Chương 189: Ghê tởm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộng Lan cười cười, mở cửa ghế phụ ra, "Nếu cô nói muốn đi sớm một chút, tôi liền không cần chạy về Trúc Hiền Trang một chuyến rồi."

"Là em sai." Hướng Vãn vừa trả lời vừa bước vào trong xe.

Mộng Lan khởi động xe, "Nể tình cô xinh đẹp, tha thứ cho cô."

Trên đường trở về Mộng Sở Hội, tốc độ xe so với trước đó nhanh hơn rất nhiều. Hướng Vãn có chút say xe, thời điểm cửa kính xe hạ xuống, gió thổi vào, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Trong xe tôi có ô mai." Mộng Lan một tay nắm lấy vô lăng, một tay đưa ra mở ngăn chứa đồ lấy ô mai đưa đến trước mặt Hướng Vãn, "Là do Hạ tổng chuẩn bị, nói ăn vào sẽ đỡ hơn."

Trước kia, Hướng Vãn lái xe cũng sẽ chuẩn bị một ít ô mai, nên tất nhiên biết được ăn vào sẽ dễ chịu. Nhưng nghe thấy đây là do Hạ Hàn Xuyên chuẩn bị, tay chuẩn bị xé đóng gói liền rụt trở về, "Cảm ơn chị Lan."

Nói xong, đem ô mai để sang một bên.

"Vẫn là một đứa trẻ." Mộng Lan cảm khái một câu.

Hướng Vãn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì.

"Ăn đi." Mộng Lan nói: "Cô ăn một chút, dư lại thì cho tôi, tôi sẽ mua lại giống như đúc đặt vào trong xe, sẽ nói với Hạ tổng là cô không ăn."

Bị Mộng Lan nhìn thấu tâm tư, mặt Hướng Vãn ửng đỏ. Cô mím môi, cuối cùng vẫn xé gói ô mai, đặt hai viên vào trong miệng.

Khi say xe, đầu sẽ có cảm giác lâng lâng rất khó chịu, dạ dày cũng không ngừng có gì đó theo thực quản cuồn cuộn trào lên trên, cảm giác không khác gì so với lúc bị bệnh.

Mộng Lan nghe thanh âm gói ô mai xoẹt xoẹt bị xé rách, cười khẽ một tiếng, "Cô ăn mảnh một mình đó sao?"

Hướng Vãn lại cầm một viên đưa đến trước miệng Mộng Lan.

"Hương vị không tồi." Mộng Lan đem ô mai ngậm vào trong miệng, thần thái phi dương, "Tôi hưởng thụ đãi ngộ, cuối cùng cũng có thể thắng Hạ tổng một điểm, quá đã!"

Hướng Vãn, "..."

Lúc đến Mộng Sở Hội, Hướng Vãn mới hiểu được tại sao lúc nãy sắc mặt Mộng Lan khi nãy lại không tốt: ngoại trừ Trình Vũ, trước cửa Mộng Sở Hội còn bị không ít phóng viên vây quanh.

Trước kia,c hức nghiệp của phóng viên là chú trọng sự thật, mà hiện tại thì chú trọng lưu lượng, vì muốn hấp dẫn dư luận hoặc được nhậ một chút lợi ích khác mà không tiết vặn vẹo sự thật.

Lúc này vừa thấy Mộng Lan, microphone của các phóng viên nháy mắt đều chuyển hướng về phía này, có thể nói là hận không thể cắm luôn vào trong lỗ mũi Mộng Lan.

"Giám đốc, Trình tiên sinh nói anh ta tới hội sở tìm bạn gái, bị cô yêu cầu bảo an kéo ra rất nhiều lần, chuyện này có phải là sự thật hay không?"

"Trình tiên sinh nói bạn gái mình bị Mộng Sở Hội cưỡng ép bán dâm, cô giải thích như thế nào đây?"

"Mộng Sở Hội có phải vẫn luôn thông qua việc bắt ép các tiếp viên nữ bán dâm để kiếm tiền hay không? Có khách hàng của Hội Sở nói Mộng Sở Hội cung cấp tiếp viên còn phân ba bảy loại, cao cấp có thể một đêm với giá cả vạn, chính cô cũng tham gia có đúng hay không? Xin cô cho chúng tôi biết sự thật."

Các phóng viên liên tục đặt câu hỏi chỉ trích Mộng Sở Hội cưỡng ép tiếp viên nữ bán dâm, tổ chức bán dâm quy mô lớn, mà bạn gái của Trình Vũ là Chu Miểu chỉ là một trong nhiều trường hợp bị hại mà thôi.

Trước kia, bởi vì xuất thân của mình, Hướng Vãn cũng là người trong cái vòng này , cô cũng không hiếm khi thấy thủ đoạn kiểu này. Nói đơn giản điểm, chuyện lần này là có người lợi dụng Trình Vũ để chỉnh Mộng Sở Hội, thủ đoạn thường thấy trên thương trường.

"Hỏi tôi có tham dự hay không?" Mộng Lan cười, đưa tay sờ một chút lên mặt của phóng viên nam trẻ tuổi, nhả khí như lan, "Tôi nhìn thấy các tiểu soái ca giống như cậu vậy, thường xuyên nhịn không được màtự tiến chẩm tịch*."

(*Tự tiến chẩm tịch: tự dâng đến cho ai đó (về thân thể).)

Nhất cử nhất động của cô đều là phong tình, càng đừng nói đến chuyện cố tình câu dẫn người như vậy, mặt nam phóng viên trẻ tuổi lập tức đỏ lên.

Các phóng viên còn muốn hỏi tiếp, thì có mấy bảo an tiến lại ngăn cản bọn họ, mở đường cho Mộng Lan cùng Hướng Vãn đi vào.

"Đám phóng viên đó là Bùi thiếu an bài đến đây, không nên động vào." Mộng Lan tiến đến gần bên tai Hướng Vãn, nhẹ giọng giải thích một câu.

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, quả thật không ngoài suy nghĩ của cô.

Cơ ngơi Bùi gia rất lớn, nhưng trước sau đều bị Hạ gia đè lên đầu, hai nhà vẫn luôn đối phó, tranh đấu gay gắt. Từ lúc Bùi Tung ở party trên tầng thượng đùa giỡn với Hướng Vãn, là bởi vì hứng thú trêu chọc, nhưng sau đó lại nhiều lần tới Mộng Sở Hội dây dưa với cô, lại thêm nữa vì chán ghét Hạ Hàn Xuyên.

Hai người vào Mộng Sở Hội.

Trong đại sảnh, Chu Miểu tức giận đến sắc mặt xanh mét, "Trình Vũ, anh vì sự phát triển của công ty mà nói tôi đi tiếp khách, lại còn dám quay video quay lại cắn ngược tôi một nhát! Thật sự tôi có mắt như mù, mới đi yêu một người gian xảo như anh!"

"Hồ đồ," Tinh thần của Trình Vũ thoạt nhìn không phải phải thật sự tốt, "Có phải người của Hội Sở uy hiếp em nên em mới giúp họ phủ nhận hay không ?"

Hai mắt Chu Miểu trừng to, bị mấy lời của hắn làm cho ghê tởm đến không nói nên lời.

"Phóng viên đang ở đây, em cứ nói đúng sự thật là được, không cần sợ Mộng Sở Hội uy hiếp." Trình Vũ lôi kéo, khuyên nhủ Chu Miểu: "Chúng ta là thanh mai trúc mã, từ trong vùng núi đi được đến đây không phải dễ dàng, anh cho rằng mình kiếm được thật nhiều tiền, thì chúng ta liền có thể nghĩ đến....."

Vẻ mặt của anh ta thống khổ, "Không nghĩ tới em lại bị Mộng Sở Hội dụ dỗ đến mất thân, còn bị bọn họ buộc tiếp khách! Đều là do anh sai, anh không quan tâm chăm sóc em đủ tốt!"

Hướng Vãn thờ ơ lạnh nhạt, nhân phẩm của Trình Vũ này và Giang Thanh Nhiên không khác nhau một chút nào, hoàn toàn tương đồng nhau. Chỉ là thủ đoạn nhỏ này của hắn chỗ nào cũng là lỗ hổng, căn bản chịu không cần suy nghĩ cũng rõ, không thể nào sa sánh được với Giang Thanh Nhiên.

"Trình Vũ, anh đừng tráo trở!" Chu Miểu ghê tởm, "Những người đó đều là khách của anh, là anh cầu xin tôi đi tiếp bọn họ, cùng Hội Sở không có quan hệ!"

Trình Vũ vô cùng đau đớn mà lấy ra một xấp ảnh chụp, "Những người này đều là phú nhị đại, còn có cả mấy lão tổng của các công ty lớn, công ty của anh làm sao có cửa hợp tác với bọn họ, làm sao có thể gặp mặt được? Em thật sự không cần sợ những người ở Hội Sở này, dù sao đây cũng là xã hội pháp trị, cái ác không thể nào chiến thắng được!"

"Mấy năm nay..... anh vậy mà vẫn luôn theo dõi chụp lén tôi?" Chu Miểu nhìn những ảnh chụp, chỉ cảm thấy sau sống lưng lạnh lẽo.

Cô cho rằng Trình Vũ chỉ đơn giản chụp lén mình đi cùng những người khách của hắn, không nghĩ tới mấy năm nay hắn vậy mà vẫn luôn theo dõi chụp lén mình...... Hắn rốt cuộc đang muốn làm cái gì đây?

"Cái gì mà chụp lén?" Vẻ mặt Trình Vũ vô tội, "Đây đều là chứng cứ em đưa cho anh, nói muốn báo án Mộng Sở Hội bắt buộc mình đi bán dâm!"

Hai người đấu võ mồm, khắc khẩu không thôi.

"Cô cảm thấy nên làm gì bây giờ?" Mộng Lan cũng không vội, rất có hứng thú hỏi Hướng Vãn.

Hướng Vãn mím môi, "Em rất ngu ngốc, không nghĩ ra biện pháp tốt nào cả."

Cô ước gì Hạ Hàn Xuyên gặp thật nhiều rắc rối như thế này để hắn bận rộn tìm cách giải quyết mà để yên cho mình. Cô đến nơi này, cũng chỉ là bởi vì chuyện này liên lụy đến Chu Miểu mà thôi.

"Chậc, thật là vô tình." Khóe mắt Mộng Lan hơi hơi cong lên, không nói gì nữa, lẳng lặng đứng nhìn màn kịch trong đại sảnh.

Các phóng viên chụp ảnh, ghi hình, hỏi vấn đề một cái so một cái bén nhọn.

Hướng Vãn lẳng lặng nhìn, châm chọc mà cười cười. Mặc kệ là ai, vì ích lợi thì đều có thể bày ra bộ mặt xấu xí ghê tởm như thế!

Ước chừng nửa tiếng sau, Mộng Lan mới đứng lên, vỗ vỗ tay, "Phiền các vị yên lặng một chút."

----------------------------------------------------------------

08/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro