Chương 172: Vì cái gì lại đối xử với tôi như thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa chính là Hướng Vãn, đuôi lông mày Hạ Hàn Xuyên hơi nâng cao lên một chút, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuấn tú hòa hoãn đôi chút, "Em đến tìm tôi?"

Hướng Vãn run rẩy hít sâu một hơi, nỗ lực áp xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, "Tôi đã nói tôi cùng Giang Thích Phong không bất kỳ quan hệ ái muôi nào, anh đã nói anh tin lời tôi, tai nạn xe hai năm trước, anh cũng đã nói là không trách tôi, đúng không?"

"Vào đi, bên ngoài lạnh." Hạ Hàn Xuyên nhìn thân người đơn bạc trong bộ đồng phục bệnh nhân, nghiêng người sang một bênh nhường đường.

Hướng Vãn rũ đôi tay đặt ở hai bên, nắm chặt quần, không nhúc nhích, lại hỏi một lần nữa, "Anh nói anh tin tưởng tôi, phải không?"

"Ừ." Trong mắt Hạ Hàn Xuyên là thân ảnh của cô, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Hướng Vãn run rẩy hít sâu một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, "Anh chính miệng nói với tôi, sau này tôi không đến Mộng Sở Hội làm nữa, đúng không?"

"Đúng vậy." Hạ Hàn Xuyên nói.

Hắn càng khẳng định càng không làm Hướng Vãn cảm thấy vui vẻ mà ngược lại càng tức giận, "Anh chính miệng nói với tôi, sau này tôi không đến Mộng Sở Hội làm nữa, nhưng lại nói với anh trai tôi rằng sẽ không buông tha cho tôi... Hạ Hàn Xuyên, đùa bỡn tôi rất vui sao?"

Mặc kệ hơi lạnh trên hành lang, lửa giận thiêu thân thể cô đến khô nóng.

Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn, đáy mắt một mảng sâu thẳm, yết hầu lăn lên hạ xuống, cái gì cũng không nói.

"Tại sao lại không nói?" Tế bào trong toàn thân Hướng Vãn gắt gao căng chặt, lửa giận cùng hận ý cơ hồ muốn từ bên trong thân thể lao ra, "Nếu như đã biết chuyện kia là hiểu lầm, vì cái gì còn không chịu buông tha cho tôi?"

Lâm Na Lộ đứng ở một bên nhìn hai người, sắc mặt cũng không được tốt.

Một trận gió thổi tới, bệnh phục dính sát vào trên người Hướng Vãn, càng tăng thêm vẻ đơn bạc.

Hạ Hàn Xuyên nhìn vào vết sẹo nơi đuôi mi mắt, cùng thân thể thon gầy của cô, tâm như bị cái gì đâm vào một chút, "Có phải chuyện ở lại bên cạnh tôi, đối với em mà nói chính là một loại tra tấn?"

"Anh cảm thấy thế nào?" Giữa mày Hướng Vãn toàn là châm chọc cùng trào phúng, thanh âm bởi vì cất cao quá độ mà có chút sắc nhọn, "Nếu là anh bị người khác hiểu lầm, rồi bị người kia đánh gãy chân, đem anh tống vào tù, bắt anh dùng nam sắc đi bồi người phụ nữa khác, còn đem anh đang trần truồng vứt ra khỏi cửa, làm trò cười mặc cho mọi người người giẫm đạp tôn nghiêm, làm anh sống cũng không được, chết cũng không xong."

Cô đi về phía trước một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu anh bị bắt ở lại bên cạnh người đó, anh có cảm thấy bị tra tấn không?"

Mỗi một câu Hướng Vãn nói ra, sắc mặt Hạ Hàn Xuyên liền tái nhợt thêm một phần, mỗi câu mỗi chữ đều giống như dao nhọn, không chút lưu tình nào mà đâm vào tim của hắn.

Hắn mím môi, nơi lồng ngực tựa như bị tảng đá nặng đè xuống, "Tôi không có cách nào buông tha cho em."

"Ha!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, cơ hồ phẫn nộ muốn đem cơ thể cô xé nát, "Anh..."

"Cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh tôi, Hướng Vãn." Hạ Hàn Xuyên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo nơi đuôi mi mắt của cô, trái tim nặng nề, áp lực, mỗi động tác hô hấp đều dị thường gian nan.

Trên hành lang có ô cửa sổ không đóng lại, một trận gió thu thổi vào, lạnh lẽo thấm vào cơ thể.

Lời nói của Hạ Hàn Xuyên như một chậu nước lạnh, xối từ đầu đến chân, thân thể bên ngoài Hướng Vãn lạnh lẽo, nhưng lửa giận hừng hực thiêu đối bên trong cơ thể

Lạnh, nóng cùng nhau tồn tại, làm cô khó chịu tới rồi cực điểm, cơ hồ muốn đem cô xé rách thành hai nửa.

"Hạ Hàn Xuyên!" Hướng Vãn dùng sức chụp lấy tay hắn, con ngươi một mảng đỏ đậm, "Nửa đời trước của tôi đã bị anh huỷ hoại, bây giờ anh còn muốn huỷ nốt nửa đời sau của tôi, đúng không? Tôi và anh rốt cuộc có thù oán gì mà anh lại đối xử với tôi như thế? Hả? Anh nói cho tôi biết đi."

Mấy cánh cửa phòng bên cạnhmở ra, có người ló đầu ra, thấy rõ ràng tình huống sau, giọng nói oán giận----

"Tại sao lại là cái người nữa? Nơi này là bệnh viện, mấy người có thể nhỏ tiếng chút được hay không?"

"Người trẻ bây giờ tại sao lại không có chút ý thức nào thế này?"

"Có chuyện gì thì ra khỏi bệnh viện rồi nói, hoặc là đi vào bên trong phòng bệnh cũng được. Thật là vô ý thức."

Bà lão lúc nãy nói chuyện cùng Hướng Vãn và Lâm Na Lộ cũng mở cửa đi ra, chỉ là thấy các cô đưa lưng về phía mình nhìn thẳng vào Hạ Hàn Xuyên, bà nhíu nhíu mi thở dài, lại đẩy cửa đi vào.

Chuyện này xác thật là bọn họ không đúng, Lâm Na Lộ chạy nhanh lại cười cười xin lỗi mọi người, rồi mới bắt lấy tay Hướng Vãn nói: "Có chuyện gì thì vào trong rồi nói."

Hướng Vãn đẩy Lâm Na Lộ ra, không nhúc nhích, mắt đỏ ngầu nhìn Hạ Hàn Xuyên, đè nặng giọng nói hỏi: "Vì cái gì lại đối xử với tôi như thế?"

"Bởi vì anh yêu em." Hạ Hàn Xuyên nói không chút để ý, nhưng toàn thân lại căng chặt, ánh mắt thu lại toàn bộ phản ứng dù là nhỏ nhất của Hướng Vãn.

Thân thể Hướng Vãn cứng đờ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

Cô đã từng cô số lần ảo tưởng Hạ Hàn Xuyên sẽ nói câu 'anh yêu em' này với mình, nhunge lại chưa từng nghĩ đến sẽ nghe được câu nói đó trong tình huống này, thật làm người ta vừa cảm thấy giật mình, vừa buồn cười.

"Anh nói anh yêu tôi?" Hướng Vãn cười đến nước mắt đều chảy ra, "Hạ Hàn Xuyên, mới một thời gian trước vừa đem tôi trần truồng vứt ra khỏi cửa, hiện tại lại nói yêu tôi."

Nước mắt chảy vào trong miệng, "Phương thức yêu đương của anh, thật đúng là làm người ta 'thụ sủng nhược kinh'."

Lâm Na Lộ cũng không nghĩ tới câu trả lời này, giật mình, miệng nửa ngày cũng chưa khép lại.

"Thực xin lỗi." Hạ Hàn Xuyên chưa bao giờ nói xin lỗi với người khác, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều lần với Hướng Vãn, mà mỗi nói một lần, trong lòng hắn đều đau thêm vài phần.

Đáy mắt hắn ảm đạm đi, "Sau này sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa."

Trên mặt Hướng Vãn toàn là nước mắt, đâm vào trong mắt, hắn duỗi tay, muốn lau đi giọt nước nơi khoé mắt.

Nhưng Hướng Vãn quay đầu đi, né tránh động chạm, vẻ mặt chán ghét lui về sau vài bước, "Sẽ không có sau này!"

"Em muốn rời đi?" Hạ Hàn Xuyên thu hồi tay, hơi hơi mị con ngươi, trong thanh âm mang theo vài phần hàn ý.

Mặt Hướng Vãn không chút biểu cảm cũng không lên tiếng, cam chịu.

"Em đừng trêu chọc tôi...." Hạ Hàn Xuyên hơi hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt cô, "Hiện tại mới muốn rời đi, chậm rồi."

Hô hấp của hai người giao triền, khoảng cách gần gũi ái muội, nhưng không có nửa phần kiều diễm.

"Anh cảm thấy anh không cho tôi rời đi, tôi liền đi không được sao?" Trước kia Hướng Vãn điên cuồng mê luyến hắn, nhưng hiện tại lại là cực kỳ chán ghét.

Hắn thật sự cho rằng bản thân là tổng tài của tập đoàn Hạ thị, thì liền có thể tuỳ ý điều khiển nhân sinh của cô sao?

Đáy mắt Hướng Vãn chán ghét làm trong lòng Hạ Hàn Xuyên từng đợt đau nhói, nắm chặt quyền, đứng thẳng lưng nhàn nhạt nói: "Em cảm thấy em có thể rời đi sao, Hướng gia có thể rời đi sao?"

"Anh uy hiếp tôi?" Hô hấp của Hướng Vãn so ngày thường dồn dập hơn rất nhiều, đáy mắt đầy lửa hận.

Hạ Hàn Xuyên đem hận ý của cô thu vào đáy mắt, nắm tay khẽ nhếch, rũ xuống hai bên người, không tự giác mà đánh vào bên chân, "Em cùng anh ở bên nhau, anh có thể cho em tất cả."

"Tôi muốn bất hoà khi ở cùng anh, anh có thể cho phép tôi sao?" Phẫn nộ, hận ý, không cam lòng còn có bất đắc dĩ thay phiên nhau chiếm đoạt thân thể Hướng Vãn, cơ hồ muốn đem cơ thể cô xé rách.

----------------------------------------------------------------

25/02/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro