Chương 38: Đối nghịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạm Đài Tẫn muốn nhả thuốc trong miệng ra cũng đã không kịp, Tô Tô dùng ngón tay chế trụ cổ hắn, ép hắn nuốt xuống.

Thấy rõ người trong ngực, sắc mặt Đạm Đài Tẫn vốn đang lạnh lùng tỉnh táo, trong nháy mắt trở nên âm trầm đến đáng sợ.

Tô Tô thành công, liền tìm đường chạy.

Khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ mới khắc trước còn ở trước mắt, một khắc sau đã cách rất xa.

Bùn đất trên mặt Đạm Đài Tẫn rơi xuống, hắn nhìn về phía Tô Tô, lộ ra một nụ cười vặn vẹo: "Diệp, Tịch, Vụ."

Nhập Bạch Vũ hiển nhiên cũng nhận ra Tô Tô, là cô nương lần trước hiến vũ suýt chút nữa đã siết chết bệ hạ.

Nhập Bạch Vũ nghiêm nghị nói: "Yêu nữ, ngươi cho bệ hạ ăn cái gì!" Ánh mắt hắn nhìn Tô Tô không khác gì đang nhìn một người chết.

Đạm Đài Tẫn chống tay lên tảng đá dưới đáy sông, cố gắng nôn viên thuốc kia ra nhưng không thành công.

Đây rõ ràng cũng là điều Đạm Đài Tẫn muốn hỏi, trong dạ dày cuộn lên cảm giác buồn nôn, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Tô.

Tô Tô nói: "Đương nhiên là thuốc độc, không tranh thủ thời gian nhanh chữa trị sẽ chết đó. Ta khuyên các ngươi vẫn là mau đưa Đạm Đài Tẫn về trị đi, chậm thêm một chút, hắn độc phát thân vong thì phải làm sao?"

Vì sao mọi người cứ thích gọi nàng là yêu nữ chứ, rõ ràng so với nàng, bọn họ mới giống yêu nghiệt hơn.

Nghe nàng nói là thuốc độc, sắc mặt Đạm Đài Tẫn càng khó coi hơn: "Cần đám phế vật các ngươi làm gì, một nữ nhân cũng không phòng được!"

Nhập Bạch Vũ tự biết thủ hộ bất lực, không nói hai lời, quỳ xuống.

Đạm Đài Tẫn thoáng nhìn đạo sĩ bên người: "Bắt lấy nàng!"

Lão đạo nghe vậy, lấy ra Cờ Chiêu Hồn, dưới đáy nước dao động, lá cờ tỏa quầng sáng đen. Miệng lão đạo lẩm bẩm, Cờ Chiêu Hồn bay về phía Tô Tô.

Lúc trông thấy Cờ Chiêu Hồn, ánh mắt Tô Tô cũng trầm xuống: "Yêu đạo, các ngươi vậy mà dùng người sống để tế cờ!"

Lão đạo cười đắc ý.

Oán khí dày đặc bám trên Cờ Chiêu Hồn, khi cờ vừa lấy ra, đám oán khí trên người yêu giao cảm giác được đồng loại, không ngừng bốc lên, vô cùng hưng phấn.

Lá cờ thoáng cái đã bay đến, đột nhiên biến lớn, Tô Tô không có cách nào tránh được, đành phải rút bùa trong người, trực tiếp đỡ lấy một chưởng.

Bùa trong tay nàng nháy mắt đã nát.

Cờ Chiêu Hồn không chịu buông tha, bay lên không trung xoáy một vòng, sau đó lại muốn tấn công Tô Tô lần nữa.

Tô Tô vất vả tránh né nó, bùa của nàng đều vỡ vụn, cuối cùng bị lá cờ đánh lên bả vai, ngã xuống đất.

Thứ này vốn là Ma Khí hiếm có, cũng không biết lão đạo sĩ kia đã giết bao nhiêu người mới có oán khí nặng đến vậy.

Cờ Chiêu Hồn xoay quanh Tô Tô, dưới lá cờ to lớn, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt.

Lão đạo nhìn thấy lá bùa của Tô Tô, biết thiếu nữ này không đơn giản, chỉ sợ là khắc tinh của hắn. Hắn lấy ra một cái chuông, quyết định lúc này nên tranh thủ trừ khử Tô Tô.

Diệp Trữ Phong nhíu mày, vừa định lên tiếng cầu Đạm Đài Tẫn bỏ qua Tô Tô.

Trong tích tắc, chuông trên lão đạo bị một người giữ lại.

Một bàn tay thon dài tái nhợt nắm chặt lấy chiếc chuông.

Lão đạo ngẩng đầu: "Bệ hạ?"

Bùn trên mặt Đạm Đài Tẫn không che được hết biểu cảm trên gương mặt hắn, hắn tức giận nhìn lão đạo sĩ: "Cô nói ngươi bắt nàng, không phải giết nàng!"

Lão đạo sĩ ầm ừ đồng ý, vừa định thu hồi Cờ Chiêu Hồn, lại thấy thiếu nữ trên mặt đất thừa dịp hắn nói chuyện với Đạm Đài Tẫn, cực kì to gan đưa tay bắt lấy lá cờ.

Cờ Chiêu Hồn bị phàm nhân nắm chặt tỏa ra hắc khí nồng đậm, Tô Tô không chịu buông tay, bên trong Cờ Chiêu Hồn truyền ra lực hút mạnh mẽ, ý đồ muốn hút cả linh hồn của nàng vào theo.

Câu Ngọc kinh hãi tỉnh lại: "Tiểu chủ nhân, ngươi làm gì thế, mau buông tay."

Tô Tô mím chặt môi, nhìn lá cờ màu đen trước mặt, trong lòng thầm trả lời Câu Ngọc: "Cờ Chiêu Hồn này đã hút vô số hồn phách phàm nhân, nếu hôm nay không giết lão đạo này, tất sẽ thành họa lớn."

Câu Ngọc thoáng nhìn qua Cờ Chiêu Hồn, trong lòng cũng trầm xuống. Biết lập trường của Tô Tô kiên định, nó đành phải dặn dò: "Ngươi phải cẩn thận."

Lão đạo sĩ quay đầu nhìn Đạm Đài Tẫn, vô cùng khó xử: "Nàng ta không chịu thả ra, Cờ Chiêu Hồn sớm muộn cũng sẽ thôn phệ hết linh hồn, bần đạo cũng không có cách nào."

Thần sắc Đạm Đài Tẫn hung ác nham hiểm: "Diệp Tịch Vụ, buông tay ra cho ta!"

Tô Tô không để ý tới hắn, hai tay nắm chặt Cờ Chiêu Hồn, dùng thần huyết vẽ bùa trên không.

Trong lòng lão đạo sĩ dân lên cảm giác không lành, vội vàng xin chỉ thị của Đạm Đài Tẫn: "Bệ hạ! Không thể tiếp tục như vậy, nữ tử kia muốn hủy Cờ Chiêu Hồn. Một khi Cờ Chiêu Hồn bị hủy, không thể thức tỉnh yêu giao được. Chúng ta nhất định phải giết nàng."

Đôi mắt Đạm Đài Tẫn đen nhánh, hắn mím môi không nói, chỉ nắm chặt bàn chiếc chuông trong tay.

Bên kia, Tô Tô đã vẽ xong bùa, nàng đưa mắt nhìn về phía lão đạo sĩ: "Cho yêu đạo nhà ngươi cũng nếm thử tư vị bị thu hồn thế nào."

Nàng buông tay, một ấn ký màu vàng xuất hiện trên Cờ Chiêu Hồn.

Lá cờ bay khỏi tay nàng, nhanh chóng xoay tròn trên không trung, Tô Tô cong môi, cất cao giọng nói: "Thu!"

Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, Cờ Chiêu Hồn bao lấy lão đạo sĩ, lão đạo sĩ chỉ lắp bắp: "Không thể, không thể nào!"

Hắn đi theo Đạm Đài Minh Lãng ba năm, đã hiến tế nhiều linh hồn như vậy mới có thể điều khiển Cờ Chiêu Hồn, thiếu nữ này sao có thể tùy tiện thao túng nó!

Lão đạo sĩ muốn chạy trốn, nhưng hắn không có thần huyết, cũng không có Khuynh Thế Hoa, nào có thể chạy thoát.

Ngón tay Tô Tô chỉ huy Cờ Chiêu Hồn công kích lão đạo, lão đạo sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đạm Đài Tẫn đứng gần đó cũng bị sát khí của Cờ Chiêu Hồn cắt qua mặt. Nhập Bạch Vũ nhanh tay nhanh mắt, vội vàng kéo Đạm Đài Tẫn ra, lúc này mới miễn đi công kích của Cờ Chiêu Hồn.

Đạm Đài Tẫn ngước mắt nhìn về phía Tô Tô.

Thiếu nữ mặc váy áo tế tự, kim tuyến trên người phát ra ánh sáng lấp lánh. Không biết có phải do ánh nước từ đáy sông hay không, trong con ngươi nàng mang theo vài phần trang trọng xinh đẹp.

Tựa như thần nữ thánh khiết vô tình, chỉ một lòng muốn giết yêu đạo, cũng không buồn liếc mắt sang phía hắn.

Đạm Đài Tẫn che vết thương trên mặt, nếu như không phải Nhập Bạch Vũ phản ứng nhanh, vừa rồi hắn cũng sẽ bị trọng thương. Hắn rũ mắt, lẩm bẩm: "Ngươi luôn muốn đối nghịch với ta. . ."

Lão đạo sĩ ngã trong vũng máu, Cờ Chiêu Hồn mất đi chủ nhân, xoay tròn vài vòng rồi rơi xuống.

Đánh vỡ cái đầu chó của lão yêu đạo, Tô Tô khẽ chớp mắt, con ngươi tràn đầy ý cười sung sướng. Nhưng sau đó nàng đau đớn che ngực, cố nén ngụm máu trong miệng. Hiện giờ trong thân thể nàng có Khuynh Thế Hoa, nếu không đến khi số mệnh đã tận, những người khác cũng khó có thể giết nàng.

Lão đạo chết rồi, nghi thức không thể tiếp tục được, giao long sẽ rất khó biến thành yêu giao.

Một khắc sau, Đạm Đài Tẫn cười ra tiếng, hắn hững hờ lau máu trên mặt, mặt không biểu tình nói: "Giết hết."

Tô Tô ngẩn người, nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, hắn cũng không nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm oán khí trên giao long, không biết đang nghĩ gì.

Nhập Bạch Vũ lách mình tới sau lưng các đạo sĩ, giơ tay chém xuống, máu tươi phun tung toé. Nhóm tiểu đạo sĩ chưa kịp kêu lên, đầu đã nằm trên đất.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả các đạo sĩ đều ngã xuống. Máu tươi cũng không hề loang ra sông, ngược lại, toàn bộ bị oán khí hấp thu.

Nhập Bạch Vũ cùng Dạ Ảnh Vệ mang theo đao, tiến về phía đám Yến Uyển.

Tô Tô ngăn hắn lại, nói: "Dừng tay!"

Nhưng nàng có thể cản bọn họ giết một cô nương, lại không thể cứu được những người khác. Rất nhanh, mấy thiếu nữ còn lại mở to mắt, không còn hơi thở. Những món đồ tế tự nhiễm đầy máu của các nàng, oán khí trên đó càng lúc càng lớn.

Yến Uyển thoáng nhìn qua thiếu niên đế vương lạnh như băng, giờ này mới nhận ra ai thực sự là cứu tinh, nàng ta níu vạt áo Tô Tô, nức nở: "Cô nương, cứu ta!"

Tô Tô ngăn cản Nhập Bạch Vũ, nói với Yến Uyển: "Còn không mau chạy."

Đám đạo sĩ đều chết hết, nếu như Yến Uyển có chuyện gì, oán khí sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Chờ đến khi nó tích đủ sức mạnh, có thể đoạt lấy thân thể con giao long này.

Yến Uyển cắn răng, quay đầu chạy theo đường tới lúc trước, mấy Dạ Ảnh Vệ lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mặt nàng ta.

Yến Uyển bị dọa, lại lui về bên cạnh Tô Tô.

Tô Tô cắn răng, kéo nàng ta tránh khỏi đao phong của Nhập Bạch Vũ. Đao khí cắt mất một chòm tóc của Yến Uyển, nàng ta bị dọa đến bật khóc nhưng cũng không dám khóc thành tiếng.

Dạ Ảnh Vệ vây quanh hai người.

Đạm Đài Tẫn từ từ tiến đến, ném một thanh chủy thủ xuống. Hắn mỉm cười dịu dàng: "Chỉ cần thêm một người để tế oán khi, giữa hai người các ngươi, một kẻ chết là được rồi."

Dù hắn đang cười nhưng không ai cảm thấy tâm tình của hắn tốt.

Tô Tô liếc hắn một cái, suy nghĩ tìm cơ hội mang theo Yến Uyển phá vây ra ngoài. Nếu Đạm Đài Tẫn nổi điên lên, bọn họ không ai có thể sống.

Nhưng Yến Uyển sau lưng khẽ động, thật sự nhặt chủy thủ dưới đất lên, dứt khoát đâm về phía Tô Tô.

Yến Uyển không biết võ, Tô Tô tuỳ tiện đánh rớt chủy thủ trong tay nàng.

"Vì sao?" Tô Tô hỏi nàng.

Yến Uyển oán hận nhìn nàng, không nói lời nào.

Yến Uyển muốn sống, nàng ta là người thông minh, nhìn ra được Đạm Đài Tẫn có quen Tô Tô. Tô Tô biết võ, nhưng nàng ta thì không, mà chuyện giữa hai người chỉ một người sống, hiển nhiên là hắn thiên vị Tô Tô mà nói ra.

Nếu Tô Tô muốn giết nàng ta, nàng ta đến cả phản kháng cũng không nổi, Yến Uyển đành phải đánh đòn phủ đầu.

Đạm Đài Tẫn cười xùy một tiếng.

Không biết đang giễu cợt Yến Uyển hay Tô Tô.

Tô Tô trầm mặc không nói, nói thất vọng, đau khổ nhưng ngược lại không đến nỗi nào. Yến Uyển là ai, trước đó trong gian phòng kia, nàng cơ bản đã hiểu rõ ràng.

Nàng ta ích kỷ, xảo trá.

Một đầu kim tuyến lặng yên không tiếng động xuất hiện, trói cả Tô Tô cùng Yến Uyển, trong khi Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, kim tuyến đã kéo cả hai đi.

Tô Tô lao vào một vòng ôm ấm nóng, người tới cũng bất ngờ đỡ lấy nàng, rồi lại xấu hổ, không ngừng đẩy nàng ra.

Tô Tô đứng vững, dò xét một hồi lâu mới phản ứng được: "Bàng đại nhân?"

Lại là Bàng Nghi Chi.

Bàng Nghi Chi trừng nàng một chút, hừ một tiếng,

Sau lưng Bàng Nghi Chi còn có một thân cẩm bào màu thiên thanh đang đứng. Rõ ràng là Tiêu Lẫm.

Ngu Khanh nhìn Yến Uyển bay tới, một cước đá văng, Yến Uyển lăn trên mặt vài vòng, đau đến mức mặt mày nhăn nhó.

Ngu Khanh cười nói: "Ôi ôi ôi, ta không phải cố ý, chỉ là cô nương ngươi thật sự lấy oán trả ơn, tại hạ sợ giúp ngươi, lại không cẩn thận bị cô nương đâm một đao mất. Tại hạ chỉ là một thư sinh yếu đuối, không chịu nổi một đao của cô nương đâu."

Yến Uyển nghe thấy lời này, lập tức mặt đỏ tới mang tai, sắc mặt hết đỏ lại trắng, biết đám người này cũng nhìn thấy chuyện mình vừa làm.

Tô Tô cười khúc khích.

Tiêu Lẫm nói: "Diệp Tam cô nương, ngươi không sao chứ?"

Tô Tô lắc đầu.

Đạm Đài Tẫn híp mắt nhìn về phía bọn họ: "Các ngươi muốn chết."

Tiêu Lẫm thong dong nói: "Hươu chết vào tay ai còn chưa nhất định."

Sau lưng Tiêu Lẫm, một nữ tử sắc mặt ôn nhu bước ra, Tô Tô gỡ kim tuyến trên người mình xuống, ngẩng đầu lên mới phát hiện đó là Diệp Băng Thường.

Diệp Băng Thường vừa đi ra, ánh mắt bọn họ đều rơi trên người nàng.

Nàng thoáng nhìn qua Đạm Đài Tẫn, sau đó quay sang Tô Tô: "Tam muội muội."

Tô Tô gật đầu với nàng, xem như chào hỏi.

Đạm Đài Tẫn nhìn về phía Diệp Băng Thường, lông mày khẽ nhíu lại một chút gần như không thể thấy rõ.

Diệp Băng Thường nói với Đạm Đài Tẫn: "Hạt nhân, giao long dưới Mạc Hà không thù không oán với ngươi, sao ngươi vẫn chấp nhất thức tỉnh nó, biến nó thành yêu giao?"

Đạm Đài Tẫn không nói gì. Đối diện lời chất vấn của Diệp Băng Thường cũng không thấy hắn tức giận, ngược lại lại tốt tính đến không tưởng. Thiếu niên thường ngày vốn mang tướng mạo tinh tế, hắn không nói gì, chỉ khẽ mím môi, thoạt nhìn vừa vô tội vừa đáng thương.

Giống như tất cả mọi người là đều người xấu muốn tới bắt nạt hắn.

Diệp Băng Thường thở dài một tiếng trầm thấp, nghĩ đến quá khứ của hạt nhân cũng không quá dễ dàng, những lời trách cứ đến miệng rồi cũng không thể nói ra.

Nàng lấy ra từ trong tay áo một món đồ trắng xóa, trông như phiến vảy giáp. Vừa thấy ánh sáng phát ra từ vảy giáp, Câu Ngọc cả kinh: "Sao có thể!"

Tô Tô hỏi: "Sao vậy?"

Câu Ngọc sống đã lâu, từ trước đến giờ đều ổn trọng, xưa nay chưa từng thất từng thất thố như vậy, Tô Tô không kìm được mà nhìn chằm chằm vảy giáp. Vảy giáp tản ra hào quang chói mắt, nhìn qua là biết không phải món đồ tầm thường.

"Đó là cái gì?" Tô Tô tò mò hỏi.

Nàng đã đọc rất nhiều sách trong Tàng Thư Các, cũng thấy không ít hình vẽ các loại Thần Khí nhưng chưa từng thấy loại vảy giáp như vậy.

Nó có lớn cỡ hai bàn tay, trơn bóng, oánh nhuận hơn cả ngọc bích, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, phía trên còn có những đường vân màu vàng như ẩn như hiện.

Câu Ngọc thấp giọng nói: "Không có khả năng, không thể nào. . ."

Thấy Tô Tô nhìn chằm chằm vảy giáp không không rời, Câu Ngọc hồi thần, mơ hồ nói: "Một loại Thần. . . Vảy Hộ Tâm của Yêu thú."

Tô Tô: "Nhìn rất lợi hại, nhất định là từ trên người của Yêu thú không hề tầm thường."

Câu Ngọc: "Xem như thế đi."

Tô Tô nghe nói, phần lớn Yêu thú thà rằng chết đi, biến Vảy Hộ Tâm thành tro bụi chứ không dễ dàng lưu lại. Vậy nên chuyện liên quan đến Vảy Hộ Tâm, hiếm ai biết được.

Nhưng thật kỳ quái, Tô Tô thầm nghĩ, Diệp Băng Thường chỉ là một phàm nhân, sao có thể sở hữu bảo vật vạn năm khó gặp này? Phải chăng Yểm Ma lần trước cũng vì mảnh vảy này nên mới quấn lấy Diệp Băng Thường?

Vảy Hộ Tâm trong tay Diệp Băng Thường tỏa ra ánh sáng lấp lóe dưới đáy sông, nàng ta quay sang phía Tiêu Lẫm, mỉm cười nói: "Vương gia, trong ngực giao long kia có ôm một con trai."

Tiêu Lẫm cũng mỉm cười nhìn nàng, gật đầu.

Đạm Đài Tẫn đưa ánh mắt mờ mịt nhìn vỏ trai trong ngực giao long, so với thân hình đồ sộ của nó, chiếc vỏ trai thực sự rất dễ bị lướt qua, chỉ là một chiếc vỏ nhỏ nhỏ bé bình thường đến đáng thương.

Nhưng thứ có thể khiến Tiêu Lẫm phải đi tìm, chắc chắn không tầm thường.

Tô Tô nhìn hai bên một chút, hỏi Bàng Nghi Chi: "Lần này Tuyên Vương đến đây để tìm gì?"

Bàng Nghi Chi liếc nhìn nàng một cái, thờ ơ "ừ" một tiếng.

Tô Tô biết vị đại nhân thầm mến Diệp Băng Thường này không thích mình, cũng không tiếp tục quấy rầy hắn. Trái lại, Bàng Nghi Chi thấy nàng định xoay người đi, cái miệng không nhịn được mà đáp lại: "Bên trong có xá lợi tử có thể khắc chế yêu vật."

Tô Tô kinh ngạc nhìn hắn.

Bàng Nghi Chi quay đầu lại, nói: "Dù sao thứ kia cũng có thể đối phó với Yêu Hổ của Đạm Đài Tẫn."

Đạm Đài Tẫn và Tiêu Lẫm, hai bên không hẹn mà cùng tiến vào bên trong Mạc Hà, một người muốn yêu giao, một người muốn xá lợi.

Cảnh tượng nhất thời vô cùng căng thẳng.

Thấy Tô Tô nhìn mình, khóe môi Bàng Nghi Chi vểnh lên, kể lại rõ ràng chuyện Diệp Băng Thường tìm hắn, nhờ hắn mang nàng cùng đến Mạc Hà tìm Tiêu Lẫm. Bàng Nghi Chi cùng nàng thấp giọng nói chuyện, sợ bị người Chu Quốc nghe thấy, cả hai dựa vào rất gần.

Tô Tô cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm mình, nàng vô thức nhìn về phía Đạm Đài Tẫn, lại thấy rõ ràng hắn đang nhìn Diệp Băng Thường.

Cảm giác sai rồi? Tô Tô nghĩ thầm.

================================
Chương này để cảm ơn bạn HongNgocCao đã vote rất nhiều cho tôi nhé :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro