Chương 26: Ma Đạo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


HẮC ĐẠO.
Chương 26: Ma Đạo.
Tiểu Phàm bị bộ dáng của Bích Dao dọa cho sợ hãi. Sắc mặt của nàng, rõ ràng là đã bị thương, nhưng chưởng lực của hắn, về căn bản đâu có là gì so với nàng, vậy nên, khi nàng vừa rời đi, hắn liền đuổi theo. Không ngờ Lục Tuyết Kỳ vì sự có mặt của hai người mà nổi cơn thịnh nộ, sát khí bùng lên dữ dội, Thiên Gia nhắm thẳng vào lưng hắn đâm tới, trong khi Trương Tiểu Phàm thì một lòng đuổi theo Bích Dao, một chút phòng bị cũng không có.
Phập...
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ ánh lên vẻ ngạc nhiên tột độ, giữa hai người, là Tăng Thư Thư.
- Tuyết Kỳ...tỉnh lại đi...
Thiên Gia xanh biếc màu thiên thanh, đâm vào đúng ngực hắn, lút sâu đến tận chuôi. Tiểu Phàm hoảng hốt, kinh sợ đến chết lặng:
- Thư Thư...
Phụt...
Tăng Thư Thư hơi khom người, ho ra một ngụm máu, huyết sắc đỏ rực nhuốm đẫm cả gương mặt lẫn cổ áo của Lục Tuyết Kỳ, hắn khó khăn thở từng hơi, mỗi lần hít vào liền như sinh mệnh bị hút cạn. Hắn nhìn thấy, trên gương mặt băng sương của nàng, rơi một giọt lệ, đúng vậy. Cuối cùng, hắn cũng có thể thấy được nàng vì hắn mà khóc.
Trái tim nàng băng tuyết bao phủ, một nhát kiếm liền bị đánh tan. Nàng đã làm gì thế này? Lục Tuyết Kỳ không dám tin vào mắt mình, buông Thiên Gia ra. Tăng Thư Thư không có điểm tựa, vô lực ngã xuống. Trương Tiểu Phàm nhanh chóng lao đến đỡ lấy y, cắn răng rút Thiên Gia ra khỏi ngực y.
Phụt...
Máu tươi từ vết thương phun ra như nước, có điểm huyệt cũng không hết chảy. Chu Tiểu Hoàn la lên một tiếng, chạy tới, ngồi sụp xuống bên cạnh y, khóc lớn:
- Thư Thư! Thư Thư!
Trương Tiểu Phàm dùng nội công của mình, cố gắng ngăn máu chảy ra, nhưng vô dụng. Lâm Kinh Vũ lúc này mới hết kinh hãi, cùng lúc vận khí cùng Trương Tiểu Phàm ngăn máu chảy nhiều.
Lục Tuyết Kỳ lùi lại một bước, sợ hãi nhìn hai bàn tay của mình. Nàng đã làm gì thế này? Nàng...Tại sao lại đâm kiếm vào Tăng Thư Thư? Thư Thư!
Nàng ngồi xuống, bật khóc:
- Thư Thư! Thư Thư!
Chu Tiểu Hoàn cả khuôn mặt đều đẫm lệ, giơ tay đẩy mạnh nàng một cái:
- Tránh ra!
Lục Tuyết Kỳ sững sờ nhìn Tiểu Hoàn, hai mắt ầng ậc nước.
Chu Tiểu Hoàn khóc nấc lên:
- Lục Tuyết Kỳ! Thư Thư đối với tỷ tốt như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho tỷ. Tỷ tại sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương huynh ấy? Hiện tại Thư Thư thành ra thế này, tỷ vừa lòng chưa?
Hai dòng lệ trong suốt lăn xuống, Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, không, nàng không muốn.
- Tại sao? Tại sao tỷ không thể chấp nhận Thư Thư? Tại sao cứ phải theo đuổi những thứ không thuộc về mình? Huynh ấy đợi tỷ lâu như vậy, cuối cùng đổi lại được gì chứ?
- Thư Thư...
- Tỷ đừng gọi tên huynh ấy! Tỷ không xứng!
Lâm Kinh Vũ căng thẳng nói:
- Tiểu Hoàn, đừng cãi nhau nữa, mau đi lấy một ít thuốc cầm máu.
- Thuốc? Đợi muội một chút.
Chu Tiểu Hoàn lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy, chạy đi, vừa đúng va phải một người cũng vừa chạy tới, miệng thì liên tục gọi:
- Giáo chủ.
Phịch...
Dã Cẩu và Tiểu Hoàn va vào nhau, cùng ngã xuống đất.
- Này, đi có nhìn đường không....Tiểu Hoàn?
Chu Tiểu Hoàn vừa khóc vừa mếu đẩy hắn ra:
- Ngươi tránh ra, ta phải lấy thuốc cầm máu.
- Thuốc cầm máu? Ai bị thương rồi?
- Là...Thư Thư....Hức...
Dã Cẩu muốn đi tìm Bích Dao, nhưng nhìn bộ dáng khóc lóc thảm thương của Tiểu Hoàn, trong lòng thực không nỡ, đắn đo một chút, lấy pháp bảo hình ranh nanh chó của mình ra, tháo nắp, đổ ra một viên thuốc nhỏ xíu, đưa cho Tiểu Hoàn:
- Tiểu Hoàn, ngươi đem cho tên đó uống đi.
- Đây là thuốc gì?
- Viên thuốc này là giáo chủ đặc biệt cho ta người nói võ công của ta kém, nếu như gặp nguy hiểm người sẽ không cứu kịp, có viên thuốc này, có thể sẽ giúp ta giữ lại một mạng.
- Nhưng Thư Thư mất máu rất nhiều, thuốc này có thể cầm máu không?
- Cô đừng lo lắng, thứ giáo chủ cho, nhất định là đồ tốt.
- Cảm ơn ngươi.
Nguyên, Bích Dao vốn rất coi trọng Dã Cẩu, bởi chăng hắn không sống hai lòng , rất thật tâm. Nàng tự biết trước mình không sống được lâu, không thể bảo vệ hắn, nên mày mò nghiên cứu ra viên thuốc này, cốt mong hắn có thể có thêm một cơ hội. U Cơ và Kim Bình Nhi đều là những người có chính kiến, có thể tự định hướng bước đi của mình. Nhưng Dã Cẩu thì khác, hắn chân thành, nhưng ngốc nghếch, dễ bị lợi dụng. Nếu như viên thuốc này có thể giúp hắn sống lại một lần nữa, nàng mong hắn sẽ rời xa chốn giang hồ tranh đoạt này, có thể cùng người hắn thương sống một cuộc sống bình yên như nàng từng muốn.
Dã Cẩu đương nhiên không hiểu hết dụng ý của Bích Dao, hắn chỉ đối nàng trung thành vô điều kiện, nàng nói gì, hắn cũng sẽ nghe.
Tiểu Hoàn gạt nước mắt, chạy đến bên cạnh Tăng Thư Thư, nhét viên thuốc vào miệng y, dùng sức ép nó trôi xuống.
Lâm Kinh Vũ hơi nhíu mày:
- Đây là thuốc gì?
- Muội không biết.
Trương Tiểu Phàm giật mình hô lên:
- Không biết?Tiểu Hoàn! Muội không biết đây là thuốc gì, tại sao lại cho huynh ấy uống?
- Muội...
- Không được, phải đẩy thuốc ra, lỡ có gì bất trắc, hậu quả thực không thể lường.
- Khoan đã!
Lâm Kinh Vũ giữ tay Trương Tiểu Phàm lại, nói:
- Tiểu Phàm! Nhìn xem, máu ngừng chảy rồi.
Qủa nhiên là như vậy, không những ngừng chảy máu, đến cả hô hấp cũng đều hơn.
- Đúng vậy, tốt quá rồi.
Lâm Kinh Vũ lay lay Tiểu Hoàn:
- Tiểu Hoàn, muội đứng lùi ra sau một chút.
- Vâng.
Chu Tiểu Hoàn ngoan ngoãn đứng lùi về phía sau, lo lắng nhìn về phía này. Trương Tiểu Phàm quay sang nói với Lục Tuyết Kỳ còn đang giữ chặt vết thương của Tăng Thư Thư:
- Lục sư tỷ!
Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hai người, đôi mắt đẹp ầng ậc nước:
- Tiểu Phàm! Cứu Thư Thư đi, đừng để huynh ấy chết. Lần trước đệ đã cứu được Bích Dao mà, bây giờ hãy cứu Thư Thư đi, ta xin đệ...
- Sư tỷ! Tháo chuông thì vẫn cần người buộc chuông. Lần trước Bích Dao có thể sống sót là do mệnh của nàng ấy lớn. Suy cho cùng, muốn giải trừ sát khí của Thiên Gia, cách tốt nhất chính là dùng Thiên Gia.
Đúng vậy, Thiên Gia kiếm đâu phải đồ chơi, nếu như bị chém trúng, không những lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng, thậm chí xương khớp toàn thân cũng sẽ nát vụn.
Cũng may Tăng Thư Thư có căn cơ vững chắc, cộng thêm cầm máu được đúng lúc, không quá muộn, nên mới giữ lại được một mạng.
- Thiên Gia?
Lục Tuyết Kỳ suy nghĩ một chút hiểu ra. Tăng Thư Thư là đệ tử Thanh Vân Sơn, nếu dùng Thiên Gia để hóa giải sát khí, thêm Thái Cực Huyền Thanh Đạo trị thương, nhất định có thể cứu sống hắn.
Nàng lật cổ tay một cái, Thiên Gia dưới đất rung lên, nghe tiếng gọi của chủ nhân bay đến.
Bạch y phất phới bay, nàng tay phải cầm Thiên Gia, miệng lẩm bẩm tâm pháp, ánh xanh bùng sáng,chói rọi như thái dương.
Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ cũng thi triển Thái Cực Huyền Thanh Đạo, tả hữu giáp công, khí lực cuồn cuộn truyền vào sau lưng của Tăng Thư Thư.
Mặt trước Thiên Gia sáng rực, mặt sau Thái Cực xoay vòng, cả người Tăng Thư Thư run lên một nhịp, mặt mày nhăn lại, hộc ra một ngụm máu nữa.
Ba người cùng thở phào nhẹ nhõm, Tăng Thư Thư qua khỏi nguy hiểm rồi.
Lục Tuyết Kỳ nhanh tay đỡ lấy hai vai của hắn, bàn tay trắng như ngọc khẽ lay lay:
- Thư Thư! Tỉnh lại đi! Thư Thư!
Um...
Tăng Thư Thư từ từ mở mắt, tỉnh lại liền được nhìn thấy dung nhan tuyệt diễm của nàng, bất giác mỉm cười. Được thấy nàng vì hắn mà cười, vì hắn mà khóc, trên đời này còn gì ý nghĩa hơn?
- Tuyết Kỳ....sớm biết như thế này....ta nên để nàng chém một nhát từ lâu rồi.
- Nói cái gì vậy? Suýt chút nữa đến mạng cũng không còn rồi.
- Ta...chỉ cần Tuyết Kỳ trở lại như trước, ta làm gì cũng được.
- Huynh ngốc lắm.
Giọt nước mắt của nàng rơi xuống trên má hắn, rất ấm áp.
- Lúc nãy, đúng là đã đến Qủy Môn quan rồi. Nhưng mà nghe được tiếng khóc thương tâm quá,đành quay trở lại.
Hắn nghiêng đầu ngó quanh, hỏi:
- Tiểu Hoàn...nha đầu đó đi đâu rồi...chắc là đã lo lắng lắm.
Chu Tiểu Hoàn chầm chậm bước đi trên trên con đường thơm ngát hương hoa, nước mắt cứ từng giọt rơi xuống. Nàng khóc cái gì cơ chứ? Không phải hắn đã không sao rồi sao?
Lúc nãy vốn định đến ôm hắn, khóc lớn một trận, nhưng hắn vừa tỉnh lại, liền chỉ biết có Tuyết Kỳ tỷ tỷ. Nàng đang buồn sao? Tại sao nàng lại buồn cơ chứ? Hắn tỉnh lại nàng thực lòng mong muốn, hắn và Tuyết Kỳ tỷ tỷ có thể gần nhau hơn cũng là điều nàng luôn muốn. Nhưng tại sao lại buồn thế này?
- Tiểu Hoàn! Cô có thấy....cô lại khóc sao? Không lẽ lại có ai bị thương nữa? Thuốc đó tôi chỉ có duy nhất một viên, không thể cho cô được nữa đâu.
Tiểu Hoàn gạt nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Dã Cẩu:
- Không phải, là ta vui quá, nên mới khóc.
- May quá, làm ta hết cả hồn.
- Dã Cẩu!
- Hả?
- Ngươi nói, viên thuốc đó là Bích Dao tỷ tỷ cho ngươi phòng thân, hơn nữa còn là viên duy nhất, vậy mà ngươi vẫn cho ta?
Dã Cẩu hơi ngẩn người một chút, gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch:
- Không sao, cô vui là được rồi.
- Ngươi thật ngốc.
- Đúng rồi, cô có nhìn thấy Bích Dao đâu không?
Hắn tìm không thấy, vốn định quay lại hỏi Trương Tiểu Phàm, kết quả lại gặp Tiểu Hoàn trước.
- Bích Dao tỷ tỷ? Tỷ ấy có lẽ đã quay về Hồ Kỳ Sơn rồi.
- Nhanh như vậy sao, vừa mới đi mà?
- Đúng rồi, lúc nãy, tỷ ấy nhất định đã bị thương rồi?
- Cái gì? Bị thương? Là ai hạ thủ?
- Chuyện này....ai ya...ngươi đừng hỏi nhiều nữa, mau trở về xem tỷ ấy sao rồi.
- Đúng, đúng, đúng...vậy ta đi trước.
- Đi đi.
Dã Cẩu tất tưởi chạy đi, vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại hét lớn:
- Cô đừng khóc nữa nhé!
- Ta biết rồi.
Tiểu Hoàn nhìn theo bóng người đang chạy như ma đuổi ấy, thực sự rất buồn cười, tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Trương Tiểu Phàm thở dài:
- Thư Thư, huynh nghỉ ngơi đi, Kinh Vũ, Lục sư tỷ, hai người ở lại chăm sóc Thư Thư, ta trở về xem Bích Dao một chút, nàng ấy hình như cũng bị thương rồi.
- Được rồi, đệ đi trước đi.
Lâm Kinh Vũ thấy Tăng Thư Thư đã có thể nói cười, yên tâm hơn hẳn, khẽ phất tay:
- Ta đi khỏi Thanh Vân quá lâu rồi, bây giờ phải trở về. Lục sư tỷ, tỷ ở lại chiếu cố Tăng sư huynh, Tiểu Trúc Phong ta sẽ tự sắp xếp.
- Nhưng...
- Không nhưng gì cả, Kinh Vũ, đệ cứ đi đi, có Tuyết Kỳ chăm sóc ta được rồi.
Lâm Kinh Vũ mỉm cười, xoay người bước đi.
---------- ---- ------------ ---- ---- ------------
Hồ Kỳ Sơn.
Bích Tiêu cung.
U Cơ ngạc nhiên nhìn Bích Dao thất thểu lê từng bước đi vào, bà hoảng hốt, vội chạy đến đỡ nàng.
- Bích Dao! Con làm sao vậy?
Bích Dao cứ như người mất hồn, nghe bà gọi cũng không có phản ứng,từ đôi mắt ấy, hai giọt lệ dứt khoát rơi xuống, thấm vào nền đá, chỉ còn lại một vệt mờ.
U Cơ thấy mặt nàng trắng bệch, đôi môi không còn chút huyết sắc, càng thêm lo lắng:
- Bích Dao, con nói gì đi, con làm sao vậy?
Nàng đưa mắt lên nhìn U Cơ, đột nhiên khóc nấc lên.
U Cơ giật mình nhìn vệt máu trải dài suốt từ bên ngoài vào trong, huyết sắc đỏ rực thấm ướt cả gấu váy của nàng.
- Con bị thương ở đâu? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Bích Dao toàn thân đều vô lực, ngã xuống dưới chân U Cơ, hai tay ôm chặt eo lưng bà, khóc nức nở.
- U Di...con...
- Con làm sao? Từ từ nói ta nghe.
- Con của con....Không còn nữa....
U Cơ sững người, hai tai ù đi, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Con bé có mang? Từ bao giờ? Hơn nữa, còn bị sẩy rồi?
- Con nói cái gì?
- U Di...con của con...nó chết rồi...nó...bị Trương Tiểu Phàm hại chết rồi....
Nàng vùi đầu vào bụng U Cơ, khóc nức nở, thanh âm nghèn nghẹn nơi cổ họng, chỉ toàn một màu bi thương.
U Cơ ngồi xuống, ôm lấy đôi vai nhỏ bé của nàng, hai mắt đẫm lệ.
- Con...tại sao lại ngốc nghếch như vậy? Con gái của ta...tại sao con lại ngốc như vậy? Con cứ thế này, bảo ta làm sao mà ăn nói với Tiểu Si đây?
- U Di...con...còn muốn nói cho hắn biết...nhưng...
- Bích Dao...
Bích Tiêu cung tĩnh lặng, chỉ có hai nữ nhân cũng khóc, cùng buồn, cùng đau.
Trương Tiểu Phàm đến Hồ Kỳ Sơn, ngoài ý muốn bị cản lại.
- Giáo chủ có lệnh, ngươi không được phép bước chân vào đây.
Trương Tiểu Phàm hơi hồ nghi, không phải hai tháng qua hắn vẫn đi lại tự do trong này hay sao? Sao tự nhiên lại...
- Ta có việc muốn gặp Bích Dao.
Đột nhiên có tiếng nữ nhân vang lên:
- Ngươi còn muốn gặp nó?
Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn người vừa bay đến, tử y xinh đẹp, sa mỏng che mặt, nhưng, hắn còn ngửi thấy mùi máu.
- U Cơ? Bích Dao sao rồi? Nàng ấy có bị thương không?
U Cơ đứng đối diện với hắn, đôi mắt đỏ hoe, dĩ nhiên là vừa mới đau lòng vì Bích Dao.
- Ngươi vẫn còn hỏi nó có sao không?
Trương Tiểu Phàm khó hiểu hỏi:
- Nàng ấy bị thương nặng lắm sao?
Đột nhiên U Cơ vung roi, đánh mạnh vào người hắn. Trương Tiểu Phàm không tránh, lãnh trọn một đòn, cả thân mình rúng động, đủ thấy U Cơ gần như đã dùng toàn lực.
- Trương Tiểu Phàm! Từ hôm nay trở đi, ngươi không được phép xuất hiện trước mặt Bích Dao nữa.
- Tại sao?
- Còn không phải nhờ phúc của ngươi,mà con bé bây giờ....
- Nàng ấy sao rồi, bị thương nặng lắm sao? Không được, ta phải vào gặp nàng.
- Ngươi đứng yên đó! Hôm nay cho dù chết, ta cũng tuyệt đối không để cậu gặp nó.
- U Cơ! Ngươi... Ngươi không phải nói muốn giúp chúng ta...
- Điều làm ta hối hận nhất chính là đã giúp ngươi! Trương Tiểu Phàm, nếu như ngươi đã không thể cho con bé hạnh phúc, thì từ nay, hãy tránh xa nó ra!
- Ta thực sự không hiểu bà đang nói gì cả.
- Thánh sứ!
Dã Cẩu tất tưởi chạy như ma đuổi về phía này, thở hồng hộc, mệt muốn đứt hơi:
- Thánh sứ! Giáo chủ...đã về chưa?
U Cơ quay lưng, lạnh lùng nói:
- Dã Cẩu! Giáo chủ có lệnh!
- Vâng!
- Ngươi ở lại đây, nhớ kỹ, tuyệt đối không để Trương Tiểu Phàm bước nửa bước chân vào Hồ Kỳ Sơn!
- Thuộc hạ đã biết!
U Cơ phất tay áo, giận dữ đi trở vào. Trương Tiểu Phàm sốt ruột cũng muốn vào xem Bích Dao thế nào, không ngờ Dã Cẩu liền ôm chặt người hắn không cho đi, gỡ thế nào cũng không được.
- Ngươi buông ta ra.
- Không được, mệnh lệnh của giáo chủ, có chết ta cũng phải hoàn thành.
...
Bích Tiêu cung.
Bích Dao thẫn thờ nhìn chậu nước đỏ màu máu ở dưới sàn, cánh môi dường như đã bị cắn nát. Y phục đã đổi, tóc cũng đã tháo ra, hai bàn tay nàng xiết chặt, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.
Đó là con của nàng. Là đứa con đầu tiên của nàng. Nhưng nó chưa kịp ra đời, thì đã bị cha nó giết chết. Trương Tiểu Phàm! Nàng thề, những gì hắn có, nàng sẽ đạp đổ, những gì hắn bảo vệ, nàng sẽ phá huỷ hoàn toàn!
- Bích Dao, muội nằm xuống nghỉ một chút đi!
Kim Bình Nhi nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người nàng, nhưng Bích Dao dường như không nghe thấy, cứ ngồi yên bất động nhìn chậu nước hòa lẫn máu tươi ở dưới sàn.
- Bích Dao...
Đinh đang...
Tiếng chuông trong trẻo cắt ngang lời muốn nói, Hợp Hoan Linh rung lên từng hồi, Bích Dao cầm nó lên, tức giận ném nó xuống đất.
U Cơ bước vào, kịp thấy được, khe khẽ thở dài:
- Không nên đau lòng qúa.
- U Di, Bình Nhi tỷ tỷ!
- Ừ?
- Hai người giúp ta chính đốn lại giáo chúng, một tháng nữa, đích thân ta sẽ dẫn quân tới, tru diệt Thanh Vân!
- Bích Dao!
Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro