Chương 184: Gọi dì là chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, là... Vãn Vãn đây sao, chào con chào con." Bà Lục đầu tiên là cứng đờ, rồi ngay lập tức liền khôi phục tự nhiên, mỉm cười cùng Hướng Vãn chào hỏi, "Vãn Vãn còn xinh đẹp hơn so với trong lời nói của chị dâu nha, đây đâu phải chỉ là mỹ nữ, phải là tiên nữ hạ phàm mới đúng!"

Hướng Vãn cười cười, "Nếu không có bác sĩ Lục, sợ rằng con đã quá phận mà gọi dì là chị rồi."

"Cái miệng này cũng thật ngọt quá rồi đó!" Bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều thích được khen trẻ đẹp, bà Lục vui vẻ mà sờ sờ gương mặt của chính mình, "Đều nhờ vào mỹ phẩm thôi!"

Lục Ngôn Sầm ho khan một tiếng, "Mẹ, hai người nên ngừng đứng đây khen lận nhau rồi đó."

"Động tới con sao?" Bà Lục nhìn con trai hừ một tiếng, rồi một lần nữa cười tủm tỉm mà nhìn về phía Hướng Vãn, "Vãn Vãn mau ngồi xuống, dì Lưu của con hôm nay làm toàn mấy món con thích ăn, lát nữa nhất định phải ăn nhiều thêm một chút đó!"

"Với tay nghề của dì Lưu, nếu con mà ăn ít, thì thật sự có lỗi với dạ dày của chính mình." Hướng Vãn nói.

Lúc này, dì Lưu cầm cái muỗng từ trong bếp đi ra, "Lan Chi, em vừa đến đã lải nhải rồi, nói cái gì mà loạn thế? Chị ở trong bếp một câu cũng không nghe rõ!"

"Không có gì, không có gì." Bà Lục liên tục xua tay, nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Trái cây là Vãn Vãn mang đến sao? Đến chơi là được rồi, quà cáp chi cho tốn kém thế?"

Hướng Vãn, "Trên đường đến đây vừa vặn nhìn thấy cửa hàng trái cây, cảm thấy có chút thích, liền mua một ít."

Đồ ăn đều đã xong, dì Lưu bắt đầu dọn cơm.

Hướng Vãn đứng dậy muốn phụ dọn thức ăn, lại bị bà Lục đè xuống lại, "Con là khách, ở yên một chỗ ngồi ăn là được!"

"Hướng tiểu thư ở chỗ đây chờ là được rồi." Lục Ngôn Sầm cười nói: "Nếu cô kiên trì đi dọn thức ăn, chờ cô về rồi, mẹ cùng bác sẽ thay phiên nhau đánh tôi mất!"

Bà Lục đối với mấy lời vừa rồi của con trai rất không vừa lòng, "Vãn Vãn đừng nghe nó nói bừa, dì không phải kiểu người bạo lực như thế đâu."

Không lâu sau, chiếc bàn đã được lấp đầy bởi thức ăn, như lời dì Lưu nói, đều là những món Hướng Vãn thích ăn.

Hướng Vãn nhìn một bàn cơm nhà, tay phải tay nắm chặt lấy góc áo. Cô có thể nhớ rõ ràng bản thân đã cùng dì Lưu ăn cái gì, còn có anh trai........

"Tiểu Sầm, mau bóc tôm cho Vãn Vãn!" Vừa ngồi xuống ghế, dì Lưu liền chuẩn xác mà đá vào chân Lục Ngôn Sầm, nói.

Lục Ngôn Sầm a lên một tiếng, liền bóc tôm bỏ vào chén của Hướng Vãn.

"Gắp thêm cá cho Vãn Vãn đi, con bé thích nhất là ăn cá do bác nấu!" Dì Lưu sợ cháu trai không đủ chủ động, lại đạp thêm một cước vào chân.

Vài lần sau, Hướng Vãn không nhịn được, xoa xoa đùi phải bị đá có chút đau , "Dì Lưu, hôm nay đùi phải của con mới vừa được châm cứu."

Dì Lưu, "..."

Phật Sơn Vô Ảnh Cước ngắm sai người!

Rồi nhanh chóng đáp lại, "Đùi phải? Tiểu Sầm con nhanh xem cho Vãn Vãn!"

"Để tôi xem thử." Nghe Hướng Vãn nói chỗ bị đá chính là đùi phải, sắc mặt Lục Ngôn Sầm có chút biến đổi, kéo ghế dựa ra, ngón tay vừa đụng đến góc váy, liền bị Hướng Vãn né tránh.

Hướng Vãn nhìn Lục Ngôn Sầm ngồi xổm bên chân mình, "... Chắc là không có sao đâu."

"Con không phải là bác sĩ, làm sao biết không có chuyện gì được?" Dì Lưu là kiểu người, nói xong liền hành động, trực tiếp đưa tay vén váy của Hướng Vãn lên, cao đến đầu gối, "Tiểu Sầm mau xem qua cho con bé!"

Lục Ngôn Sầm, "Chỗ bị đá là chỗ nào?"

"Cẳng chân." Hướng Vãn nói: "Cũng không phải rất đau."

Dì Lưu liếc liếc mắt nhìn cô một cái, "Đá có đau hay không, dì không biết sao?"

"Bác dùng sức đá người còn có lý sao?" Lục Ngôn Sầm vừa ấn vào cẳng Hướng Vãn, vừa hỏi ngược lại.

Dì Lưu đuối lý, không nói nữa.

Lục Ngôn Sầm liên tục ấn mấy cái vào, vừa hỏi có đau không, Hướng Vãn nói không đau, hắn liền nhẹ nhàng thở ra, "Bị thương nghiêm trọng nhất kà đầu gối và mấy vị trí xung quanh, may mà chỉ đá trúng cẳng chân, không có vấn đề gì."

Hắn đứng lên.

"Thật sự không có vấn đề?" Dì Lưu hỏi.

Lục Ngôn Sầm liếc mắt một cái, "Cũng không phải không có."

Cổ họng dì Lưu lập tức đông cứng.

"Khả năng sẽ có một hai chỗ bị tụ máu bầm, bác đá cũng dùng nhiều sức quá nhỉ?" Lục Ngôn Sầm nói.

Dì Lưu lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, đánh vào sau ót cháu trai một cái, "Tiểu tử thúi, chơi bác sao?"

Mấy người một lần nữa quay về vị trí cũ, dì Lưu lúc này cũng không dám đá người lần nữa, chỉ không ngừng nhắc nhở Lục Ngôn Sầm gắp đồ ăn cho Hướng Vãn.

Lục Ngôn Sầm bị bác kêu một tiếng, lại bị mẹ ra mệnh lệnh một chút, ăn hơn nửa tiếng, thức ăn vào trong miệng cũng chỉ có hai miếng.

"Cảm ơn dì Lục, cảm ơn dì Lưu." Hướng Vãn thấy hắn cả buổi không ăn được chút nào, vội nói: "Kỳ thật không cần bác sĩ Lục phải gắp đồ ăn cho con đâu, chén của con nhiều đồ ăn tới mức không còn chỗ để nữa rồi."

Dì Lưu lập tức đứng dậy, "Dì lấy cái chén khác cho con!"

"Lấy hai cái đi chị, em cảm thấy một cái không đủ." Bà Lục nuốt xuống thức ăn trong miệng, vội nói thêm một câu.

Lục Ngôn Sầm, "......."

"Không cần đâu mà dì Lưu, con đã ăn no rồi!" Hướng Vãn đứng lên, chạy chậm qua ngăn cản, nếu không ngăn kịp, khẳng định dì Lưu sẽ thật sự lấy hai cái chén đến, chắc sẽ là loại chén lớn nhất.

Ăn xong bữa cơm đã là chuyện của một tiếng sau.

Bà Lục không ngừng ám chỉ, dì Lưu cười ha hả hỏi: "Vãn Vãn, trong khoảng thời gian này tiểu Sầm có chữa bệnh tốt cho con hay không ?"

"Ân." Hướng Vãn nói: "Bác sĩ Lục thực sự là một bác sĩ giỏi."

Bà Lục cười cười, thân thể nghiêng về phía trước một chút, "Vậy con cảm thấy tiểu Sầm thế nào?"

"Bác sĩ Lục khá tốt, người lớn lên đẹp trai, tính tình tốt, năng lực chữa bệnh cũng rất cao." Hướng Vãn nói.

Bà Lục vén mái tóc, cười tủm tỉm mà nói: "Vãn Vãn, trước hết dì xin phép giới thiệu một chút về gia đình này."

"Dì là viện trưởng bệnh viện, ba của Lục Ngôn Sầm làm nghiên cứu khoa học, chủ yếu nghiên cứu về đạn đạo. Hai người chúng ta chỉ có một đứa con, chính là tiểu Sầm......"

Nghe đến đó, Hướng Vãn không thể không ngắt lời của bà, "Dì à, con bởi vì tội danh giết người không thành mà ngồi tù hai năm, trước đó còn làm việc ở Mộng Sở Hội một thời gian, có chút tin đồn không tốt về bản thân, nói vậy chắc dì cũng đã hiểu rồi."

Đáy mắt bà Lục hiện lên một chút rối rắm cùng do dự, nghiêng đầu nhìn về phía dì Lưu ngồi bên cạnh, liền thấy trong mắt bà tràn đầy chờ đợi.

Bà lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Hướng Vãn, cười nói: "Chị dâu trước đó đã từng nói qua với dì, con vì bị người ta hãm hại mà ngồi tù, đi làm ở Mộng Sở Hội là bị người ta ép buộc."

"Nhà của chúng ta đều không thèm để ý đến chút hư danh bên ngoài, nếu con cùng tiểu Sầm có thể có tình cảm với nhau, dì đây còn rất vui mà nhận con làm con dâu."

Bà Lục và chồng đều theo chủ nghĩa đề cao sự nghiệp, cảm thấy sinh con sẽ làm chậm trễ sự nghiệp chính mình, cũng sẽ ảnh hưởng công việc của bọn họ.

Kết quả ngoài ý muốn của hai người, bà Lục mang thai.

Đoạn thời gian đó là khi bà Lục đang nổ lực tranh đoạt vị trí phó viện trưởng, việc nghiên cứu của ông Lục cũng đã đến giai đoạn mấu chốt, hai người vốn định sẽ đi phá thai, nhưng khi dì Lưu biết đã la mắng họ một trận, nói bọn họ cứ sinh, còn con cứ để bà nuôi.

Ngay sau khi Lục Ngôn Sầm được sinh ra, dì Lưu ôm cháu rời đi, nuôi nấng lớn khôn, vẫn luôn nói với cháu trai rằng mình chính mình mẹ ruột. Mấy năm gần đây, bọn họ mới đem sự thật nói cho Lục Ngôn Sầm biết.

Bà Lục tự biết mình không phải là một người mẹ tốt, nên đành chấp nhận hôn sự của Lục Ngôn Sầm và tất cả chuyện trọng đại liên quan đến con trai đều giao cho dì Lưu toàn quyền quyết định, bà tuyệt đối không nhúng tay.

----------------------------------------------------------------

09/06/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro