Mộc Lan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến này ta lên thiên đình nhờ đi ké mây công vụ của Long Trinh thế tử, vì thế cũng không thể tránh khỏi việc bị hộ bộ thiên đình triệu đến hỏi han một hồi. Ta liền nhân cơ hội ấy xin xỏ tiên quan chủ quản sắp xếp cho một gian tiểu viện trong khách quán của thiên đình. Nếu ta là một sơn thần bình thường, xét theo bối phận, ta chẳng đáng để họ ghé mắt, cứ để kệ màn trời chiếu đất mấy ngày cũng chẳng sao vì nước non thiên giới vốn tốt, ngủ ngoài trời lại càng hấp thụ được nhiều linh khí. Tuy nhiên, vị tiên quân kia đương nhiên đã nghe tin đồn từ chúng tiên binh canh của Thiên môn, nên cũng biết ta có chút quan hệ sâu xa với Long Trinh thế tử, vì thế ta vừa đề nghị, họ đã cấp cho gian tiểu viện tốt nhất trong khách quán.

Ta đương nhiên biết đãi ngộ này chỉ dành riêng cho người quen nhà thiên đế, sau này từ hôn rồi sẽ không còn cơ hội hưởng thụ nữa liền không hề chậm trễ dọn ngay vào tiểu viện. Mấy ngày sau đó, đều tận lực tránh mặt công chúa Mộc Miên và Long Trinh thế tử. Còn về lý do thì đương nhiên là để đi tìm đức lang quân lý tưởng rồi.

Buổi chiều trước ngày khai hội bàn đào, ta đang ngồi vò đầu cắn hạt dưa nghiên cứu thời báo Thất tiên nữ để tìm lang quân như ý thì liền chứng kiến một màn cẩu huyết. Trà quán chỗ ta ngồi vốn ở một góc khuất bên bờ sông ngân hà, từ cửa sổ có thể nhìn ra một vạt đào hoa ngút ngàn rất là đẹp mắt. Ta vừa uống tới chén trà thứ hai thì liền thấy hai thân ảnh thấp thoáng trong rừng đào, vị đi trước rõ ràng là nam tử, tóc trắng phiêu dật tung bay, dáng người thẳng tắp, bước đi vững vàng, nhìn qua bước đi đó có vẻ chậm rãi, nhưng kỳ thực lại nhanh vô cùng khiến người đuổi theo phía sau không khỏi lộ ra vẻ chật vật. Ở thiên đình này, người có khí chất siêu phàm thoát tục như thế ngoài Hiên Viên Vương gia Long Dực chưởng quản Đạo đức cung thì không thể có người thứ hai. Ngày ta mới tu thành hình người, nhờ phụ thân lợi dụng quan hệ với thiên đế mà ta được làm nữ đồng bồi học cùng công chúa Mộc Miên, mà trường học cho con em hoàng gia thì còn nơi nào phù hợp hơn là Đạo Đức cung, ở Đạo Đức cung lại có người nào xứng với vị trí thái phó hơn là hoàng đệ của thiên đế Hiên Viên Vương giaLong Dực.

Ta tuy thuộc loại học sinh cá biệt, trong một ngàn năm theo học ở Đạo đức cung, kiến thức vào đầu không là bao nhưng chuyện bát quái thì thuộc làu làu. Thế nhưng Hiên Viên vương không hổ là người đứng đầu đạo đức cung, chuyện bát quái về ngài ít tới đáng thương. Chỉ biết ngài sống đã mấy chục vạn năm nhưng chỉ có một thê tử duy nhất, vị này trong đại chiến tiên ma đã táng thân trong dòng ngân hà không rõ tung tích. Hiên Viên vương đáng thương vì chứng kiến cảnh tượng người thương yêu bị dòng ngân hà nuốt gọn, hồn phách tiêu tan mà một đêm bạc đầu, ở vậy tới tận ngày hôm nay.

Trong trí nhớ của ta, mỗi khi gặp ngài, Hiên Viên vương đều mang khí chất chậm rãi, điềm tĩnh thế nên chứng kiến cảnh ngài phải hớt hải trốn tránh ai đó thế kia quả là đặc sắc. Mà người đang đuổi theo phía sau Hiên Viên vương rõ ràng là nữ tử, chỉ qua trang phục xa xỉ trên người ta liền nhận ra đó là chị em thân thiết của ta. Nàng chật vật chạy theo một hồi mới bắt được góc áo của Hiên Viên vương. Không biết có phải số ta may không mà đúng lúc Mộc Miên kéo góc áo Hiên Viên Vương gia nức nở quỳ xuống thì họ đã ở không xa trà quán chỗ ta ngồi, ta dỏng tai có thể bập bõm nghe vài chữ mà nàng nói. Gì mà ¨tình cảm là không có tội¨, gì mà ¨họ hàng không thân thiết¨ rồi gì mà ¨ ta không sai khi muốn ở cạnh chàng¨.

Ôi chao, ta chưa kịp xâu chuỗi mấy lời này liền thấy một người khác chạy tới kéo lấy Mộc Miên, người vừa tới dáng như tùng bách, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt kìa còn ai khác ngoài thế tử Long Trinh. Hắn một đường kéo Mộc Miên về phía mình, tự tay lau nước mắt cho nàng rồi nghiêm mặt nhìn Hiên Viên vương gằn giọng nói gì đó mà ¨ ... ngài đừng quá đáng¨. Sau đó dường như Hiên Viên vương gia có đáp trả vài câu nhưng do gió đổi chiều nên ta không nghe được gì, chỉ thấy ngài ngập ngừng nhìn Mộc Miên một lúc rồi thở dài quay đi. Bước trước ngài vừa đi, bước sau Mộc Miên liền òa khóc ôm chặt lấy Long Trinh thế tử còn hắn liền vòng tay vuốt ve mái tóc của nàng.

Với thân phận là người xem bất đắc dĩ, ta đương nhiên hiểu nên giả vờ như không biết mà quay đi, nhưng với tư cách là vị hôn thê trên danh nghĩa cũng là người từng có tình cảm ái mộ sâu nặng với Long Trinh thế tử , trong lòng ta đương nhiên cũng một mảnh hoang tàn. Nhìn hai người họ ôm nhau dưới tàng hoa đào quả thật đẹp đẽ vô cùng, xứng đôi vô cùng, hài hòa tới mức khiến ta đau con mắt phải, ngứa con mắt trái, nước mắt không kìm chế mà chực rơi. Tuy nhiên ta chưa kịp khóc liền đã thấy một bàn tay thô ráp chìa một cái khăn lụa xanh lét ra trước mặt.

Ta trợn mắt nhìn cái khăn xanh lét kia tới quên cả đau khổ. Cái khăn này quả thật nhìn quen thuộc vô cùng khiến ta không thể nào không nhào tới chào bằnh hữu thân thiết. Người vừa ngồi xuống trước mặt ta thân mặc khôi giáp, hông đeo trường kiếm tỏa ra khí thế bức người tuy nhiên lại có khuôn mặt rất không liên quan tới dáng người. Vị tiên quan có khuôn mặt yêu nghiệt tới mức Hằng Nga còn phải dậm chân ghen tỵ này chính là Phượng Ngũ tướng quân, chị em thân thiết thứ hai của ta ở tiên giới.

Đúng vậy, các vị quả thật không nhìn nhầm, thiếu niên tỏa ra vạn dặm hào quang này lại chính là một tiểu mỹ thụ. Nhưng chuyện đó ngoài ta biết, hắn biết thì khắp lục giới không có kẻ thứ ba biết được. Về lý do ư, thứ nhất Phượng Ngũ này chính là con phượng hoàng đực duy nhất trong toàn lục giới đươc tất cả chúng phượng hoàng mái tranh nhau tới người chết ta sống. Thử tưởng tượng xem một ngày họ biết được hắn cũng là một con chim mái không biết đẻ trứng thì sẽ xảy ra thảm kịch gì?

Thứ hai, hắn không những là con một, cha mẹ lại sớm hi sinh trong đại chiến tiên ma vì thế từ nhỏ đã sống một mình trong thiên cung, làm thư đồng bên cạnh thế tử. Hắn là đứa bé ngoan, vì muốn giữ gìn danh tiếng cho phụ mẫu liền luôn học Long Trinh thế tử tỏ ra là một đại nam nhân. Nếu như tiệc bàn đào năm ấy, ta không tình cờ nổi hứng đi gọi hắn thì cũng không chứng kiến một màn hắn ướm thử trâm phượng của mẫu thân lên đầu, nước mắt lã chã như mưa. Ngày ấy sau khi bị ta phát hiện, hắn đương nhiên đã nghĩ tới cả chiêu giết người diệt khẩu nhưng trước lời thề độc giữ bí mật của ta, hắn liền nương tay.

Kỳ thực, trong trí óc đen tối của ta ngày ấy, ta vốn chỉ nghĩ để hắn nợ ta một cái ân tình, sau này liền dễ dàng nhờ vả. Ai dè một lần duy nhất ta nhờ vả hắn đi thăm dò tâm ý của thế tử hộ mình, lại đổi được một sự thật phũ phàng nhất, vội vàng không từ mà biệt bỏ chạy về hạ giới. Lúc này ngồi đối mặt với hắn bỗng nhiên có cảm giác bãi biển nương dâu, năm tháng trôi nhanh tới chóng mặt. Hắn ngồi trước mặt ta, sai tiểu nhị đổi trà thành rượu, cùng ta cạn sạch ba chén rồi mới mở lời.

"Ngươi quay lại bao giờ cũng không thèm báo cho ta một tiếng."

Ta thân Mộc Lan sống bên vách đá chỉ toàn ăn sương sớm, uống nước ngầm mà sống nên vốn là đứa tửu lượng kém, uống xong ba chén đầu óc đã ong ong liền chẳng thèm quan sát xung quanh thở dài nói.

"Chuyến này về là để từ hôn, vẻ vang gì đâu mà phải gióng trống khua chiêng?"

Hắn nghe ta nói xong liền yên lặng rót đầy một chén rượu chầm chậm nói.

"Ngươi tội gì phải làm thế, ngươi yêu ngài ấy mà thái tử đối với ngươi cũng không hẳn là không có tình."

Ta uống cạn chén rượu hắn rót không khỏi cười khổ cũng chẳng biết nên nói thế nào liền chuyển chủ đề.

"Quên chuyện của ta đi, dạo này ngươi thế nào? Mấy trăm năm nay cũng không thấy ngươi gửi cho ta một bức thư."

Hắn trả lời ta bằng một cái nhếch mép, hai vị chị em tốt này của ta kỳ thực vô cùng trái ngược với nhau. Một người nhiệt tình như lửa, một người lãnh đạm như nước. Một người có thể cùng ta hàn huyên tám chuyện mười ngày không nghỉ, người kia lại có thể cùng ta im lặng ngắm trăng, hiểu nhau tới mức một cử chỉ nét mặt cũng đủ thay cho thiên ngôn vạn ngữ. Chỉ bằng cái nhếch mép kia, ta liền biết hắn không hề vui vẻ, ta nhớ lần gần nhất hắn gửi thư cho ta có nhắc tới một vị ma quân. Hắn là loại người nếu không quan tâm ai thì thậm chí còn chẳng thèm để người đó vào mắt, kẻ kia lại được hắn trân trọng viết vào trong thư, có lẽ đã có một vị trí không bình thường trong lòng hắn.

"Ngươi vẫn trấn thủ biên thành giáp Ma Giới chứ." Ta không muốn trực tiếp xát muối vào vết thương trong lòng hắn nên liền giả vờ hỏi bâng quơ. Không ngờ hắn liền ngẩng đầu im lặng nhìn ta một vài giây rồi mới cúi đầu cười khổ.

"Quả thật không ngờ ngươi bình thường trì độn cũng có lúc thông minh đột xuất. Một trăm năm trước ta đã bị thế tử điều về thống lĩnh cấm vệ quân bảo vệ thiên điện rồi."

Hắn nói rồi dường như muốn chặn ta tiếp tục đặt câu hỏi liền trực tiếp đổi chén rượu trước mặt ta thành bát, rót đầy tràn.

"Nào, để chúc mừng ngươi đã có dũng khí từ hôn, hôm nay ta bồi ngươi không say không về."

Ta nhíu mày nhìn bát rượu sóng sánh rồi liền quyết tâm ngửa đầu uống cạn. Mẹ nó, dù gì mai đã là tiệc bàn đào, lời không muốn nói đều phải nói, tình không muốn cắt liền phải một đao đoạn tuyện nếu không uống chút rượu lấy tinh thần thì quả thật là có lỗi với bản thân.

Ta cùng hắn uống hết vò này tới vò khác, chẳng biết uống bao nhiêu hay trong bao lâu, chỉ biết khi bọn ta liêu xiêu dìu nhau ra khỏi quán trà đã là nửa đêm. Cung Quảng Hằng của Nguyệt Thần đã lên cao tới đỉnh đầu, tỏa ánh sáng bạc lấp lánh. Mới đi được vài bước ta đã bị hơi rượu xông tới mụ mị đầu óc, hai chân bủn rủn ngã úp mặt xuống đất, tuy nhiên ta lại chẳng cảm thấy đau, chỉ thấy rất muốn cười. Phượng Ngũ cười khổ lắc đầu đang cúi xuống muốn kéo tay ta, ta liền nảy ra ý xấu muốn bắt nạt hắn. Ta lựa lúc hắn vòng tay ra sau lưng ta để đỡ ta dậy, liền choàng tay ôm chặt cổ hắn.

"Ta không đi nổi nữa rồi. Ngươi bế ta đi."

Phượng Ngũ thoáng sững người rồi cũng rất nghe lời bế ngang người ta lên, bước từng bước chậm rãi bên bờ sông ngân hà. Gió sông man mát thổi qua tầng cây khiến ta đột nhiên có hứng hát hò, chẳng thèm để ý gì bắt đầu ngâm nga hát còn Phượng Ngũ thì vẫn một mực im lặng lắng nghe. Sau này nghĩ lại, ta thật cảm thấy thương cho cái lỗ tai của hắn.

Hắn bế ta đi thêm một đoạn thì đầu óc của ta đã hoàn toàn bị rượu làm cho mê muội, cảnh vật xung quanh không ngừng xoay mòng mòng, ta vùng vẫy nhảy xuống khỏi tay hắn rồi vội vàng chạy tới bên gốc cây nôn tới không biết trời đất. Một trận nôn này khiến cả người ta vô lực, bủn rủn mắt nhắm mắt mở lần mò tới hòn đá bên bờ sông Ngân Hà ngồi xuống. Phượng Ngũ bước tới cạnh ta, ta liền dựa lưng vào ngực hắn. Ta yên lặng cảm nhận lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, bỗng nhiên lại cảm thấy hai chúng ta cô đơn vô cùng.

" Phượng Ngũ ..." Ta quay đầu úp mặt vào ngực áo hắn.

"Ừ." Hắn dịu dàng vuốt tóc ta trả lời.

"Đời này, ngươi không thể đi theo hắn, ta cũng chẳng dám lấy chàng. Hay là ... chúng ta cứ như vậy mà lấy nhau đi."

"Nếu ngươi không hối hận. Cứ làm vậy đi." Ta nói lời kia vốn chỉ có ý đùa, lại đổi lại được lời này của hắn. Ta cẩn thận nghĩ lại, chiếu vào cái yêu cầu lang quân như ý của ta, còn ai nơi thiên đình này phù hợp hơn hắn.

Ta chắc chắn sẽ không hối hận..... phải không?

....................

Sáng hôm nay trời trong, nắng đẹp, gió thổi vi vu, không khí trong lành, hương hoa mềm mại như tơ nhện, quả nhiên là ngày hoàng đạo để chúng tiên giao lưu thắt chặt tình cảm. Ta vừa ngủ dậy đã thấy đầu óc choáng váng, tay chân nặng như chì, phải hết sức gắng gượng mới ngồi dậy được. Trong lúc mắt nhắm mắt mở liền lờ mờ nhận ra mình đang ở trong phòng ở dịch quán, lòng không khỏi cảm động dạt dào với tình chị em hoạn nạn không bỏ lại nhau của Phượng Ngũ. Sau khi mất nửa canh giờ lựa chọn trang phục màu sắc thanh nhã phù hợp để tới bái phỏng thiên hoàng và thiên hậu, lại chọn loại quần trong dày dặn phù hợp để bảo vệ đầu gối khi quỳ khóc cầu họ từ hôn, ta mới yên tâm biến đại ra một cành mộc lan cài lên tóc rồi lệt xệt ra khỏi phòng, vừa qua thềm cửa đã thấy Phượng Ngũ ngồi ở bàn đá giữa tiểu viện.

Hắn gật đầu với ta một cái coi như là chào buổi sáng, rồi cùng ta sánh bước tới vườn đào. Có vẻ như hắn không bị ảnh hưởng nhiều lắm từ trận rượu ngày hôm qua, khí sắc dù có chút nhợt nhạt nhưng bước đi chắc chắn, khoan thai, ta phải cố lắm mới xiêu xiêu vẹo vẹo bắt kịp tốc độ đi của hắn. Đen đủi hơn, ta vừa muốn dừng lại lấy hơi thì liền đạp trúng một cái hố đất, cả người chao đảo đổ rạp về phía trước, cực chẳng đã liền dùng cả hai cánh tay hết sức chộp lấy thân hình Phượng Ngũ để tránh thảm cảnh đập mặt xuống đất, hình như hắn cũng cảm nhận được tình huống của ta không ổn, liền vội vàng quay người lại ôm lấy ta, thế là chỉ sau một khắc, ta liền nằm yên ổn trong ngực hắn vuốt ngực thở hổn hển còn hắn thì chỉ biết lắc đầu cười khổ.

¨Đến bao giờ ngươi mới sửa được cái tính nhanh nhảu đoảng này hả?¨

Nghe hắn nói vậy, ta đương nhiên không cam tâm, vừa muốn ngẩng đầu chống đối vài câu thì liền trợn mắt á khẩu. Ta đây sớm không ngã, muộn không ngã, lại chọn đúng cửa dịch quán đông người nhất Thiên đô mà ngã vào lòng Phượng Ngũ tướng quân, lúc này xung quanh không nhiều, không ít mấy trăm đôi mắt tò mò có, hận ý có đang soi mói ta không sót một tấc từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Ta mới chỉ kịp nuốt một ngụm nước bọt, còn chưa kịp hoàn hồn nhảy khỏi người Phượng Ngũ thì đã cảm thấy một luồng ánh mắt lạnh buốt chiếu tướng phía sau gáy. Lại thêm một luồng gió lạnh thổi tới, ta đã thấy bản thân đang bay vùn vụt qua dòng người còn quanh eo bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt. Chẳng cần ta phải vắt óc đoán, người dám dùng mây phân khối lớn đi lại ngay trên đầu chúng tiên thiên giới thế này, còn ai khác ngoài vị hàng hiếm cực phẩm vạn năm mới có một người kiêm vị hôn phu hờ của ta - Long Trinh thế tử.

"Tiểu tiên bái kiến thế tử, thế tử thiên tuế, chúc thế tử buổi sáng tốt lành." Dù tư thế khó khăn nhưng ta vẫn vô cùng giữ lễ nghi hô lên.

Thế nhưng mặc kệ ta đã mở lời lễ phép đến như vậy, Long Trinh vẫn chẳng thèm thay đổi sắc mặt. Ta chỉ nghe loáng thoáng hắn hừ một tiếng thì đã bị ném đi. Cú ném này tuy không mạnh nhưng sáng nay đầu óc ta vốn không minh mẫn như bình thường nên không kịp phản ứng mở ra tiên khí hộ thể, cả người cứ như vậy đập bộp lên tảng đá trước mặt, đầu óc lập tức bị một cơn choáng váng đánh úp tới. Ta vừa xoay người, chưa kịp hoàn hồn định thần liền bị một thân thể to lớn đè ép vào vách đá, một bàn tay nắm lấy gáy ta bắt ta phải ngẩng lên rồi trong lúc hỗn loạn đó môi đã bị tập kích.

Một nụ hôn này dường như mang theo nỗi nhớ thương trằn trọc suốt bảy ngàn năm dài đằng đẵng. Hắn trước vội vàng gặm cắm môi ta, tới khi môi ta sưng lên bật máu mới dùng đầu lưỡi ấm nóng cạy mở hàm răng của ta mà xông vào xâm chiếm từng tấc da thịt.

Ta bị hắn ôm ghì lấy, bị hắn hôn tới trời đất quay cuồng, thiếu thốn hơi thở, hai tay vì thiếu dưỡng khí mà chỉ biết ôm chặt lấy đầu hắn cố gắng ủy khuất cầu xin một chút dưỡng khí trong miệng hắn. Đối với ta lúc này, hắn chính là trời, là đất, là sự sống không thể chối bỏ.

Dường như thiên địa đã đảo lộn trăm vạn lần, hắn mới rời đi bờ môi của ta. Thời khắc ấy, tay chân của ta đã bủn rủn vô lực tới mức trực tiếp ngã sấp vào ngực hắn, toàn bộ đầu óc trống rỗng chỉ còn một khái niệm duy nhất là cố gắng hít thở bổ sung dưỡng khí cho tứ chi. Hắn dùng cả hai bàn tay nâng khuôn mặt ta lên, từng ngón tay thô ráp chậm rãi lướt trên ngũ quan mỏi mệt của ta, cho tới khi sờ mó đủ hắn mới khàn khàn nói.

"Ta thật muốn cứ như vậy mà giết chết nàng."

Một lời ấy khiến ta giật mình, hai mắt mở lớn lại thấy bờ môi ướt át quyến rũ của hắn khẽ nhếch lên. Ta nghe hắn nói.

"Tiểu Lan, nhớ cho kỹ, nàng là của ta. Nếu kẻ nào dám cả gan cướp nàng đi, ta dù nhập ma cũng sẽ giết cả nhà hắn, rồi sau đó ..." hắn hơi ngừng lại, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt ta, một ngón tay khẽ vuốt ve bờ môi ta rồi mới tiếp tục nói. "sau đó, ta sẽ giết nàng."

Từng lời hắn nói khiến sống lưng ta buốt lạnh, lẽ nào đây chính là lòng chiếm hữu của nam nhân, dù là đồ mình không cần cũng không thể để người khác chiếm được. Ta hoang mang tìm tòi trong đôi mắt chứa đầy vẻ giận giữ của hắn rồi lại tự thất vọng vì không nhìn ra tình cảm thật của hắn đối với mình.

"Huynh có từng yêu ta?" Ta nghe tiếng lòng của mình bật ra khỏi miệng, trong lòng ngổn ngang một mảng vừa lo sợ lại hồi hộp. Thế nhưng chỉ một chữ có ngắn ngủi hắn cũng tiếc rẻ trả lời ta. Ta chỉ kịp thấy lông mày hắn khẽ nhíu rồi liền bị tập kích lần thứ hai bởi một nụ hôn nóng bỏng.

Dường như câu hỏi của ta khiến hắn tức giận, nụ hôn lần này lại càng mang tính chiếm đoạt, ta bị hắn nhấc bổng khỏi mặt đất, toàn thân hụt hẫng không còn chỗ nào bám víu đành vô lực dán vào người hắn, tùy hắn định đoạt. Hắn dằn vặt môi ta xong rồi thuận tiện liếm mút xuống cổ ta, mỗi chỗ môi hắn đi qua đều để lại một trận nóng cháy,ta ngô nghê chẳng biết phản ứng ra sao nên đành cắn chặt vai áo hắn để kìm nén tiếng rên rỉ trong lồng ngực. Ta quả thật không nghĩ tới hành động đó của ta dường như khiến hắn phật ý.

"A..." Cơn đau ở sau tai khiến ta không nhịn được mà hét ra tiếng, chân tay từ vô lực liền lập tức linh hoạt khác thường. "Chát!"

Khi ta hoàn hồn thì đã thấy bàn tay của mình ở trên má thế tử, còn có thể thấy rõ da thịt phía dưới bàn tay ấy đã hơi hơi ửng đỏ. Một khắc sau đó đầu óc ta dường như bừng tỉnh, nhìn lại tư thế mờ ám của chúng ta lúc này, ta quả thật chỉ muốn độn thổ. Lại nghĩ đến cái tát trên mặt của Long Trinh thế tử cùng đôi mắt đang nhìn ta chằm chằm của hắn, ta không khỏi rùng mình nuốt một ngụm nước bọt.

"Xin ... xin lỗi. Tiểu ..." ta vừa định thuận miệng nói hai chữ tiểu tiên nhưng liền nhanh chóng im bặt, nhìn hai đầu lông mày đang từ từ xích lại gần nhau kia. Ta mà dùng lễ quân thần thưa gửi, hắn không thừa dịp chém đầu ta mới lạ, nghĩ vậy ta đành nhắm mắt ấp úng. "Ừm ... Long Trinh , xin lỗi, muội không cố ý đánh huynh đâu."

Ta nói xong câu đó không khí vốn đặc quánh căng thẳng xung quanh bỗng nhiên giãn nở với vận tốc ánh sáng. Đôi tay đang siết chặt ta cũng thoáng buông lỏng, hai chân chới với trên không liền được đặt xuống đất.

"Nói đi, muội giận ta điều gì ?"

"Muội không có giận huynh." Sau một màn bị cưỡng hôn vừa rồi, ta đương nhiên hiểu được hoàn cảnh của mình nên vô cùng thành thật trả lời hắn. "Chỉ là ..."

"Chỉ là sao?" Dường như hắn đọc được ý trốn tránh trong mắt ta nên lập tức gằn giọng đe dọa. "Muội thử nói dối thêm một câu xem ta có dám đem muội gạo nấu thành cơm ngay tại đây không?"

Nghe câu đe dọa đó ta liền giật bắn rụt người về phía sau, nhưng khổ nỗi nơi bọn ta đang đứng dường như là vách đá nào đó của thiên giới, không gian không những nhỏ hẹp mà ta còn bị hắn ép sát vào vách, nhìn tới nhìn lui cũng không có cách nào chạy đi, còn Long Trinh thì cứ thấy ta lùi khoảng nào là hắn sẽ tiến thêm khoảng đó. Ta vì cuống quá liền hét lên.

"Huynh đã không yêu ta thì đừng ép ta được không?"

Hét xong ta liền cảm thấy dũng khí toàn thân đã quay trở lại. Bụng nghĩ dù sao trong cái tam giác tình cảm này, ta mới là người bị hại cơ mà, tại sao lại phải tỏ ra sợ hãi. Đả thông tư tưởng xong, ta vô cùng tự tin trợn mắt đợi hắn trả lời lại chẳng đợi được một tia chột dạ nào của hắn. Chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên.

"Đồ ngốc này, nếu ta không yêu muội thì ai dám ép ta lấy muội? Nếu ta không yêu muội thì tự nhiên mất công chạy xuống hạ giới giục muội chuyện hôn sự làm gì?"

Lời hắn nói chắc chắn như sự thật vốn phải thế, nét mặt hắn kiên định không chút giả dối nào như thể ta mơi là người sai khiến ta cũng phải chột dạ. Nhưng lý trí nói ta không được tin, vì ta biết mình dù ngốc nhưng chuyện ta tận mắt chứng kiến, lời ta tận tai nghe được, chẳng nhẽ còn là giả hay sao?

"Ta không tin. Bảy ngàn năm trước chính tai ta nghe huynh nói người huynh yêu nhất chỉ có Mộc Miên."

Hắn nghe ta nói xong thì ngẩn người, đôi con ngươi dù đang nhìn ta liền mất đi vẻ trong trẻo. Nhìn hắn như vậy, cõi lòng vừa mới lên cao của ta liền lộp độp rơi xuống, ta bỗng nhiên cảm thấy chán ghét cùng cực sự động chạm của hắn liền nhân lúc hắn không để ý lách người chạy đi.

Tuy ta đã dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân nhưng chưa kịp chạy được mấy bước đã bị một bàn tay kéo giật về phía sau.

"Muội lại định chạy trốn phải không?" Chỉ một chớp mắt ta lại bị hai tay hắn ôm chặt, không khỏi tự xỉ vả sự vô dụng của bản thân. Nếu ta mà có một nửa bản lĩnh của lão phụ thân vô công rỗi việc kia thì đã chẳng rơi vào cảnh tùy người định đoạt này.

Long Trinh lần nữa ép ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng bây giờ ta không còn muốn nói gì với hắn nữa. Ta im lặng để biểu lộ sự không thoải mái trong lòng không ngờ lại đổi được một tia quẫn bách trong mắt hắn.

"Muội ... thì ra muội biết. Chuyện năm đó ..."

Hắn nói tới đây liền ngừng lại chăm chú nhìn ta, lần này ta không tránh né mà khoanh tay nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như thấy ta quyết tâm tỏ ra cứng rắn, hắn liền thở dài.

"Thực ra từ khi Mẫu hậu mang Mộc Miên trở về, người đã nói sau này muội ấy sẽ trở thành tân nương tử của ta, vì vậy suốt thời gian nhìn muội ấy lớn lên, từ một cô bé dễ thương thành một tiểu công chúa hoạt bác nghịch ngợm, dù ta không cố ý nhưng đương nhiên quả thật có yêu thích muội ấy cũng chắc chắn rằng chỉ cẩn đợi muội ấy trưởng thành, chúng ta liền thành thân."

Dường như hắn muốn thăm dò phản ứng của ta nên nói tới đây liền dừng lại. Không khí xung quanh vốn vắng vẻ bây giờ lại càng trở nên yên tĩnh khiến ta không cách nào thờ ơ với nỗi đau âm ỷ nơi lồng ngực. Tại sao lời này của hắn không khiến ta bất ngờ chút nào nhưng tim vẫn đau như vậy. Mắt ta thoáng chốc liền trở nên nóng rẫy, nước mắt ào ào lã chã chực rơi, ta không muốn hắn thấy mình chật vật nên liền đưa tay che mặt. Hắn lại cạy mở bàn tay của ta rồi dùng ngón tay thô ráp đón lấy từng giọt nước mắt rơi xuống. Ta đương nhiên không đối diện nổi sự ân cần của hắn lại càng không muốn kéo dài tình cảm mập mờ này quá lâu, vì vậy liền cởi bỏ vẻ mạnh mẽ bên ngoài mà nói ra ý định của mình.

"Không cần nói nữa, muội không muốn làm khó hai người, muội sẽ chủ động từ hôn." Ta nói ra lời ấy trong lòng không khỏi hoang tàn chờ đợi nhìn hắn vui vẻ cảm ơn, ai dè lại bị tiếng quát của hắn làm cho giật mình.

" Không được."

Trong lúc ta trợn mắt ngạc nhiên thì đã bị hắn nắm vai lay mạnh.

"Ta biết ngay muội sẽ nói như vậy mà. Muội chỉ đợi ta nói ra lời đó để có lý do từ hôn rồi đường hoàng gả cho Phượng Ngũ phải không?"

Ta bị hắn xóc nảy một hồi đến choáng váng không hiểu sao tình huống lại thay đổi tới chóng mặt như thế. Ta rõ ràng đang đóng vai nạn nhân mà sao chỉ một khắc đã trở thành hung thủ rồi? Đầu óc ta thoáng chốc liền bị cơn tức giận làm lu mờ, quên hẳn chuyện giải thích hiểu lầm của hắn mà cũng hét lên.

"Ta lấy hắn chẳng phải càng tốt cho huynh, người ngay từ đầu đã không rõ ràng trong chuyện tình cảm là huynh chứ không phải là ta. Bây giờ huynh lấy tư cách gì trách ta." Nghe ta nói vậy, khuôn mặt hắn liền lộ rõ ràng vẻ trách cứ. Hắn buông ta ra rồi nhíu mày lùi lại một bước.

"Ta không rõ ràng tình cảm thế nào? Muội đã bao giờ hỏi thẳng ta?"

Cái nhìn như thể trách trẻ con không hiểu chuyện của hắn khiến ta không cách nào buông được cơn tức giận trong lòng. Hắn lùi một bước ta liền khoanh tay tiến một bước, được, hắn đã nói vậy ta đây cũng đành lành làm gáo, vỡ làm muôi.

"Được, vậy ta hỏi huynh. Huynh có chắc mình không có tình cảm gì với Mộc Miên?"

"Muội ấy là nghĩa muội của ta." Vừa trả lời câu hỏi của ta, lông mày của Long Trinh càng nhíu chặt , câu trả lời nước đôi của hắn quả thật không rõ ràng đến mức khiến ta muốn nện cho hắn một cái tát thứ hai, nhưng ta cố kiềm chế không làm nhự vậy chỉ để hỏi hắn câu cuối cùng.

"Vậy huynh nói cho muội, giữa muội và Mộc Miên nếu huynh chỉ có thể chọn một người, huynh sẽ thú ai ?"

Dường như bao nhiêu tiên lực và sức lực tích tụ trong vạn năm của ta đều dồn hết vào câu hỏi đó, ta im lặng đợi hắn trả lời, vậy mà hắn lại cũng chần chừ không nói lời nào. Ta không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ dám nhìn lướt qua bàn tay hắn đang nắm chặt lộ rõ cả khớp xương. Ta nghĩ hắn đang lựa chọn, nếu lựa chọn đó khó khăn như vậy có lẽ trong lòng hắn địa vị của ta và Mộc Miên đều ngang hàng nhau. Có lẽ nếu như bất kỳ ai biết được sẽ xỉ vả ta sướng mà không biết hưởng, nhưng ta không cần loại hôn nhân mà phu quân mình cả ngày đều thương nhớ người khác. Ta vốn là người trắng đen rõ ràng nên loại chờ đợi này chỉ khiến ta ngày càng tức giận, hắn càng im lặng, hi vọng trong lòng ta càng biến đổi trở thành chán ghét. Nếu lựa chọn này với hắn khó đến vậy thì để ta giúp hắn.

"Thôi, thôi ... muội không làm khó huynh nữa. Vẫn một lời ấy, muội sẽ từ hôn."

"Muội dám nhắc lại lời đó một lần nữa." Lần này ta đã tức giận đến cực điểm nên đương nhiên cũng chẳng thèm để hàm ý đe dọa của hắn vào mắt liền trợn mắt cứng miệng hét lên.

"Được, huynh muốn thì ta sẽ nhắc lại, ta muốn từ hôn, ta muốn gả cho Phượng Ngũ. Ta yêu hắn. Nếu huynh giết hắn thì ta cũng sẽ tự sát theo hắn."

Ta hét rồi dứt khoát quay đi nhưng lần này không còn ai cản ta lại nữa. Vừa ý thức được điều đó, nước mắt ta liền lã chã rơi, ta không muốn hắn thấy ta chật vật liền loạng choạng đằng vân bay đi.

Thế là hết thật rồi ... ta không có cách nào khiến mọi chuyện quay trở về như trước kia được nữa.

..............

Thiên giới đất chật tiên đông, luật lệ khắt khe hằng hà sa số, phàm là chúng tiên công tác dưới ách áp bức của thiên đế mỗi năm đều chỉ âm thầm đếm ngày đợi ba dịp lễ trọng đại. Một là ngày Tết nhà nhà được nghỉ phép, là dịp cho người thân xum họp bàn chuyện năm cũ, trang hoàng nhà cửa đón năm mới. Thứ hai là tết Trung thu, ngoài chúng tiên nữ ở cung Quảng Hằng phải tăng ca, còn lại tất cả tiên quan, tiên tỳ đều đổ về bờ sông ngân hà dựng rạp đối thơ, phẩm rượu. Dịp thứ ba chính là tiết cuối xuân đầu hè, Thiên Hậu mở tiệc bàn đào mời tất cả thiên đình cùng tới nếm quả ngọt.

Trong truyền thuyết của phàm nhân, thứ đào tiên này năm trăm năm mới kết quả một lần, tiên nhân ăn vào pháp lực lập tức tăng một nửa, phàm nhân ăn được thì lập tức phi thăng, đao thương bất nhập, tuổi thọ ngang trời ... vân vân và mây mây. Nhưng dựa theo kinh nghiệm ba ngàn năm tuổi thanh xuân nông nổi nhẵn mặt ở thiên giới của ta mà nói, thiên giới này đất đai màu mỡ, thời tiết mát mẻ khô ráo nên phù hợp nhất cho đào phát triển. Nhìn khắp thiên giới, đâu đâu cũng thấy hoa đào, trắng, hồng, vàng , đỏ màu nào cũng có, tươi tốt vô cùng, không ai trồng cũng tự mọc, hàng năm cứ đúng tiết cuối xuân là đồng loạt ra quả, hương thơm nức mũi một vùng, chúng tiên vui mồm liền có thể vặt ăn bất kỳ lúc nào, nhưng cuối cùng vì quá nhiều, chúng tiên ăn nhiều đến bội thực, vặt về nấu bia, nấu rượu cũng không đủ nên cứ mỗi cuối hè là đào rụng khắp nơi, mùi quả nẫu nồng nặc.

Chính vì lý do đó, đoàn người rực rỡ sắc màu đang đổ về Dao Trì kia đương nhiên không phải để tranh nhau ăn đào.  Mỗi năm thiên hậu đều đặn tổ chức sự kiện này chủ yếu là dịp để chúng nam thanh nữ tú tới xem mắt, các vị phụ huynh thì có dịp để kén rể hiền, dâu thảo.

Hội bàn đào năm nay không có gì đổi mới so với trong ký ức bảy ngàn năm trước của ta. Tuy nhiên ngày hôm ấy ta đương nhiên chẳng có lòng dạ nào để thưởng thức cái sự rực rỡ náo nhiệt ấy. Sau khi bỏ lại Long Trinh, ta một mạch chạy theo dòng người tới Dao Trì, nhưng vì nước mắt tèm lem lại không biết đường nên phải nửa ngày mới tới. Khi ta đến nơi thì tiệc khai hội đã bắt đầu, thiên hậu vừa phát biểu khai tiệc xong thì liền tóm được ta đang lom khom trong đám tiên tỳ để tìm đường tới chỗ Phượng Ngũ. Ta biết sau ngày thiên hoàng say rượu tuỳ tiện chỉ hôn cho ta và Long Trinh thế tử, ta liền trở thành cái gai trong mắt bà ấy. 

Bảy ngàn năm trước, với tư tưởng con dâu sắp cưới, ta đã từng dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng bà nhưng cũng vì thế mà chịu không ít đau khổ. Những loại hình phạt kiểu như loạn côn đánh chết hay lôi hỏa đốt người thì không đến, nhưng mà bị lôi ra làm trò cười trước mặt toàn bộ chúng tiên thì nhiều không đếm xuêt, vì thế hễ thấy bóng Phượng bào ở đâu ta liền tránh xa nơi ấy. Hiềm một nỗi,  nếu ta muốn từ hôn thì kiểu gì cũng phải ra mắt Thiên Hoàng mà dập đầu xin xỏ, tuy nhiên ta vắng bóng ở thiên giới đã bảy ngàn năm, đến mặt ta còn không mấy ai nhận ra thì đừng nói là tự nhiên cầu kiến mà  tiên quan thiên điện cho ta vào yết kiến Thiên Hoàng, nên dù biết kiểu hôm naygì cũng bị thiên hậu khó dễ nhưng vẫn phải cắn răng xuất hiện chốn này.

Y như ta dự đoán, Thiên Hậu vừa liếc tới ta, cao độ giọng nói lập tức tăng vọt lên một quãng tám, hùng hồn chói tai vô cùng.

"Tiểu tiên to gan, sự kiện trọng đại như hôm nay mà dám lén lút đi lại, người đâu, bắt lại."

Sau tiếng quát đầy uy lực ấy dù ta không tình nguyện nhưng vẫn bị hai vị tiên tỳ thân hình rắn chắc như cột đình, hơi thở uy vũ như thiên lôi chộp lấy, xách như người ta xách gà đi cắt tiết mà ném bẹp giữa Dao Trì, mặt cắm xuống đất, mông chổng lên trời, rất không có hình tượng. Vừa tự chỉnh trang lại tư thế định ngẩng đầu hô vạn tuế thì đã thấy ở hai bên Long ỷ, Mộc Miên và Long Trinh đều đang nhíu mày nhìn ta, còn Phượng Ngũ đang ở cạnh Mộc Miên thì chỉ xoa trán lắc đầu liền hiểu ngay tình hình không ổn.  Rất may cho ta dù Thiên hoàng không nhớ tên ta nhưng chỉ nhìn qua khuôn mặt giống phụ thân như khuôn đúc của ta liền vỗ đùi gọi một tiếng con dâu vô cùng thân thiết. 

Khoảnh khắc ấy, không biết chúng tiên bị cái vỗ đùi của Thiên Hoàng  làm kinh sợ hay bị hàn khí toả ra từ Thiên Hậu làm cho đông cứng mà tất cả đều trợn mắt, ngậm miệng quan sát ta lom lom. Bị mấy ngàn con mắt xinh đẹp của chúng tiên nhìn chòng chọc, tự tôn của đương nhiệm chủ quản sơn thần liền trỗi dậy, ta lập tức quy củ chắp tay vái chào.

"Chủ quản sơn thần dãy Hi Á ra mắt Thiên Hoàng và Thiên Hậu, Thiên Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.  Thiên hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Ai da, một thời gian không gặp mà tiểu nha đầu giờ đã trở thành chủ quản sơn thần rồi, thật là có tiền đồ mà. Mau lại đây để quả nhân nhìn xem nào." Lời nói đon đả đến mức nổi da gà này, không thể nhầm lẫn, chính là giọng nói của thiên hoàng. Ta liền vội vàng vái lậy rồi đi về phía Long ỷ, trên đường đi không quên nâng cao tay áo che mặt. Khi đi qua Phượng Ngũ còn trợn mắt liếc hắn một cái, ý chỉ "chuyện tiếp theo cần ngươi hợp tác", hắn dường như đọc hiểu ý nghĩ của ta liền nhếch khoé miệng, ý nói "đã hiểu". Lúc này ta mới yên tâm chắp tay cúi chào Thiên Hoàng lần thứ hai.

"Mộc Lan ra mắt Thiên hoàng."

Chuyện xảy ra sau đó quả thật là suôn sẻ ngoài ý muốn, suôn sẻ tới mức khiến ai đó tức hộc máu vẫn phải nhẫn nhịn nuốt ngược vào trong,  khiến có người đã chuẩn bị tinh thần bị vấn tội khi quân phạm thượng lại đột nhiên lông tóc vô thường, cầu gì được nấy. Nói tóm lại, Thiên Hoàng vừa gặp ta liền vô cùng cao hứng bắt ta kể cho lão chuyện trần gian, sau khi ta nói tới mức đầu váng mắt hoa, miệng khô lưỡi mỏi thì lão mới vỗ đùi lần thứ hai nói về chuyện hôn sự. Ta liền nhân lúc lão đang cao hứng quỳ sụp xuống mong lão phê chuẩn chuyện từ hôn.

Nghe ta nói xong, mặt mũi Thiên Hoàng đương nhiên trở nên nhăn nhó, nhưng rất may cho ta, đúng lúc ấy thiên hậu liền ra tay tương trợ, ném đá xuống giếng vài câu đại loại như thời gian ta và thái tử xa cách đã lâu, tình cảm không còn như xưa là chuyện thường, rồi thì xét về bối cảnh và chức vụ, ta và thế tử đều không môn đăn hộ đối, chỉ sợ sẽ khiến người thiên hạ đố kỵ. Thiên Hoàng nghe xong lập luận sắc bén của thiên hậu, hai đầu lông mày vốn thẳng thớn liền trở nên vặn xoắn, trong miệng thì lẩm bẩm tên lão phụ thân già nhà ta, vừa thấy vậy ta liền thấy tình hình không ổn, lập tức quỳ sụp xuống khóc lóc nói mình đã có ý trung nhân trong lòng, mong Thiên Hoàng thành toàn, đúng lúc ấy Phượng Ngũ cũng vô cùng trượng nghĩa bước ra trước mặt ta cầu xin Thiên Hoàng chỉ hôn.

Mà Phượng Vũ là ai? Hắn chính là con chim phượng hoàng đực duy nhất trong Phượng tộc vạn năm chưa thèm lấy vợ, khiến chúng chị em cô dì lo lắng tới xoắn hết cả lông đuôi, lông cánh, bây giờ đột nhiên hắn lại đàng hoàng cầu hôn một cô nương như hoa như ngọc là ta, chúng chị em cô dì nhà Phượng tộc đều nhất tề quỳ sụp xuống cầu xin thiên hoàng thành toàn, tiếng cầu xin vang dội một góc thiên cung, khí thế mạnh mẽ hơn cả cuồng phong, hồng thuỷ khiến Thiên Hoàng dù vẫn áy náy trong lòng cũng phải vội vàng lau mồ hôi gật đầu.

Thế là chuyện ta những tưởng khó khăn hơn cả dời núi lấp bể liền được giải quyết, ta cũng cứ như vậy bị bầy đàn oanh yếu của Phượng tộc áp giải thẳng về phủ tướng quân của Phượng Vũ. Mà trong toàn bộ quá trình ấy Long Trinh đều triệt để im lặng, ánh mắt chúng ta cũng không có giao nhau đến một lần.

Ta nghĩ... có lẽ chính hắn cũng cảm thấy quyết định của ta là đúng đắn.

.......

Ngày đại hỉ của ta và Phượng Ngũ được ấn định vào mười lăm tháng sau, trong lúc ta mơ mơ màng màng chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một đám người vây lại đo đạc áo cưới rồi bị dúi cho một chồng sách nghi lễ cao như ngọn núi nhỏ. Trong suốt quá trình ấy, Phượng Ngũ chỉ có mỗi việc ngồi bên uống rượu, ai nói gì cũng gật, ai đề nghị gì cũng ừ khiến ta mới nghe qua đã mồ hôi lạnh đầy đầu. Xét thấy cả ta và hắn chỉ là viên chức của thiên đình, đồng lương ít ỏi mà còn đòi kiệu vàng bát lân chạm trân châu Đông hải, áo cưới gắn lông thiêu điểu, hài lụa đính ngọc thấu tâm, khách mời chục vạn, chiêu đãi trăm món ta liền ho khù khụ kéo tay áo hắn.

¨Ta thấy phô trương quá không tốt.¨

Hắn nhướn mày nhìn ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường nhếch miệng nói.

¨ Tiền cũng không phải ngươi bỏ ra, ngươi lo cái gì.¨

Ta bị hắn mắng liền rụt cổ tiếp tục cắm mặt học nghi thức phép tắc, sau đó nghĩ lại, hắn nói cũng đúng, đường đường là đám cưới của đích tôn Phượng tộc, không làm hoành tráng một chút thì đâu xứng với uy danh dòng họ nhà hắn.

Mấy ngày sau đó ta rất ngoan ngoãn ngồi trong phủ tướng quân hưởng thụ người hầu hạ, còn Phượng Ngũ cũng đóng cửa không ra khỏi nhà. Có lần ta tò mò hỏi hắn không có công vụ gì cần làm hay sao, hắn liền cốc đầu ta mắng.

¨Kiệu hoa còn chưa qua cửa mà ngươi đã muốn quản ta? Nếu không muốn bị từ hôn thì bớt nói nhảm lại. ¨

Đầu óc ta tuy chậm chạp nhưng dựa vào lời nói và hành động của Phượng Ngũ cũng nhìn ra mấy ngày nay hắn hoàn toàn không bình thường, hễ ta đọc sách hắn sẽ ngồi cạnh uống trà, ta đi quanh phủ tướng quân tản bộ thì hắn sẽ mượn cớ luyện quyền cước mà uốn éo trong sân, đến đêm ta ngủ hắn cũng ngồi bên ngoài cửa phòng tĩnh tâm tu luyện, phải nói là kè kè bên cạnh, một bước không rời. Nếu ta không biết dưới khuôn mặt anh tuấn bất phàm kia là một tâm hồn yếu đuối mong manh dễ vỡ thì đã vỗ tim tưởng bở là hắn yêu ta. Tuy nhiên ta đường đường là chị em thân thiết của hắn nên đương nhiên biết biểu hiện của hắn mấy ngày nay rõ ràng là hắn đang chột dạ không muốn ta biết điều gì đó. Sự nghi ngờ của ta cùng trở nên rõ ràng sau một lần ta lăm le muốn nghe lén mấy vị tiên tỳ buôn chuyện, chưa kịp lại gần họ đã bị hắn xách cổ về phòng với một lý do rất ngớ ngẩn là hắn muốn tìm người bồi rượu.

Lúc ấy ta dù muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong ấy giấu giếm cái gì nhưng đương nhiên vẫn đủ thông minh để kiềm chế, đợi hắn mang ta về phòng mới phát hỏa. Vừa bước qua thềm cửa, hắn liền vứt ta đánh bịch như bao gạo dưới đất rồi hít thở phì phò tới bên cạnh bàn cầm bình trà lên tu ừng ực. Ta đợi hắn tu xong mới chống tay bên hông truy vấn.

¨Nói đi, có chuyện gì xảy ra?¨ Phượng Ngũ trừng mắt nhìn ta rồi mang vẻ măt đầy phiền phức trả lời.

¨Có chuyện gì xảy ra thì cũng không liên quan tới ngươi.¨

¨Nếu đã không liên quan thì hai tuần nay ngươi cứ kè kè bên cạnh ta để làm gì?¨

Vẻ mặt Phượng Ngũ vừa mới biến đổi từ nhăn nhó trở thành quẫn bách không biết phản ứng sao thì ta như chợt bừng tỉnh. Ở thiên giới này ta vốn không quen biết ai, nếu có chuyện đại sự gì xảy ra thì dù ta biết cũng chưa chắc đã hiểu được chứ đừng nói là bị nó tác động. Nhìn cái cách Phượng Ngũ giấu đầu lòi đuôi kia thì chỉ có thể là việc hắn nghĩ sẽ khiến ta bị tổn thương.

¨Lẽ nào ...¨

Ta vừa nói lời nghi vấn, Phượng Ngũ liền ngẩng phắt đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn ta, lòng ta dù đau nhưng vẫn dùng gương mặt tươi cười nhìn hắn.

¨Cuối cùng thì huynh ấy vẫn cưới Mộc Miên đúng không? Là ta chủ động từ hôn, huynh ấy có làm gì thì cũng đâu có lỗi với ta.¨

Phượng Ngũ dùng ánh mắt thương hại nhìn ta rồi mới thở dài đứng dậy vỗ vai ta.

¨Ngươi thật sự nghĩ thông được như vậy thì tốt. Đi thôi, hôm nay ta bồi ngươi uống rượu.¨

Phượng Ngũ kéo ta uống rượu trong đình nghỉ mát trong hậu viện phủ tướng quân, khi ta ngồi xuống mới là đầu giờ chiều, khi vò rượu hoa đào thứ mười cạn đáy thì cung Quảng Hằng đã lại treo giữa bầu trời. Ta ngơ ngẩn nhìn thứ ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ tòa cung điện ấy, trong lòng một mảnh trống rỗng, quay sang nhìn Phượng Ngũ bên cạnh thì thấy hắn cũng đang thẫn thờ nhìn chằm chằm bàn tay mình. Thường ngày ta không phải là người nhiều chuyện nhưng trong lúc hơi rượu mập mờ này liền to gan chộp lấy tay hắn, dí mắt nhìn, lại không ngờ bị chính bàn tay ấy mê hoặc.

Bàn tay của hắn tuy chai sần do binh khí nhưng từng ngón tay lại thon dài cân đối như tay nữ nhân. Da hắn vô cùng trắng, cái vẻ trắng trong ấy khiến ngay cả tiên hoa vạn năm như ta còn phải ghen tỵ. Nổi bật trong lòng bàn tay trắng sứ là một cái bớt mờ mờ màu xanh đen, cái bớt ấy mờ đến nỗi nếu ai đó chỉ nhìn qua sẽ tưởng rằng đó là đường mạch máu mờ nhạt dưới da. Nhưng lúc này không biết có phải do ta dí mắt nhìn quá chăm chú hay không mà cái bớt ấy dần dần nổi rõ, gồ lên dưới da, hiện rõ hoa văn hình hắc long. Cái thứ hoa văn này, nếu là tiên nhân bình thường nhìn thấy ở bất cứ đâu trong phạm vi tiên giới đều sẽ vỡ mật mà gióng chuông báo động, đơn giản vì cái ký hiệu đó chỉ thuộc về người đứng đầu Ma Giới - Ma Quân Thanh Dạ mà thôi. Vì thế vị chủ quản sơn thần nho nhỏ là ta lúc này không khỏi trợn mắt nhìn Phượng Ngũ. Mồm miệng lắp bắp như bị ai đó nhét một nắm đá vào mồm.

"Ngươi ... ngươi ... ma ... ma..." Dường như Phượng Ngũ thấy dáng vẻ luống cuống của ta vô cùng  thú vị, khóe miệng hại nước hại dân của hắn liền nhếch lên ghé sát tai ta thì thầm.

"Chuyện này không được nói cho người khác đâu. Nếu không ngay cả ta cũng không bảo vệ được mạng của ngươi."

Giọng Phượng Ngũ ấm áp, nhẹ nhàng, mềm mượt như tơ lụa, bàn tay còn lại của hắn dịu dàng vuốt tóc ta như tình nhân nhưng toàn thân ta lại run rẩy nổi da gà. Thấy ta như vậy, hắn liền cười phá lên ấn đầu ta vào lồng ngực mình, miệng lại nói một câu vô cùng mập mờ.

"Yên tâm, nàng đã là thê tử của ta, ai cũng không động được tới nàng."

Ta bị hắn ôm tới ù ù cạc cạc, toàn thân lại lạnh buốt vì luồng sát khí không biết từ đâu đánh úp tới xung quanh. Ta phải dùng hết sức mới ngóc đầu ra khỏi lồng ngực Phượng Ngũ, vừa thở hổn hển vừa định lấy hơi chửi cho hắn một trận, không ngờ lại bị một hành động của hắn khiến cho đứng hình.

Phượng Ngũ, hôn ta. Đất trời trong đầu ta dường như điên đảo, lẽ nào kẻ đoạn tụ khi say cũng có lúc làm bừa. Ta bị hắn hôn vừa ngạc nhiên, vừa quẫn bách tới mức quên cả hít thở, mặt mũi thoáng chốc vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, tay chân cứng đơ. Mấy khắc qua đi, dường như cảm thấy ta sắp chết ngạt Phượng Ngũ mới buông tha cho ta. Hắn cúi đầu lạnh tanh nhìn ta một lúc rồi mới mở miệng nói, thanh âm rõ ràng cao hơn ba phần.

"Để ta bế nàng về phòng."

Nghe xong câu nói ấy của hắn, ta chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy sau gáy nhói đau, không gian xung quanh liền trở nên tối sầm lại.

Trước khi ngất đi, ta vẫn kịp nghiến răng nói.

"Phượng Ngũ, ta phải giết ngươi."

..............

Ngày trước đại hôn là ngày tiên quan mang giá y tới cho ta mặc thử lần cuối cùng. Thái Dương thần điện vừa hé ra nơi chân trời ta đã bị người nào đó lay dạy. Vừa mở mắt, thứ đầu tiên ta nhìn thấy là đỉnh màn trong phòng mình , thứ hai là một bàn tay nhỏ nhắn đẹp đẽ đang lay mạnh cánh tay của ta. Ta nâng tay xoa trán ngồi dậy, cố gắng ổn định đầu óc vẫn xoay mòng mòng vì trận rượu đêm qua rồi mới đưa mắt nhìn theo cánh tay xinh đẹp ấy, phút chốc liền bị gương mặt sưng húp của Mộc Miên dọa cho ngã ngửa, đập gáy vào thành giường phía sau. Ta chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Mộc Miên ôm chặt lấy khóc rống lên.

"Mộc Lan, ta xin lỗi. Tất cả là lỗi của ta."

Tiếng khóc cao vút của Mộc Miên vừa cất lên, đầu óc ta liền đau buốt như bị bổ làm đôi. Cực chẳng đã ta đẩy nàng ra quát.

"Im miệng cho ta."

Dường như đã lâu Mộc Miên chưa bị ai quát, nàng giật mình sững sờ một giây liền gục đầu khóc to hơn, hai tay nắm chặt vai ta lắc không ngừng.

"Ta biết ngay mà, ngươi ghét ta đúng không, hận ta đúng không. Ta tới đây là muốn xin lỗi ngươi, ta có chết cũng sẽ không gả cho hoàng huynh. Ngươi cũng đừng gả cho Phượng Ngũ. Hoàng huynh ... huynh ấy thật sự yêu ngươi. Huynh ấy lấy ta chỉ vì ...."

Hành động tra tấn lỗ tai và cơ thể này đối với một người vẫn còn trong tình trạng sốc rượu như ta và nói thì không khác gì đòi mạng. Vì thế ta liền rất không có thể diện ... ngất xỉu, mấy lời phía sau Mộc Miên nói gì cũng không nghe thấy nhưng khóe mắt vẫn lờ mờ nhận ra mấy bóng đen đang tiến về phía chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro