Chương 70: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng ngày từng ngày lặng lẽ qua...

Cho đến khi một tháng nữa đã chấm dứt, kéo dài sang tháng thứ hai. Đây là tháng 11 rồi, đã là mùa đông, đã là cái mùa các cặp tình nhân cần hơi ấm của nhau nhất.

Thế mà, Viên Nhất Kỳ vẫn một thân một mình ngồi trong quán rượu với cái đầu đau nhức do chứng bệnh cũ chưa hết mà đã ngưng uống thuốc gần cả tháng trời, chắc cũng sắp chết rồi.

"Viên Nhất Kỳ"

Nam nhân to con từ phía phòng vip tự dưng lại đi đến gọi tên cô, cái giọng quen thuộc này tuyệt đối cô đoán ra là ai, liền mỉm cười ngây ngô mời anh ta ngồi: "Trương Ca, ngồi đi! Ngồi đi! Uống với em nào!!!"

"Anh mày nhớ mặt mày đấy, nhóc ranh" Trương Ca ngồi xuống ghế, nhăn mặt: "Đã ba hôm liên tục, cứ đến quán anh ngồi một mình, thật sự là nhóc nghỉ làm cho Thẩm Mộng Dao à?"

"Anh đừng nhắc nữa. Ực" Viên Nhất Kỳ dạo gần đây có lại quán Trương Đại Ca ngồi uống rượu nên anh ta cũng nhận ra cô từng là người của Thẩm Mộng Dao, cũng chịu khó ngồi uống với cô. Có thể nói hai người bây giờ là tửu hữu* của nhau.

*bạn 'nhậu' 

"Mặt mũi sao bầm dập như vậy! Trời ơi, bầm tím luôn kìa!"

"Đã bảo đừng nói mà, nghe chán lắm, đây, mời anh! Uống đi. Chỉ là bị đánh ghen, chả có gì cả!"

"Nhóc uống mãi sẽ chẳng được cái gì" Trương Ca lắc đầu: "Hừm, nói chung chỉ cần nhóc không bỏ cuộc, Thẩm Mộng Dao sẽ vẫn là của nhóc, cuộc đời của nhóc vẫn tươi đẹp!"

"Đồ điên, em là nữ nhân, cô ta cũng là nữ nhân!!! Em lại không yêu cô ta!! Phì...ức! Chả có gì cả! Chẳng qua là qua đêm với một cô kiều nữ bị bạn trai của cô ta cho ăn vài đòn, phì, chả sao!"

"Thôi thôi! Say rồi! Lo về nhà ngủ đi!"

"Thôi mệt! Anh đi đi, chẳng giúp gì cho em cả! Đi tiếp khách lớn đi. Khi say em sẽ tự về!"

Trương Ca mệt mỏi, đứng dậy rồi bỏ đi. Nhất Kỳ nói vậy chứ chắc chắn cô ấy sẽ gục ngay tại đấy rồi bắt bọn thủ hạ của anh đưa về, lần nào cũng vậy cả.

Ngó thấy mà tội, mùa đông, rét lạnh như vậy mà mặc mỗi cái sơ mi như thế kia thì có hôm lạnh cóng. Đúng là không biết chăm sóc cho mình mà...

1 tiếng sau...

Trương Ca ra trước quán đón những vị khách quen vào, toàn là dân anh chị trong giang hồ. Chắc chắn đến đây để giải quyết chuyện gì đó, tuy là người giang hồ nhưng tuyệt đối có quy luật, giải quyết bằng lời nói-tuyệt đối hạn chế sử dụng bạo lực với nhau để tránh trở thành tâm điểm của bọn cảnh sát.

Chiếc xe xịn cuối cùng sau một loạt xe lớn cũng đến và đỗ vào bãi đã chật, Trương Ca thở dài, đưa tay vào túi, ngóng cặp tình nhân bước ra từ chiếc xe đó.

Đầu tiên là tên thủ hạ ra mở cửa xe xong là đến nam nhân ăn mặc lịch sự hết sức điển trai bước ra ngoài, tiếp đến là mỹ nữ bước ra.

Nhậm Hào mặc vest đen, tương đối lịch lãm, đầu tóc gọn gàng chải vuốt kĩ lưỡng. Thẩm Mộng Dao lại chọn phong cách lạnh lùng, nàng cởi cái áo khoác dày ra ngoài giữa trời đông lạnh, để lộ bộ váy ôm sát cơ thể hết sức quý phái được mặc trên cơ thể mỹ hảo của nàng ta.

Hai người khoác tay nhau rồi cùng bọn thủ hạ tiến vào cửa quán, chào hỏi Trương Ca.

"Chào Trương Ca, lâu rồi không gặp!" Nhậm Hào mỉm cười đưa một tay ra bắt lấy tay Trương Ca.

"Hai đứa vẫn ổn à?" Trương Ca mỉm cười.

"Vâng! Tụi em vẫn ổn"

"Mọi người đông đủ rồi chứ?" Thẩm Mộng Dao lạnh giọng khiến Trương Ca thở dài ngao ngán vì thái độ không đổi của nàng.

"Ừ, đủ rồi nhưng riêng Thi Vũ thì không đến được, con bé bận việc. Vào đi, phòng vip cuối cùng trên lầu. Anh sẽ lên sau hai đứa"

"Được! Mình đi"

Nhậm Hào thì hết sức vui vẻ sánh vai với Thẩm Mộng Dao còn nàng thì vẫn vậy, vẫn gương mặt một kiểu đi theo anh ta.

Họ đi ngang qua sàn nhảy, Thẩm Mộng Dao chỉ thấy quán Trương Ca buôn bán đông đúc nên hiếu kì đưa mắt dọc một lượt, thế là nàng chợt phát hiện ra hình bóng quen thuộc nào đó đang ngồi gật gù với đống rượu một mình bên dãy bàn nọ.

"Mộng Dao? Em sao vậy?" Nhậm Hào hơi khựng lại khi thấy Thẩm Mộng Dao bất ngờ lại dừng chân ngay đó không đi tiếp. Anh ta lo lắng: "Có gì không ổn sao?"

"Không, không gì" Thẩm Mộng Dao lắc đầu rồi nàng tiếp tục khoác tay cùng anh ta nâng bước sang khu các phòng vip.

Thẩm Mộng Dao ngó mắt lại nhìn nữ nhân đó, không thể lầm được một chút nào, là Viên Nhất Kỳ kia mà.

Sao mặt mũi lại bầm dập như vậy, sao lại uống rượu nhiều như vậy, còn không phải cô ấy ghét uống rượu, cô ấy đang vui với cuộc sống hiện tại hay sao? Tại sao lại như vậy ?

Nhiều câu hỏi lớn khiến Thẩm Mộng Dao chạnh lòng, nàng vẫn cảm thấy tim mình đập rất mạnh, không biết Nhậm Hào đi bên cạnh có nghe không nữa.

Anh ta khoác tay nàng đi thật nhanh, nàng quay lại nhìn lần nữa, lại thấy Viên Nhất Kỳ đang nhìn với ánh mắt lờ đờ về hướng nàng.

Là nhìn nàng đúng không?

'Không thể nào đâu'

Thẩm Mộng Dao buồn rượi, nàng theo bước Nhậm Hào biến mất khỏi đó để ánh mắt của nữ nhân kia từ xa vẫn dõi theo với cõi lòng đau xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro