10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GA SHIBUYA, TOKYO THÁNG MƯỜI HAI NĂM 1929

Bốn năm trôi qua, xoay vòng như những chiếc chum trên cọn nước múc nước sông tưới cho những cánh đồng lúa. Hachiko ngủ trong lều với Kikuzaburo. Anh này sống qua ngày bằng cách làm một số việc vặt, lúc chỗ này lúc chỗ kia, công xá chẳng đáng là bao.

Mỗi ngày, vào lúc năm giờ, Hachiko lại đứng như trời trồng ở ga Shibuya và chỉ quay về khi hành khách cuối cùng rời ga còn ông Sato cùng Ibuki đóng cửa tắt đèn đợi đến ngày hôm sau.

Dần dần, cả hai người đàn ông, lẫn bà Fujiwara và ông Matsumoto đều trở nên thân thiết với Hachiko. Ngày thì ông Sato mang cho nó mấy quả trứng gà, ngày thì bà Fujiwara hay ông Matsumoto cho nó miếng cá hoặc lon hộp thức ăn đóng hộp.

Một ngày tháng Mười Hai, Ibuki đang đứng trong không gian tĩnh lặng của văn phòng bưu điện, chân gõ nhẹ xuống sàn cho ấm, thì một mái đầu bóng lộn điệu đà ngó vào cửa văn phòng và hỏi:

- Con chó của ai vậy? Hình như nó bị bỏ rơi.

Đó là nhân viên của một thị chính với chiếc huy hiệu chuồng chó gắn trên ngực, một người đàn ông lùn xủn, mũm mĩm, mang một bộ ria mép nực cười nom có vẻ gì đó rất phô trương.

Ibuki uống một hớp trà và trả lời:

- Chủ của nó mất cách đây bốn năm. Kể từ đó, ngày nào nó cũng chờ ở đây. Nó thường đến đây trước năm giờ một chút và ở đến năm rưỡi, sáu giờ. Sau đó nó bỏ đi, hôm sau quay lại.

Gã kia rút đầu ra khỏi cửa rồi đi về phía Hachiko. Ibuki đứng dậy và đến bên cạnh quầy bánh của bà Shuto, mắt không ngừng dõi theo tay nhân viên toà thị chính có khuôn mặt không mấy thân thiện.

Người có ria mép nhắc lại như muốn ghi vào đầu chi tiết:

- Lúc bốn giờ đúng, anh ta đã nói thế, đúng không nhỉ?

Đúng lúc đó, tàu vào ga, và người đầu tiên ra đến quảng trường là cô Sasaki, cô kĩ nữ nổi tiếng nhất quận. Cô nhẹ nhàng bước đến chỗ họ đứng. Nhìn thấy cô, bà Shuto mời:

- Hôm nay cô dùng gì, hả cô Sasaki? Một miếng bánh vừng nhé?

- Không, hôm nay tôi lấy hai chiếc. Một cho tôi và một cho Hachiko.

Cô kéo tay áo lên một chút rồi ném chiếc bánh cho con chó, nó đớp lấy khi miếng bánh còn đang bay và nhai ngấu nghiến.

- Cậu bé ngoan. - Đoạn, cô hỏi Ibuki. - Hôm nay nó đã ăn gì chưa?

- Rồi, cô không phải lo lắng, nó vẫn được ăn uống đầy đủ. Lúc trước trưởng ga Sato đã đến và mang cho nó vài thứ. Cả lũ trẻ khi đi học về cũng cho nó ăn một đống kẹo rồi.

Gã nhân viên toà thị chính bỏ đi, còn họ ở lại với con chó và cùng quan sát gã đi xa dần. Cô Sasaki hỏi:

- Người đó là ai vậy?

- Một người đến từ trại chó. - Ibuki trả lời, vẻ khinh miệt.

Đó không phải là lần cuối viên thanh tra trại chó ghé thăm nhà ga. Tuần sau đó, hắn còn đến nhiều lần nữa. Lần cuối cùng là một buổi chiều xám xịt, khi hầu như không còn ai ở sân ga nữa. Hắn đến trên một chiếc xe tuần vào lúc năm giờ mười lăm với một mục đích duy nhất: mang Hachiko đi và tống nó vào trại chó.

Quảng trường lúc đó gần như trống trơn: Ibuki đã đi vệ sinh, trưởng ga đang uống trà và người duy nhất đứng gác trước cánh cổng đỏ của ga là Hachiko. Gã nhân viên nhìn ngó xung quanh, rồi khi đã chắc chắn không có ai trông thấy, hắn túm lấy dây buộc cổ của con chó. Nhưng Hachiko quả không hổ danh là Hachiko. Khi thấy mình bị kéo đi, nó bấu chặt chân xuống nền đất, hướng về phía cửa ga và sủa không ngừng.

Viên thanh tra giơ ngay gậy lên, định nện vào đầu nó. Đúng lúc đó, người ta nghe thấy giọng nói trầm trầm của Ibuki, khi ấy vừa đi tiểu về:

- Này ông đang làm cái gì thế, gã đầu chim kia?! Đồ quái vật! Đồ đần độn! Đồ nhếch nhác!

Anh chạy ngay lại, mặt đối mặt với nhân viên nhà nước. Vừa khoanh tay trước ngực anh vừa hỏi:

- Ông nghĩ ông đang làm gì thế, gã ngốc này?

Ibuki không phải là người đặc biệt cơ bắp, nhưng nhiều năm trước anh từng là vận động viên đấm bốc. Anh có cái mũi gãy và con mắt phải bị sụp xuống một nửa, hai điểm này khiến mặt anh có thứ thần thái của con quái vật trong câu chuyện của Tsuruya Nonboku (1).

_____
(1). Tác giả của vở kịch kabuki nổi tiếng Yotsuya Kaidan (truyện ma của Yotsuya) sáng tạo vào năm 1925. Vở kịch nói về sự phản bội, chết chóc, và trả thù này được coi là một trong những truyện ma nổi tiếng nhất mọi thời đại ở Nhật. Trong vở kịch, Oiwa là người phụ nữ xinh đẹp bị chồng phản bội. Cô bị lừa bôi một thứ kem có độc lên mặt, khiến khuôn mặt của cô biến dạng. Về sau cô chết, hoá thành một hồn ma xấu xí và tìm đến trả thù những kẻ đã hại mình.
_____

Nhìn lên vai anh, gã nhân viên trả lời:

- Tôi mang con chó đi, tất nhiên rồi.

Ibuki bỗng thấy trong người bùng lên ngọn lửa vừa nóng bỏng vừa nguy hiểm mà anh chưa từng cảm nhận được từ sau khi bỏ đấm bốc.

- Ông bảo sao?

Gã nhân viên toà thị chính tiếp lời:

- Tôi có lệnh...

Vừa túm chặt lấy ve áo của gã nhân viên, Ibuki vừa giơ nắm đấm lên và gằn giọng:

- Cái lệnh của ông chả là gì với chúng tôi cả.

Nghe thấy tiếng ồn ào, ông trưởng ga, khi ấy đang ở trong văn phòng nhỏ của mình, cũng chạy ra quảng trường. Ngay trước khi nắm đấm của Ibuki kịp tạo cho gã nhân viên một khuôn mặt mới, ông hỏi:

- Có chuyện gì ở đây thế Ibuki?

Tay vẫn nắm chặt ve áo của gã hèn hạ nọ và mắt vẫn không rời hắn, anh bưu tá trả lời:

- Đây, ông thầy đội mũ này nói muốn mang Hachiko về trại chó.

Ông trưởng ga nhảy dựng lên một cách đáng sợ:

- Anh bảo sao?

Đột nhiên, rất nhiều hành khách tập trung xung quanh Ibuki, gã nhân viên và Hachiko. Con chó vẫn dán mắt vào cửa ga như thể những việc đang diễn ra không làm nó quan tâm. Chuyến tàu lúc năm giờ hai mươi nhăm cập ga, cô kĩ nữ Sasaki tiến về phía quảng trường với một cô gái trẻ khác, cụ Mizuno, hàng xóm của giáo sư Ueno, người đã mất con trong chiến tranh, lũ học sinh bé cũng đi tới, các con của ông chủ hiệu tạp hoá Matsumoto và cả chính ông nữa, cũng chạy hộc tốc đến, riêng ông Matsumoto cầm trong tay một con dao sắc và dài như thanh gươm của một samurai.

Gã nhận viên sợ hãi khi thấy đám đông tụ tập trong chớp mắt và bông thấy mình đang bị vây tứ phía. Nhưng kể cả vậy, gã vẫn giơ cao tờ lệnh mang theo và kêu lên:

- Con chó này không có chủ chúng tôi phải mang nó về trại chó.

Ibuki nổi điên:

- Sao mà nó không có chủ được? Chủ của nó là tôi!

Anh nhân viên bưu điện là người đầu tiên nói ra điều đó. Nhưng tiếp sau anh, ông trưởng ga Kento Sato cũng thét lên giận dữ:

- Tôi cũng là chủ của Hachiko!

- Cả tôi! - Cô kĩ nữ Mio Sasaki lên tiếng.

- Cả tôi nữa! - Bà Shuto hét lên.

- Cả tôi! - Cả tá người vây quanh Hachiko đồng thanh kêu lên.

- Cả chúng tôi nữa! - Bà bán cá Fujiwara và ông chủ hiệu tạp hoá Matsumoto cũng cùng hét.

Trước khi kịp định thần, gã nhân viên toà thị chính đã thấy mình đứng giữa vòng vây của một đám người đòi quyền sở hữu Hachiko. Mặc dù biết mọi người đang bu quanh mình, Hachiko vẫn không nhìn ai, bởi đôi mắt nó đang mải nhìn ra cửa, chờ nghe tiếng ba toong bịt đầu bạc nện xuống nền đất.

Gã nhân viên trại chó được cứu bởi hai nhân viên khác, theo lệnh đưa gã đi khỏi đó trước khi có việc không hay xảy ra, và hoà bình lại trở lại ga Shibuya.

Thấy anh bưu tá bảo vệ Hachiko một cách dữ dội đến thế, ông trưởng ga Sato trầm trồ:

- Ái chà, Ibuki! Tôi cứ nghĩ là anh không thích chó cơ đấy! Nhỡ tôi mà lơi ra, hẳn anh đã đấm cho hắn một cú đến nỗi người ta sẽ thấy hắn ở nơi cao nhất tại đến Meiji đấy nhỉ?

Ibuki nhấm nhẳng đáp:

- Thôi, ngài không cần phải đào bới chuyện cũ làm gì. Việc ngài cần làm là lắp cho tôi một cái máy sưởi be bé trong văn phòng, vì chúng ta đang ở thời điểm khắc nghiệt nhất của mùa đông đấy!

Hai ngày sau biến cố trên, Hachiko xuất hiện ở ga với chiếc vòng cổ mới, trên đó in dòng chữ TÀI SẢN CỦA ÔNG EISABURO UENO VÀ GA SHIBUYA.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro