả thực chỉ có hơn chứ không kém!

"Không cần, em tự đi là được rồi." Hướng Vãn nói: "Bất luận bác sĩ Tiền có để ý chuyện này không, hoặc là có nhận lời xin lỗi không, đều là do em không đúng, nên xin lỗi."

Có lẽ trước kia cô và anh trai có cùng cái nhìn, cảm thấy cứ lấy vài thứ tốt đến bồi thường cho người khác chính là nhận lỗi. Nhưng có lẽ do mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện, có một số việc đã thay đổi cái nhìn.

Lúc này sắc mặt Lục Ngôn Sầm mới hòa hoãn chút.

"Được được được, đều nghe em! Chỉ cần em không saoì, hết thảy mọi việc đều được!" Đáy mắt Hướng Vũ toàn là đau lòng cùng sủng nịch, "Bất quá VãnVCãn, sau này lúc em làm thế, trước tiên phải nói với anh một tiếng, bằng không trái tim này của anh sớm muộn cũng xảy ra vấn đề!"

Lâm Na Lộ ở một bên cắm một câu, "Anh em cảm thấy em vì Hạ tổng mà vào phòng cấp cứu, cầm dao muốn liều mạng với anh ta!"

Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Vũ, có ý muốn nói lát nữa sẽ tính sổ với anh sau.

"Cầm dao?" Trên mặt Hướng Vãn nháy mắt không còn huyết sắc, cô quay đầu nhìn về phía Hướng Vũ, thanh âm lớn chút, "Anh, chuyện này là như thế nào?"

Hướng Vũ ánh mắt trốn tránh, "Ha... Ha ha... Cũng không có việc gì lớn!"

"Chị dâu?" Hướng Vãn chuyển hướng nhìn về phía Lâm Na Lộ, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Cô không sợ Hạ Hàn Xuyên trả thù mình, nhưng cô sợ anh trai sẽ chọc giận Hạ Hàn Xuyên rồi bị hắn ghi thù!

Hướng Vũ lựa chọn góc độ mà Hướng Vãn nhìn không thấy liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho Lâm Na Lộ, cầu xin lão bà thủ hạ lưu tình.

"Không có chuyện gì, anh ấy cầm đao hù dọa Hạ tổng một chút." Lâm Na Lộ nói: "Nếu anh ấy thật làm thế, hiện tại hai anh chị không khả năng đứng ở đây."

Hướng Vãn tưởng tượng, cảm thấy cũng Hạ Hàn Xuyên có thù tất báo, chỉ là do cô quá hoài nghi, dù sao cũng từng bị hành hạ nhục nhã như thế. Nghĩ kỹ lại nếu là anh thật làm chuyện không thể tha thứ, hắn không có khả năng sẽ buông tha.

Hướng Vũ thấy tránh được một kiếp, vội vàng dùng khẩu hình miệng cảm ơn lão bà, nhưng Lâm Na Lộ đang nổi nóng, cũng không nhìn hắn một chút.

----------------------------------------------------------------

04/02/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro