Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máy bay rơi tự do, không thể hoạt động đượm nữa. Trên đó chỉ còn lại Lệ Dĩnh và Hà Cảnh, phi công ban nãy đứng phía dưới, đã bị nổ banh xác rồi.
Huỳnh Hiểu Minh lái trực thăng, phi xuống theo, thả thang dây, duy trì một khoảng cách cố định.
— Quảng lý Hà, anh mau nhảy trước đi,em sẽ nhảy sau.
Hà Cảnh ôm chặt cửa máy bay, khổ sở nói:
— Tiểu thư, nhảy xa không phải sở trường của tôi.
Lệ Dĩnh nghiến răng, ôm lấy Hà Cảnh, đạp vào máy bay, bắt lấy thang dây.
Vốn dĩ nắm được rồi, nhưng cổ tay vừa bị bắn một phát, cộng thêm sức nặng của hai người, suýt chút nữa là bị trượt tay.
— Minh Ca, em và Quản lý Hà đều không leo lên được, cứ trực tiếp bay đến địa điểm giao hàng đi.
— Được.
Mười chín chiếc máy bay tiếp tục bay đi, nắng chiều vàng rực rọi xuống, hai bóng người không ngừng đung đưa trong không trung. Hà Cảnh thấy mặt mình hơi ướt. Là nước mưa sao?
Không, là máu. Vết đạn bắn trên cổ tay của Lệ Dĩnh bị sức nặng của hai người kéo dãn, lại là chỗ có nhiều mạch máu, máy bay bay nhanh cho kịp giờ, máu của cô bay tán loạn, như những cánh mai đỏ rực rơi giữa trời. Hà Hạn liếc nhìn Lệ Dĩnh,thấy gương mặt cô vô cùng bình yên. Ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa, phảng phất nỗi buồn vô tận.
Cô gái này, không hề giống như những gì anh đã nhìn thấy, cường ngạo, cứng đầu, coi trời bằng vung,...
Không, cô vốn không phải là người như vậy.
— Anh đang nghĩ gì vậy?
Lệ Dĩnh đột nhiên hỏi, làm Hà Cảnh có chút giật mình.
—  Bây giờ rảnh rỗi như vậy,sao em không gọi điện cho Phong Phong?
— Đâu có rảnh rỗi?
Hà Cảnh bật cười, đúng vậy, cả hai tay đều dùng rồi, đâu còn rảnh rỗi? Lệ Dĩnh nghĩ đến người con trai ngốc ngốc dễ thương đó, chợt mỉm cười.
Sáng hôm sau.
Bắc kinh.
Dịch Phong ngồi trong lớp học,nhưng tâm trí thì để đâu đâu. Chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại, ở đó có hình một cô gái đang uống trà, anh cứ nhìn mãi không chán, nhìn đến si ngốc.
— Học trò Dịch Phong?
Không có tiếng trả lời.
— Học trò Dịch Phong!
Dịch Phong giật mình, ngẩng đầu lên, thấy thầy giáo đang giận dữ nhìn mình. Khuôn mặt già nua vì tức giận mà đỏ như gấc, trông rất buồn cười. Anh rất tự giác đứng lên.
— Trò giỏi lắm, trong tiết học của tôi mà cũng dám nghịch điện thoại!
Nói đoạn, thầy giáo già giằng lấy di động của Dịch Phong.
— Cái này tôi tịch thu, em để ý học hành cho tôi, nếu ngoan ngoãn, cuối tiết tôi sẽ trả.
— Vâng!

Máy bay Triệu gia.
Lệ Dĩnh mở cửa phòng tắm, bước ra, đến phòng cơ trưởng. Với tốc độ này, mai sẽ về đến nơi.
Cô ngồi xuống ghế đằng sau, bấm điện thoại.
" Thuê bao qúy khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin..."
— Sao lại tắt máy chứ?
Lệ Dĩnh lại bấm số, gọi:
— Na Na,...

Bắc kinh.
Dịch Phong đang chăm chú viết lách, vô cùng vô cùng chăm chỉ.
Rầm...
Cửa lớp đột nhiên bị đẩy ra, Tạ Na mặc đồ đen bước vào.
Dịch Phong giật mình, vội đứng dậy:
— Na tỷ?
— Sao cậu lại không nghe điện thoại hả?
Nói rồi đưa di động của mình cho Dịch Phong.
Thầy giáo già thấy Tạ Na không hề có ý tôn trọng mình,tự nhiên xông vào lớp, giận dữ hét lên:
— Này cô kia, cô...
Cạch...
Tạ Na rút súng, đặt lên bàn. Ai nấy câm nín, không nói được gì nữa.
Dịch Phong cũng nuốt khan:
— Na tỷ,cất súng đi được không?

— Tiểu thư?
— Anh...không sao chứ?
— Không sao!
— chiều mai, tôi sẽ về đến đó, chờ tôi, được không?
— Được.

Hôm sau.
Buổi chiều.
Sắp đến giờ tan học, vẫn chưa thấy Lệ Dĩnh đâu, chắc là chưa trở về nhỉ.
Reng....
Chuông tan học vang lên, Dịch Phong bước ra sân trường, chợt nhìn thấy một chiếc trực thăng bay ngang qua. Mười lăm phút sau, tiếng mô tô quen thuộc vang lên. Anh ôm một bụng vui vẻ, chạy ra cổng trường.
Vẫn là chiếc xe đua lần đầu cứu anh, vẫn mái tóc dài tung bay ấy, cô dừng lại ngay trước mặt anh, lấy mũ bảo hiểm, đội lên đầu cho anh. Dịch Phong trèo lên xe, ôm ngang lưng Lệ Dĩnh.
Chiếc xe cứ ngang nhiên mà lướt đi trước mặt mọi người.

— Thật ra, tôi rất nhớ anh, cũng rất lo lắng.
Lệ Dĩnh thản nhiên nói, chẳng biết người đằng sau có nghe thấy hay không.
Dịch Phong hơi đỏ mặt:
— Tôi cũng rất nhớ tiểu thư.
Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro