Chương 188: Không đi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Kiến Quốc từ sau lưng vợ bước ra, hiếm khi ông cho Hướng Vãn bộ mặt ít lạnh lùng, "Trong khoảng thời gian này, cô cũng nên biết sai lầm của mình, cứ luôn ở bên ngoài cũng không phải chuyện gì tốt cả, nghe lời mẹ cô về nhà đi."

"Nhận thức sai lầm của mình?" Giữa mày Hướng Vãn toàn là châm chọc, "Tôi phạm lỗi sai nào mà đến chính tôi còn không biết nữa?"

Hướng Kiến Quốc bị những lời này của cô làm cho sắc mặt trực tiếp thay đổi.

"Vãn Vãn, trước kia con lái xe đâm người còn có thể nói là do tuổi còn nhỏ, nhất thời xúc động không kiềm chế được bản thân, tại sao hiện tại con vẫn còn không hiểu chuyện như vậy, tại sao không chịu thừa nhận sai lầm của bản thân nữa?" Vu Tĩnh Vận hận sắt không thành thép.

Hướng Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, "Sinh ra được một đứa con như thế này, thật là một sự sỉ nhục quá lớn đối với Hướng Kiến Quốc này!"

"A!" Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, đối cha mẹ bản thân cô đã sớm không ôm một tia hy vọng nào nữa, cũng lười nói đến, trực tiếp xoay người bước lên xe.

Thấy vậy, vành mắt Vu Tĩnh Vận bỗng chốc đỏ lên, chạy qua chụp lấy cửa sổ xe, "Được rồi Vãn Vãn, những việc trước kia mẹ sẽ không nói đến, sau này con đừng tiếp tục làm những chuyện không tốt đó nữa là được!"

Hướng Kiến Quốc thấy Hướng Vãn không nói một câu mà lên xe, tức giận đến thần sắc biến ảo, nhưng cũng không nói một lời.

Hướng Vãn không để ý tới hốc mắt đã đỏ của bà, chỉ đạm mạc hỏi Mộng Lan, "Không đi sao?"

"Đi." Mộng Lan cười cười lên tiếng, bóp tắt điếu thuốc vừa mới đốt không bao lâu, đặt tay lên điều khiển.

Vu Tĩnh Vận gấp đến độ nước mắt rào rào rớt xuống, "Vãn Vãn, sau này mẹ...... Sau này mẹ sẽ không đề cập tới chuyện con đâm... Thanh Nhiên, con mau...... mau cùng mẹ trở về đi!"

Rõ ràng trước kia quan hệ của bà cùng Vãn Vãn thực sự rất tốt, chuyện nhỏ nhặt nào hay kể cả lúc Vãn Vãn theo đuổi Hàn Xuyên như thế nào cũng sẽ nói với bà, bắt đầu từ lúc nào mọi chuyện lại trở nên thế này?

"Phiền Hướng phu nhân tráng sang một bên." Ánh mắt Hướng Vãn nhìn Vu Tĩnh Vận giống như đang nhìn một người xa lạ.

Vu Tĩnh Vận nghẹn ngào lắc lắc đầu, tay vịn bệ cửa không buông.

Hướng Kiến Quốc cũng đi tới bên cửa sổ, cau mày chỉ trích Hướng Vãn, "Đây là mẹ cô, cô đã làm sai chuyện còn không cho mẹ cô trách một câu? Thật sự chưa bao giờ thấy qua loại con gái như cô!"

"Tôi đã làm sai chuyện?" Mặt mày HướngVãn toàn là mỉa mai, "Lúc Hướng tổng nói như thế này không cảm thấy ngượng sao?"

Ánh mắt Hướng Kiến Quốc lóe lóe, nhất thời không nói gì.

"Ông có thể bớt nói lại hay không?" Mắt Vu Tĩnh Vận hồng hồng quát hắn, "Nếu không phải ông cả ngày chỉ biết mắng con bé, thì nó cũng sẽ không trở nên xa lạ với chúng ta như vậy!"

Hướng Vãn không muốn nhìn hai vợ chồng này cãi nhau, trầm khuôn mặt muốn đóng cửa sổ xe.

Thấy vậy, Vu Tĩnh Vận đặt cả hai bàn tay lên cửa.

Nhưng Hướng Vãn không chút dao động, tiếp tục ấn nút đóng cửa, Vu Tĩnh Vận chỉ có thể hồng hốc mắt mà lấy tay ra.

"Chị Lan, hiện tại có thể đi chưa?" Hướng Vãn hỏi.

Khóe mắt Mộng Lan hơi hơi híp lại, dùng cằm chỉ chỉ về phía hai vợ chồng trung niên đang đứng bên ngoài xe, nói: "Không nói thêm vài câu sao?"

"Không có gì để nói cả." Hướng Vãn rũ con ngươi trả lời một câu, bàn tay gắt gao nắm chặt quần áo.

Mộng Lan đem động tác nhỏ này thu vào trong đáy mắt, cạch một tiếng, khởi động xe. Xe khởi động, tốc độ không nhanh rời khỏi vị trí.

"Mẹ cô đang chạy theo kìa." Mộng Lan liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, quay sang nói với Hướng Vãn.

Hướng Vãn quay đầu lại nhìn thoáng qua, mẹ cô mang giày cao gót chạy theo, có lẽ bởi vì chạy quá cấp, lảo đảo một chút, té lăn trên đất.

Đồng tử của Hướng Vãn hơi co lại, đùi theo bản năng dùng sức, mông đã tách ra khỏi ghế ngồi.

"Muốn dừng xe không?" Mộng Lan nhướng mày, nhất cử nhất động của người trong xe đều thu vào trong mắt.

Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, một lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi, "Không cần."

Cưỡng bách chính mình thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.

Nếu hiện tại đồng ý với mẹ, cùng mẹ trở về nhà, rất nhanh người đáng thương liền sẽ biến thành cô.

Rốt cuộc ba đồng ý cho cô trở về, căn bản không phải vì yêu thương, đơn giản là bởi vì thái độ của Hạ Hàn Xuyên đối cới cô đã thay đổi, ba cảm thấy cô còn có grị lợi dụng mà thôi!

Mộng Lan cũng không nói gì, trực tiếp dẫm lên chân ga, nhanh như chớp chiếc xe đã rời khỏi tầm mắt Vu Tĩnh Vận và Hướng Kiến Quốc.

Loại cảnh tượng này, nhìn quá nháo tâm.

Qua mười mấy phút, Hướng Vãn mới hỏi nói: "Chị Lan tỷ muốn mang tôi đi đâu?"

"Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không hỏi đâu." Ý cười nơi đáy mắt Mộng Lan từng vòng nhộn nhạo, "Hạ tổng không cùng nói với cô sao?"

Hướng Vãn cười nhạt một tiếng, "Anh ta? Anh ta chỉ biết tự cho mình là đúng, luôn tự sắp xếp tất cả tôi chỉ làm theo mà thôi."

"Nghe ra oán khí của cô đối với Hạ tổng tựa hồ rất lớn." Mộng Lan chuyển tay lái, đỗ vào bên đường, "Hạ tổng ở Trúc Hiền Trang mua một biệt thự hai tầng, bảo tôi đưa cô đến đó."

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, ừ một tiếng, không nói nữa.

Nghiêm khắc mà nói, biệt thự kia không phải Hạ Hàn Xuyên mua, mà là quà của mẹ anh ta mua dùng là quà đính hôn của cô và Hạ Hàn Xuyên. Chỉ là sau tai nạn xe đó, hôn sự này cũng trôi vào dĩ vãng.

Xe không nhiều lắm nên trong chốc lát đã tới Trúc Hiền Trang, Mộng Lan trước kia chưa từng đến nơi này, bảo vệ cổng hỏi cô ta vài câu, bên kia lại gọi điện xác nhận với Hạ Hàn Xuyê xong mới để cho hai người đi vào.

Trúc Hiền Trang là nơi sống của những người quyền thế của thành phố B, không cần nói cũng biết giá nhà cao cỡ nào, mỗi tháng phí quản lý bất động sản đối rất nhiều người mà nói đều là con số trên trời.


Rất nhiều người có thân phận đều ở đây, nên đương nhiên cũng sẽ có những kẻ không mời mà tới, hoặc những người hy vọng có thêm nhiều mối quan hệ có lợi cho tiền đồ của mình bén mãn đến đây.

Bất quá trình độ bảo an của Trúc Hiền Trang, cùng hoàn cảnh quy hoạch, xác thật rất xứng với giá nhà cùng phí quản lý bất động sản của nó.

Mộng Lan một đường lái xe đi vào trong, ngừng trước một căn biệt thự hai tầng.

"Là căn này đúng chứ?" Mộng Lan nhướng mày hỏi.

Hướng Vãn ừ một tiếng, xuống xe.

"Tôi không vào cùng cô được." Mộng Lan hạ cửa sổ xe, nở nụ cười, "Bạn trai Chu Miểu tới hội sở gây sự, tôi còn phải trở về xử lý."

Hướng Vãn mím môi, dừng một chút, nói được, hướng về cửa biệt thự đi vào. Nhưng vừa đi được hai bước, cô liền xoay người, hỏi Mộng Lan, "Vừa rồi chị Lan nói có người tới gây sự, là bạn trai Chu Miểu sao?"

"Đúng vậy, tên là Trình Vũ." Mộng Lan tựa hồ biết được chắc chắn cô sẽ quay lại hỏi, căn bản không khởi động xe.

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, "Chị Lan nói hắn đến gây sự, cụ thể là như thế nào?"

"Chuyện có chút phức tạp, khó mà nói rõ được qua một hai câu. Bất quá nếu giải quyết không tốt, Trình Vũ sẽ đem mấy đoạn video bí mật quay được Chu Miểu cùng người khác tung lên mạng." Mộng Lan duỗi eo, tựa như con mèo híp nửa con ngươi nhìn Hướng Vãn.

Hướng Vãn rũ con ngươi, không nói gì thêm.

"Còn có việc gì nữa không? Nếu không còn việc gì nữa, thì tôi đi đây." Mộng Lan khởi động xe, khuôn mặt xinh đẹp cùng khí phách Land Rover hình thành hai vẻ đối lập, có một loại mị lực khác.

"... Có việc." Hướng Vãn dừng một chút, mới nói nói: "Chị Lan tỷ có thể mang em đi cùng được không?"

----------------------------------------------------------------

03/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro