Chương 194: Thì ra là con hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười trên mặt Hạ lão tam cứng lại một chút, "Hàn Xuyên à, con không hiểu ý của chú ba rồi, ý của chú không phải cho chia hoa hồng cho con, là......"

"Con cho rằng chú ba nói hổ thẹn, là muốn chia hoa hồng cho con, thì ra là con hiểu lầm." Hạ Hàn Xuyên ngắt lời, "Nếu chú ba không muốn cho con tiền, thì sau này liền đừng nói hai từ hổ thẹn nữa, sẽ làm cho con hiểu lầm."

Mấy người Hạ gia đứng bên cạnh nghe cuộc nói chuyện của hai người, phần lớn đều bày ra ánh mắt khinh thường.

Cả nhà Hạ lão tam đều dành phần lợi nhiều nhất, nhưng cả nhà này là những kẻ keo kiệt nhất Hạ gia.

Đừng nhìn họ cái gì cũng tỏ ra không hiểu, chỗ nào cũng thích nhúng tay vào, việc nhỏ so với người nào khác đều tính toán hơn, muốn từ trong miệng bọn họ moi ra được chút tiền nào, so với bứt sợi lông trên thân hổ còn khó hơn.

Nhiều người nhìn vào như thế, Hạ lão tam có chút bước xuống không được, "Chú cũng không nói là không cho con tiền, vậy con cứ bảo trợ lý Lý đem số tài khoản đưa cho chú, chú sẽ chia tiền hoa hồng cho con."

"Chú ba định chia cho con bao nhiêu tiền?" Hạ Hàn Xuyên hỏi.

Hạ lão tam thần sắc biến ảo, cuối cùng nói: "Mười vạn."

Hạ Hàn Xuyên cười nhạo một tiếng, những người khác cũng được dịch cười một trận thật to.

"Hai mươi vạn? Hai mươi vạn cũng không ít, nhiều hơn thì chú không có!" Hạ lão tam đau lòng giống như bị người ta cắt da cắt thịt.

Hạ Hàn Xuyên cười cười, "Con chỉ đùa với chú ba một chút thôi, sao mà con có thể lấy tiền của chú được chứ?"

Nghe này, Hạ lão tam vội nói: "Là con nói không cần đó nhé, cũng không phải là chú không cho con!"

Mấy người xung quanh lại cười một trận, tỏ ra khinh thường, nhưng khinh thường lại có cất giấu thêm nhiều ghen ghét cùng không cam lòng. Loại uất ức này là Hạ lão tam như vậy tại sao Hạ lão gia tử nhìn trúng hắn, đem cả nhà hắn đều phủng lòng bàn tay!

"Hàn Xuyên à, kỳ thật chú tìm con là vì có chuyện muốn nói với con." Hạ lão tam nói: "Con xem con đang là tổng tài, vì công ty mà bỏ nhiều tâm sức, cũng lấy không được bao nhiêu tiền, chú cảm thấy......"

Ông ta đối mấy chữ 'hổ thẹn' sinh ra bóng ma tâm lý, sửa lời nói: "Chú cảm thấy tự trách."

"Ân?" Hạ Hàn Xuyên hơi hơi cong đuôi lông mày. 

Hạ lão tam nuốt một ngụm nước miếng nói: "Con nhìn xem, nếu không phí tâm tư quản lý công ty như vậy, mỗi năm sao chú có thể được chia nhiều hoa hồng như vậy."

"Chuyện này con không quyết định được," Hạ Hàn Xuyên khó xử nói: "Không bằng chú thử đi nói với ông nội đi?"

Hạ lão tam tưởng tượng nếu ông ta đến nói với Hạ lão gia tử chuyện này, chắc chắn sẽ nhận một trận lôi đình, vội ngượng ngùng nói: "Chú chỉ là muốn hỏi con một chút thôi, con quyết định không được, vậy quên đi."

Nói xong, ông ta vội vàng rời đi.

Lúc này bà Lục cùng các bác sĩ khác đi tới: "Hạ lão gia tử bị ung thư phổi, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc, suy xét đến việc buổi tối các vị muốn ở chỗ đây bồi Hạ lão gia tử bệnh viện chúng tôi đã chuẩn bị phòng bệnh trống dành cho người nhà, mọi người có thể đến đó để nghỉ ngơi."

Kỳ thật có một hai người ở lại đây thì có thể, chỉ là Hạ lão gia tử bị ung thư phổi thời kì cuối, thời gian không còn nhiều, tất cả mọi người hy vọng ở trước mặt ông thể hiện thật tốt để tranh thủ có thêm một chút gia sản.

Bà Lục làm việc thực sự thỏa đáng, trong chốc lát đã đưa mọi người đến phòng nghỉ.

"Hạ tổng có muốn đến phòng nghỉ ngơi đã chuẩn bị không?" Lục mẫu đi tới hỏi.

Hạ Hàn Xuyên nhàn nhạt nói: "Nhiều người của Hạ gia ở lại như thế, thiếu một mình tôi cũng không sao."

"Hạ tổng thật sự làm cho tôi thay đổi triệt để cách nhìn." Bà Lục cười nói.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, bà Lục mới đưa các bác sĩ rời đi.

Hành lang rốt cuộc cũng vắng bóng người.

Ông Hạ đi đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên, lạnh lùng nói: "Lúc nãy, tại sao con lại chọc ông tức giận?" 

"Cái gì mà chọc tức?" Hạ Hàn Xuyên châm chọc mà cong cong khóe môi, "Cứ cho là con không chọc tức ông nội thì ông ấy cũng không chia cho cha thêm chút tài sản nào đâu."

Ông Hạ nhíu nhíu mày, sắc mặt không được tốt hỏi: "Ông nội có phải hỏi chuyện của con cùng Hướng Vãn hay không? Câu trả lời của con làm cho ông ấy không hài lòng nên mới tức giận đúng không?"

"Nếu ba đối với cuộc nói chuyện của con và ông tò mò như thế thì sao không đi hỏi thẳng ông nội luôn đi?" Hạ Hàn Xuyên cười như không cười.

"Con mạnh miệng với ta cũng không có gì tác dụng." Ông Hạ nói: "Chính con nên tự mình ngẫm lại, nếu là con chọc cho ông không cao hứng, ông ấy dù là một chút tiền cũng không để lại cho, đến vị trí giám đốc kia cũng bị lấy lại. Đến lúc đó xem con lấy cái gì nuôi sống bản thân và Hướng Vãn?"

"Cứ cho là con có năng lực, có thể đến công ty khác làm việc, con cảm thấy mình sẽ có những ngày tháng yên lành cùng Hướng Vãn sau khi đắc tội với Bùi Tung và Hạ Minh Đức sao?"

"Đừng mộng tưởng hão huyền! Đến lúc đó đừng nói đến Bùi Tung và Hạ Minh Đức, riêng là một mình con bé Thanh Nhiên đó cũng đủ sức hạ con rồi! Nếu là con thật sự cái gì cũng không có, nó xuống tay với Hướng Vãn con có thể ngăn được sao?"

Hạ Minh Đức là con của Hạ lão tam, hắn không vô dụng như ba của mình, có thể nói, chỉ là kém mỗi mình Hạ Hàn Xuyên.

Nắm tay Hạ Hàn Xuyên nắm chặt hơn một chút, nhưng thần sắc vẫn như thường, "Chuyện của con không cần ba nhọc lòng."

"Những lời cần nói ba đã nói hết rồi, sau đó làm như thế nào là chuyện của con." Ông Hạ giơ tay nhìn đồng hồ, đi đến cửa thang máy.

Hạ Hàn Xuyên nhấp môi, sống lưng gắt gao căng chặt. Hắn biết rõ, mấy lời vừa rồi của ba đều là sự thật.

Hắn nhíu nhíu mày, mở bỏ hai cúc áo sơmi, nhưng chỗ ngực bị đè nén không có chút giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Lúc nãy bị cái ly cắt qua khóe mắt có chút đau, thậm chí có nháy mắt thấy không rõ đồ vật. Mày hắn nhăn đến có chút khẩn, đi đến bác sĩ mắt khoa, xác nhận không có gì đáng ngại mới đến công ty.  

Trúc Hiền Trang.

Hạ Hàn Xuyên đi không bao lâu, Chung Vũ Hiên liền mang theo Nhậm Tiểu Nhã đến.

Hướng Vãn vốn cảm thấy không thú vị, nhưng có Nhậm Tiểu Nhã ở một bên ríu rít, làm cho cô có chút hứng thú. Ngẫu nhiên, Nhậm Tiểu Nhã nói một chút chuyện cười, cô cũng sẽ phối hợp mà cười cười.

"Hàn Xuyên sợ cô một mình chờ đợi thì sẽ nhàm chán, bảo tôi mang con nhóc này đến mua vui." Chung Vũ Hiên đẩy đẩy mắt kính gọng mạ vàng.

Nhậm Tiểu Nhã tấm tắc, "Nhìn không ra được đại băng sơn lại có lúc tâm lý như thế!"

Nói xong, cô đột nhiên quay đầu, trừng mắt: "A Liệt, không đúng! Thời điểm đại băng sơn đối tối với Hướng Vãn thì sẽ như thế?"

Chung Vũ Hiên cũng rất có hứng thú mà chờ Hướng Vãn trả lời.

"Hôn lễ của Lâm lão gia tử, đến lúc đó cô phải cùng tôi tham gia đó."

Hướng Vãn sinh ngạnh mà dời đề tài, "Đến lúc đó tôi có chuyện cần phải làm, nếu là đi cùng có khả năng sẽ làm ảnh hướng đến cô."

Nhậm Tiểu Nhã lập tức quên phía trước vấn đề trước đó, hỏi: "Cô phải làm cái gì vậy?"

Hướng Vãn không trả lời.

"Cô muốn đi đánh Lâm Điềm Điềm một trận? Thừa dịp Lâm lão gia tử ngủ, cắt trộm một đoạn râu của ông ấy?" Nhậm Tiểu Nhã lung tung suy đoán, cuối cùng ái muội mà chớp chớp mắt, đè thấp thanh âm nói: "Hướng Vãn, có phải buổi tối cô muốn đi xem trộm Lâm lão gia tử cùng Lâm Điềm Điềm làm cái kia hay không ?"

Nghe được suy đoán cuối cùng, đầu Chung Vũ Hiên liền bị choáng váng.

----------------------------------------------------------------

24/10/2022

Mọi người vote ủng hộ mình nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro