Chương 179: Tôi thật muốn giết chết anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đôi mắt của Hạ Hàn Xuyên là khuôn mặt tràn đầu hận ý của Hướng Vãn. Trước kia cả ngày cô gái này đều dính chặt sau lưng hắn, mà lúc ấy không được đáp lại có phải cô ấy cũng đau đớn như hắn bây giờ hay không?

"Không còn lời gì để nói?" Từng chữ từ kẽ răng Hướng Vãn phát ra, "Hạ Hàn Xuyên, anh có phải cảm thấy tôi yêu anh là bản năng hay không, nên anh cảm thấy dù cho hai năm nay anh tra tấn tôi chỉ vì cái lý do buồn cười đó thì tôi cũng phải tiếp tục yêu anh?"

"Là, tôi quá ngu ngốc, bị người ta khiêu kích một chút thì liền mặc bộ đồ tình thú đó đi ôm người đàn ông khác, bởi vì thế mới làm anh hiểu lầm, là tôi không đúng! Tôi cũng nguyện ý nhận trừng phạt, cùng anh huỷ bỏ hôn ước, hoặc là anh mắng tôi cũng được!"

"Nhưng anh cái gì cũng không hỏi, liền nhận định tôi một chân đạp hai thuyền, đánh gãy cái chân này của tôi, đem tôi đẩy vào tù, còn ép tôi làm việc ở Mộng Sở Hội, vũ nhục tôi...... Anh không cảm thấy bản thân mình rất quá đáng sao?!"

Nói đến câu cuối cùng Hướng Vãn cơ hồ là hét lên.

Cửa lạch cạch vang lên một chút, lộ ra góc áo của Chu Miểu. Nhưng rất nhanh đã biến mất, của cũng bị người từ bên ngoài đóng lại.

Bên ngoài Chu Miểu sợ tới mức lo lắng đề phòng, sợ Hạ Hàn Xuyên và Hướng Vãn tìm cô hỏi chuyện, nhưng hai người bên trong lại không hề có chút phản ứng, dường như không nghe chút động tĩnh nào.

Hạ Hàn Xuyên nhìn hốc mắt đỏ bừng chứa đầy phẫn hận của Hướng Vãn, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn mím môi muốn đưa tay lau đi nước mắt cho cô, nhưng cơ thể vẫn còn ngấm thuốc mê, cơ bản là không thể động đậy.

Hắn giật giật cánh môi muốn nói chuyện, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng yết hầu lại như bị thứ gì đó lấp kín, một chữ cũng đều không phát ra.

Trong hơn hai mươi năm sống trên đời này, lần đầu tiên Hạ Hàn Xuyên hắn nếm được tư vị hối hận.

Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không có lên tiếng. Không khí trong phòng bệnh ngày càng bị đè ép, mỗi ngụm không khí hít vào phổi dường như đều là món hàng xa xỉ.

"Có đôi khi, tôi thật muốn giết chết anh!" Tay Hướng Vãn đặt lên cổ của Hạ Hàn Xuyên, từng chút, từng chút siết chặt, "Nếu giết chết anh, tôi có thể được giải thoát rồi!"

Sức lực trên tay Hướng Vãn chứng minh rằng cô tuyệt đối không nói giỡn.

Hạ Hàn Xuyên vì không hô hấp đủ mà biến sắc, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng đáy mắt vẫn như cũ một mảnh sâu thẳm, không có nửa phần dao động, giống như người bị bóp chặt cổ không phải là hắn.

"Hiện tại anh không thể động đậy, em có thể thử xem." Hắn nhìn cô, nhàn nhạt nói.

Sức lực trên tay Hướng Vãn ngày càng lớn, cô gằn giọng, "Anh cho rằng tôi không dám?"

"Đến cả mạng sống của bản thân còn không cần, thì em còn có gì mà không dám chứ?" Bởi vì cổ chị cô bóp chặt, giọng nói của Hạ Hàn Xuyên khàn khàn, nhưng vẫn như cũ không có chút hoang mang, "Hiện tại em có thể động thủ."

Hắn như vậy là hắn nghĩ cô tuyệt đối sẽ không thể làm tổn thương đến hắn sao? Hướng Vãn càng thêm phẫn nộ, đôi tay càng dùng thêm sức.

Dù sao cô đã sớm không muốn sống nữa, giết chết hắn, sau đó liền tự sát, cô thật sự sẽ được giải thoát rồi!

Theo suy nghĩ mà sức trên tay càng tăng thêm, mặt Hạ Hàn Xuyên dần dần biến thành màu đỏ tím, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề. Nhưng trước sau vẫn không chút thay đổi mà nhìn thẳng vào cô, một chút hoang mang, sợ hãi cái chết cũng chưa từng biểu hiện ra.

Có lẽ bởi vì oxy không đủ mà mồ hôi theo trán chảy ròng xuống. Hướng Vãn nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, mồ hôi cuồn cuộn không ngừng mà từ từ thâm ướt quần áo. Một lát sau, sức lực trên tay cô không hề tăng lên, rồi đột nhiên buông tay, sắc mặt khó coi mà đứng sang một bên.

"Trong lòng em vẫn còn có anh." Hạ Hàn Xuyên ho khan hai tiếng, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đỏ ửng, nhưng đáy mắt lại nhiễm một tầng ý cười.

Lời này làm đáy mắt Hướng Vãn chợt loé lên tia hoảng loạn, cô một lần nữa xoay người nhìn hắn, châm chọc nói: "Không giết anh, là vì sợ làm bẩn tay!"

Hạ Hàn Xuyên không nói tiếp, chỉ là tâm tình thực sự không tồi.

Thái độ của hắn như vậy làm trong lòng Hướng Vãn bực bội, cô lạnh mặt nhìn hắn, "Hiện tại không giết anh, là bởi vì anh vẫn còn hữu dụng!"

"Tại sao em đổi lý do nhanh thế?" Hít thở của Hạ Hàn Xuyên đã gần như vững vàng, thần sắc như thường, nhưng đáy mắt lại mang theo chút hài hước.

Hướng Vãn đỏ mặt, cô vội vàng muốn chứng minh bản thân không giết hắn là thật sự bởi vì vẫn còn hữu dụng, "Anh cảm thấy tôi đang tìm cớ?"

Đuôi lông mày Hạ Hàn Xuyên hơi nhướng lên, không lên tiếng.

"Giang Thanh Nhiên tính toán nhiều như thế, đơn giản là bởi vì muốn ở bên anh. Nếu bây giờ tôi và anh ở bên nhau, cô ta nhất định sẽ không thoải mái." Hướng Vãn nhíu mày nói.

Đáy mắt Hạ Hàn Xuyên càng tăng thêm vài phần ý cười, "Cho nên em đồng ý cùng anh ở bên nhau?"

"..." Hướng Vãn nhíu mày thành thật đáp, "Tôi không đồng ý, anh sẽ thả tôi đi sao?"

Hạ Hàn Xuyên, "Sẽ không."

Hắn dừng lại một chút, nhìn cô, nghiêm túc nói: "Nếu em cùng anh kết hôn, lại sinh cho anh hai đứa nhỏ, trong lòng Thanh Nhiên sẽ càng không thoải mái."

"Hạ, Hàn, Xuyên!" Sắc mặt Hướng Vãn khó coi tới rồi cực điểm.

Ý cười nơi đáy mắt của Hạ Hàn Xuyên thu lại vài phần, "Ở bên anh, anh dùng tất cả mọi khả năng để bù đắp những sai lầm trước kia. Chỉ cần em không nói mấy câu đại loại như muốn rời khỏi anh, em muốn trả thù Thanh Nhiên, Giang gia dù có làm gì, anh đều có thể giúp em cản lại. Vụ mua bán này đối với em mà nói thật sự có lời, em cảm thấy sao?"

Sắc mặt Hướng Vãn rất khó coi, nhưng cũng không vội vã cự tuyệt.

Nếu đúng như lời Hạ Hàn Xuyên nói, điều kiện này thật sự quá tốt, quan trọng nhất chính là, cô căn bản không có biện pháp rời đi được!

Lấy tình huống trước mắt mà nói, đáp ứng hắn là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng theo bản năng cô không có cách nào tiếp nhận việc cùng hắn ở bên nhau, hắn đối cô làm ra những chuyện đó, mỗi một chuyện đều đủ để cho cô hận hắn cả đời!

Cốc cốc cốc!

Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.

Hướng Vãnkhông biết nên lựa chọn như thế nào, cô từ từ lui về sau vài bước, ngồi lên trên giường, "Vào đi."

Cửa lạch cạch một tiếng mở ra, Triệu Du đi đến, sau lưng còn có một người giúp việc, trong tay xách theo hai bình giữ nhiệt.

"Hàn Xuyên tại sao cũng ở đây?" Triệu Du nhìn con trai đang mặc quần áo bệnh nhân, có chút kinh ngạc.

Hướng Vãn mím môi, cúi đầu không lên tiếng.

"Tước chỉ quả không cẩn thận làm tay bị thương." Hạ Hàn Xuyên không chút để ý mà nói.

Nghe thế, Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn hắn một cái nhưng rất nhanh lại cúi đầu.

"Tước chỉ quả bị thương tay, thì tại sao lại nằm viện?" Sắc mặt của hắn không giống như bị vết thương nhẹ, Triệu Du đi qua, "Cho mẹ xem vết thương của con."

Hạ Hàn Xuyên mở lòng bàn tay cho mẹ xem, "Lúc đó đang bận suy nghĩ chuyện khác, nên cầm nhầm vào lưỡi dao."

Triệu Du nhìn vết thương, ừ một tiếng, ý nói, "Con trai lớn rồi, tâm tư cũng nhiều."

Tước chỉ quả mà tay bị thương thành như thế? Lấy cớ thì cũng nên tìm cái cớ nào hợp lý một chút đi chứ.

----------------------------------------------------------------

26/04/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro