Chương 54:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẮC ĐẠO.
Chương 54: Ba năm sau

Dịch Phong đặt bát cháo vừng trắng lên bàn,khuấy đều,  thổi nhẹ cho bớt nóng.  Anh đưa mắt nhìn khắp phòng tìm kiếm thứ gì đó,  nhưng không thấy. 

- Đi đâu rồi?

Dịch Phong mở cửa hồ bơi,  tất nhiên  cũng không thấy ai cả .

- Vợ ơi!  Lệ Dĩnh,  em ở đâu thế?  Đừng dọa anh chứ,  Lệ Dĩnh!

...
Không có ai trả lời anh cả.
Dịch Phong bất chợt cảm thấy bất an.  Hay là...cô đã xuống dưới nhà rồi, mà anh không để ý?
Chắc là như vậy đi.
Ánh mắt của anh chú mục vào góc giường,  là điện thoại của Lệ Dĩnh mà.
Kỳ lạ , cô có bao giờ để điện thoại xuống đất đâu? Hoặc cũng có thể là nó rơi xuống. 
Anh nhặt điện thoại lên,  tùy ý mở máy ,đương nhiên là thấy được lịch sử cuộc gọi của mẹ mình và Lệ Dĩnh. 
Anh bấm máy,  gọi lại cho mẹ của mình ,nhưng, cũng chẳng có ai nghe mấy. 
Cảm giác bồn chồn khiến anh không thể yên tâm,  anh mở mục ghi âm cuộc gọi,  nghe lại đoạn đối thoại của Dương Tử và Lệ Dĩnh.

Bộp...
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn, Dịch Phong lao như điên xuống dưới, dùng xe mô tô phi nhanh ra khỏi Triệu gia.
Dương Tử đó muốn gặp Lệ Dĩnh,  rốt cuộc là có mục đích gì?
Còn cô nữa,  không biết mình sắp đến ngày sinh rồi hay sao?  Tại sao không nói một tiếng nào với anh hết?  Đúng là, càng ngày càng ngang ngược!
Nếu như...
Chỉ là nếu như thôi,  hôm nay cô xảy ra chuyện gì,  cả đời này của anh chắc chắn không thể tha thứ cho bản thân mình. 

Chiếc xe lao nhanh trên đường như một cơn gió,  chỉ khoảng mười lăm phút đã đến ngôi nhà cũ.

Anh  chạy vào nhà,  chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy cô ngồi trên ghế,  máu đỏ tươi chảy xuống đôi chân trần,  hệt như ngàn vạn cây kim đâm thẳng vào mắt anh.

- Lệ Dĩnh...

- Phong Phong, em đau quá, có phải...

Anh bước đến, ôm cô vào lòng,  vuốt nhẹ mái tóc mềm.

- Không sao,  đừng sợ,  anh đến rồi, không sao, không sao hết.

Lệ Dĩnh gật gật đầu,  không ngăn được giọt nước mắt rơi xuống. 
Tình yêu của một người mẹ luôn bao la vô bờ bến,  cô đang sợ,  sợ hãi,  sợ rằng đứa trẻ này sẽ bỏ cô mà đi,  giống như... Giống như giấc mơ đó.
Mọi chuyện sau đó xảy ra rất nhanh,  Dịch Phong đưa cả Lệ Dĩnh và ba mẹ lên chiếc xe hơi mà cô đã lái ra ngoài,  với tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện gần nhất mà anh biết.

Trong nhà chỉ còn lại Dương Tử.
Cô ngồi phịch xuống đất,  bật khóc.
Cảm giác của cô lúc này là gì day?  Là ganh tị? Là hâm mộ? Là áy náy,  hay là lo lắng?  Đến cô cũng không thể lý giải được. 

Từ lúc bị rơi xuống,  cho đến khi vào trong nhà,  cô gái ấy luôn bình tĩnh và cẩn trọng.  Nhưng khi người con trai đó xuất hiện,  cô gái ấy đã khóc.  Không phải vì yếu đuối,  có lẽ là vì tìm được một chỗ dựa chăng? 
Tình yêu của hai người đó sâu nặng hơn những gì cô nghĩ. 
Đáng chết là trước đây,  cô đã từng si tâm vọng tưởng,  có thể thế chỗ một người.
Cho dù là kiếp trước, hay kiếp này, số mệnh đã định sẵn hai người họ là của nhau.
Chuyện quá khứ đã qua,  thì hãy để nó qua,  những ký ức đau thương đó,  một mình cô giữ cũng đủ rồi.
Đúng vậy,  ai rồi cũng khác,  cô cũng không nên chấp nhất với đoạn tình cảm nhất thời này nữa.
Dương Tử gạt nước mắt,  rút điện thoại ra,  bấm số.

- A lô,  Tuấn Kiệt,  em nhớ anh rồi,  chúng ta gặp nhau đi.

...

...
...

...

Ba năm sau.

Nghe nói,  Dương chủ tịch của tập đoàn Dương Thị mất tích gần một năm trời bỗng dưng xuất hiện,  phía sau còn có một người bí mật giúp đỡ,  đem Dương gia vốn đã nát như tương cà lại một lần nữa gầy dựng . Những tưởng là chuyện viển vông,  vậy mà chỉ sau một vài năm,  Dương gia không những phát triển chóng mặt,  mà còn trở thành doanh nghiệp đứng đầu Đại lục.  Thật khiến người khác phải lau mắt mà nhìn. Lại nói đến người bí mật phía sau kia,  thì chẳng ai hay biết.

Hắc Đạo có biến.
Trần gia tạm thời dừng tất cả mọi hoạt động,  chỉ để tìm kiếm thứ gì đó.  Nghe nói tìm mấy năm rồi,  vẫn không tìm được.
Trần gia.

- Một lũ vô dụng!

Tiếng đồ vật rơi xuống đất kêu loảng xoảng,  một người đàn ông dáng vẻ tức giận chỉ vào người đàn ông trung niên :

- Tiếp tục,  tiếp tục tìm!  Nếu như tìm không thấy, thì đem súng về đây!

- Nhưng...

- Cút!

Người đàn ông trung niên khẽ thở dài,  bước ra bên ngoài.  Lát sau,  người đàn ông trẻ tuổi trong phòng mới ngồi xuống ghế,  hai tay ôm lấy đầu.
Bên ngoài,  một cậu thiếu niên chừng mười bảy tuổi,  mặt mũi khôi ngô tuấn tú chầm chậm bước vào.
Cậu thiếu niên này chính là Vương Nguyên,  mới đó mà đã lớn thế này rồi.
Vậy còn người đàn ông trẻ tuổi kia,  chắc chắn chính là Trần gia Trần Lão đại - Vỹ Đình.
Vương Nguyên đặt tay lên vai của Vỹ Đình,  nhỏ giọng khuyên nhủ :

- Anh,  cũng đã ba năm rồi , anh đừng như vậy nữa. Có tìm cũng vô ích,  tìm được chị ấy rồi,  anh sẽ nói gì đây?

- Không biết. 

- Người chị ấy yêu không phải anh.

- Anh chỉ muốn nhìn thấy cô ấy,  biết cô ấy đang sống  vui vẻ là được .

Triệu gia.

Cậu thiếu niên đứng trước song cửa,  mái tóc theo gió khẽ lay động,  chiếc áo ngủ khoác hờ hững trên vai, đôi mắt màu hổ phách nhìn xa xăm. 
Mười bảy tuổi,  đủ để thay đổi cả một con người.  Sau lưng đột nhiên bị ôm lấy,  một thanh niên chừng mười tám tuổi ôm eo lưng cậu,  mỉm cười :

- Sao thế?

- Tiểu Khải,  anh không lo cho chị Lệ Dĩnh sao? Ba năm rồi,  vẫn không có tin tức gì cả.

Tuấn Khải xoa xoa mái tóc màu đen tuyền của Thiên Tỉ,  mỉm cười :

- Chị ấy?  Nếu như chị ấy đã muốn đi,  thì không ai có thể tìm được,  đừng tốn công vô ích.

- Đó là chị hai của anh đấy.

- Chính vì vậy,  anh tin tưởng vào khả năng sinh tồn của chị hai.  Không có chuyện gì đâu.

- Có ai làm em trai như anh không hả?  Tránh ra!  Lưng em còn đau!

Cùng lúc đó.
Trước cổng lớn Triệu gia.
Đứa bé chừng ba tuổi lững thững từng bước nhỏ đến gần,  tất nhiên là nó sẽ bị ngăn lại.

- Cháu bé,  đây không phải chỗ cháu chơi.

Đứa bé không nói một lời,  lấy từ trong ba lô hình con cóc một sợi dây chuyền,  giơ ra trước mặt hắc y nhân.  Người áo đen vừa nhìn thấy ký hiệu gia tộc trên sợi dây chuyền thì hơi ngẩn ra,  hỏi :

- Cháu là ai thế?

Đứa bé cất sợi dây chuyền,  đeo ba lô,  hiên ngang đi vào trong,  hiển nhiên không thèm để ý đến người kia. 

- Này, đứa bé đó là ai?

- Làm sao tôi biết được?

- Vậy thì làm sao cho nó vào được? 

- Nhưng nó có tín vật của Khải thiếu gia!

Hết chương 54.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro