Chương 180: Em là người phụ nữ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao hôm nay mẹ lại tới đây." Hạ Hàn Xuyên làm như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẹ, thu hồi bàn tay hỏi.

"Hầm chút canh, liền nghĩ sẽ mang đến cho Hướng Vãn một ít." Triệu Du quay mặt bảo người giúp việc đem canh tới, rồi mới nhìn con trai, mang theo vài phần không vui mà nói: "Tại sao con lại ở trong phòng bệnh  của Vãn Vãn? Mẹ nhớ rõ hôm trước đã nhắc nhở con đừng tới làm phiền con bé rồi mà."

Hạ Hàn Xuyên liếc mắt nhìn Hướng Vãn, nói: "Thời kỳ nguy hiểm đã qua."

Hướng Vãn nhíu mày, nhưng không lên tiếng, xem như đồng ý.

Nghe thế, lúc này Triệu Du mới không so đo với Hạ Hàn Xuyên nữ.

"Hướng tiểu thư, đây là do phu nhân tự mình hầm đêm canh, cô nếm thử hương vị như thế nào." Người giúp việc đổ ra một chén canh, cười đưa cho Hướng Vãn.

Hướng Vãn vẫn chưa ăn cơm, cũng có chút đói bụng, cô nói cảm ơn, bưng chén uống một ngụm nhỏ.

"Thiếu gia." Người giúp việc đưa thêm một chén đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên.

Hạ Hàn Xuyên nằm trên giường không nhúc nhích, cũng không động đậy, "Bây giờ tôi không muốn uống, cứ đặt ở đó đi."

"Ngồi dậy uống đi, rất tốt cho thân thể." Triệu Du nhận chén, nhìn con trai nói.

Hạ Hàn Xuyên cười cười, cảm giác nóng rát trên cổ đã giảm đi, nhưng yết hầu còn có chút đau, "Lúc này ngửi thấy mùi tanh rất không thoải mái, không uống."

Trước đây hắn sẽ không từ chối như vậy, Triệu Du nổi lên lòng nghi ngờ. Bà nhìn hắn một cái, đột nhiên đưa tay kéo quần áo con trai lên.

"Vẫn còn thuốc tê nên không cử động được?" Bà nhìn vết thưởng ở bụng, hỏi.

Nghe thế, động tác uống canh của Hướng Vãn chậm đi đôi chút, ánh mắt đen tối không rõ mà nhìn mẹ con họ.

Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt ừ một tiếng, "Mẹ nên buông áo của con xuống rồi, để như vậy có chút lạnh."

"Tại sao lại bị thương?" Triệu Du lại nhìn băng gạt vài lần, kéo áo xuống hỏi.

Hạ Hàn Xuyên sơ lược, "Vết thương nhỏ mà thôi, qua vài ngày thì tốt rồi, mẹ không cần quá lo lắng."

Thấy con trai không muốn nói nhiều, Triệu Du nhíu nhíu mày, cũng không cưỡng cầu. Bà đứng dậy đang muốn đặt chén canh lên trên bàn, dư quang đột nhiên lướt qua vết bầm canh tím trên cổ, "Trên cổ lại bị sao nữa?"

Chén canh trên tay Hướng Vãn run lên một chút, canh bên trong sóng sánh suýt nữa đổ lên giường.

"Không có chuyện gì cả." Hạ Hàn Xuyên nhíu mày nhìn về phía Hướng Vãn, thấy canh không đổ lên trên người cô, mới dần thả lỏng.

Người giúp việc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hướng Vãn, hỏi: "Sao sắc mặt của Hướng tiểu thư lại khó coi như thế? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"

Nghe thế, ánh mắt Triệu Du theo người giúp việc nhìn về phía Hướng Vãn sắc mặt đang tái nhợt, rồi mới quay đầu nhìn về vết bầm rõ ràng trên cổ con trai, trong mắt hiện lên một mạt ám sắc, như suy tư gì.

"Không có việc gì." Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc.

Người giúp việc cũng không nghĩ nhiều, vâng một tiếng, "Tiểu thư uống nhiều canh xương hầm một chút, bồi bổ thân thể, khí sắc của cô thoạt nhìn không được tốt lắm."

"Được, cảm ơn." Hướng Vãn chú ý tới ánh mắt lúc nãy liếc nhìn mình của Triệu Du, trong lòng hơi có chút thấp thỏm, cũng không biết dì có đoán được sự thật không.

Cô có thể không hề kiên nể mà bóp cổ Hạ Hàn Xuyên, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của dì, mà dì lại đối xử với cô tốt như vậy, cô thật sự không muốn dì biết chuyện này.

"Hai người các con hàng ngày nhốn nháo như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng." Triệu Du nhìn về phía Hạ Hàn Xuyên cùng Hướng Vãn, ánh mắt ý vị thâm trường, "Con người chỉ sống một lần, nếu chết đi, cái gì cũng không thể làm."

Lúc này Hướng Vãn đã xác định chắc chắn, dì ấy đã biết chuyện cô bóp cổ Hạ Hàn Xuyên. Trên mặt cô không còn chút huyết sắc, tay nắm chặt đến gắt gao, lông mi cong vút run rẩy vài cái.

Một mảnh trầm mặc, sau lưng cô như bị đá đè ép chặt, nặng trĩu không đứng thẳng dậy.

Người giúp việc không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy không khí trong phòng bệnh có chút quái dị.

"Trước kia đều là do con không đúng." Hạ Hàn Xuyên lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, đem sự chỉ trích của mẹ nó ôm hết lên người, "Làm hại Hướng Vãn vài lần thiếu chút nữa mất mạng, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện tương tự."

Nghe thế, Triệu Du tạm thời đem nghi ngờ trong lòng vứt sang một bên, kinh ngạc nói: "Hai đứa..."

"Không có gì, chỉ là đã hoá giải chút hiểu lầm không đáng có trươc kia mà thôi." Hạ Hàn Xuyên nói: "Có một số việc đã làm rồi có hối hận cũng vô dụng, con chỉ nghĩ tận lực bù đắp cho cô ấy mà thôi."

Triệu Du liếc mắt nhìn vết bầm trên cổ con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi Hướng Vãn, "Hai đứa.... thật sự hoà giải rồi?"

Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, không biết nên trả lời như thế nào.

"Con đã làm ra nhiều chuyện quá đáng, một câu xin lỗi mà có thể khiến cho Hướng Vãn tha thứ  thật sự không có khả năng." Hạ Hàn Xuyên tiếp chuyện, "Trước mắt chỉ có con đơn phương hòa giải mà thôi."

Hắn lập tức thay đổi thái độ, luôn luôn che chở mình, Hướng Vãn nhất thời có chút khó có thể thích ứng, lại cảm thấy rất buồn cười.

Nếu hết cuộc đời này cũng không xoá bỏ được hiểu lầm, hắn có phải vẫn giống như trước kia dùng đủ phương thức nhục nhã tra tấn cô hay không ?

Triệu Du khẽ thở dài, không hỏi lại Hướng Vãn, "Con nói xem nếu như lúc trước con trực tiếp hỏi rõ với Vãn Vãn có phải tốt hơn không, nếu như thế sẽ không đến mức làm Vãn Vãn..."

Bà không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt mịt mờ nhìn vào đùi phải của Hướng Vãn.

Hướng Vãn mất tự nhiên mà rụt chân phải về phía sau, bất kể là ai đi chăng nữa, ánh mắt đánh giá của họ với đùi phải của cô đều làm cho lòng cô cực kỳ khó chịu.

Triệu Du lại ở phòng bệnh trong chốc lát, Hạ gia có việc gấp, bà liền vội vàng trở về. Chỉ là trước khi ra về, thần sắc bà phức tạp mà liếc mắt nhìn Hướng Vãn một cái, như là đồng tình, rối rắm, lại như không thể nề hà mà đau lòng.

"Vừa rồi cảm ơn anh." Sau khi cửa đóng lại, Hướng Vãn mặt không chút cảm xúc mà nói lời cảm ơn với Hạ Hàn Xuyên.

"Việc nhỏ không cần cảm ơn." Vẻ mặt Hạ Hàn Xuyên có chút mỏi mệt, "Em là người phụ nữ của anh, tự nhiên anh nên che chở cho em."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, đối với mấy từ 'em là người phụ nữ của anh' vô cùng phản cảm, ghê tởm.

Cô hừ mạnh một tiếng, hỏi hắn, "Hôn ước của anh và Giang Thanh Nhiên sẽ xử lý như thế nào?"

"Không có đính hôn." Hạ Hàn Xuyên nhíu mày nhưng khó có thể phát hiện, rất nhanh đã khôi phục như bình thường.

Hướng Vãn cười lạnh, "Hiện tại không đính hôn, nhưng sau này không phải còn muốn đính hôn sao?"

Hạ Hàn Xuyên há miệng thở dốc, nhưng nghĩ tới gì đó, hắn kéo môi không lên tiếng.

"Tôi tuyệt đối sẽ không trở thành tình nhân của anh." Hướng Vãn gằn từng chữ: "Cứ cho anh sẽ dùng anh chị tôi mà uy hiếp cũng vô dụng, tôi tuyệt không trở thành tình nhân của anh!"

Trong mắt Hạ Hàn Xuyên là bộ dáng  quyết tuyệt của cô, "Chuyện này anh sẽ nghĩ cách xử lý."

"Luyến tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Giang Thanh Nhiên sao?" Hướng Vãn trào phúng nói.

Hạ Hàn Xuyên, "Không phải."

Chỉ nói hai chữ, không giải thích thêm.

Hướng Vãn không rõ nghĩ gì mà cười một tiếng, không tin hai chữ thoái thác này, nhưng cũng không nói lại bất cứ câu nào. Cô một lần nữa bưng lên chén, miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm canh.

"Anh cũng đói bụng." Hạ Hàn Xuyên nhìn cô nói.

Hướng Vãn liếc mắt nhìn hắn, đứng lên, giọng nói lạnh lạnh: "Tôi đi tìm y tá, để cô ấy tới đây chăm sóc anh."

----------------------------------------------------------------

18/04/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro