9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUẬN SHIBUYA, TOKYO THÁNG CHÍN NĂM 1925

Đã qua một tháng rưỡi kể từ ngày người ta mang Hachiko đi Hisai-Shi và bà Yaeko chuyển đến sống tại nhà con gái ở Bunkyo.

Anh làm vườn Kikuzaburo ở lại cùng với chìa khoá của nhà Ueno. Họ đã đăng bán, và vào buổi chiều mưa gió ấy, một cặp vợ chồng giáo viên đến xem nhà. Khi chỉ cho họ xem phòng khách và phòng ăn, Kikuzaburo nói:

- Căn nhà này là của một người vĩ đại ở Tokyo, ông bà có biết không ạ?

Người vợ tò mò hỏi:

- Ôi, vậy ư? Của ai thế ạ?

Kikuzaburo tự hào trả lời:

- Của giáo sư Ueno đấy ạ. Hẳn ông bà biết ông ấy, đúng không ạ?

Khi thấy gương mặt ngơ ngác của những người mới đến, anh làm vườn ngước mắt lên nhìn trời và thốt lên:

- Ông giáo sư Eisaburo Ueno đấy, thưa ông bà! Người đã cải tạo lại những cánh đồng ở Kanto sau trận động đất năm 1923 theo lệnh của bộ trưởng Goto Shinpei đó! Hai vị không nhớ sao?

Hai vợ chồng giáo viên vội gật đầu tán thành để khỏi bị anh chàng dữ tợn kia đá ra ngoài, rồi họ đi qua phòng ăn để ra vườn. Kikuzaburo mở cánh cửa bên hông nhà dẫn ra vườn. Họ thấy khu vườn đã hoá thành một bãi sình. Bỗng người vợ buột miệng kêu lên một tiếng và chỉ tay về phía những bụi cây:

- Ở kia có một con chó!

Kikuzaburo trông thấy một cái túi da bọc xương trốn giữa những cây hoa cúc mọc sát bờ rào. Ban đầu anh không hiểu họ đang nói về cái gì, nhưng khi nhìn sợi dây đeo cổ anh nhận ra rằng mình rất quen với con vật này. Anh hét lên:

- Ôi trời ơi! Chẳng phải đây chính là Hachiko sao? Mày làm gì ở đây thế? Mày phải ở Hisai...

Khi thấy cục máu đông trên đầu nó, thấy toàn thân nó bẩn thỉu và nom chẳng khác nào một con quỷ, anh choáng váng hét lên:

- Bọn họ đã làm gì mày thế này?!

Anh bỏ những người xem nhà lại và đi rửa vết thương cho con chó. Sau đó anh đặt trước mặt nó một đĩa với những thứ đồ ăn còn thừa từ trưa. Hachiko xơi ngấu nghiến cứ như chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon như vậy trong suốt cuộc đời mình.

Ăn xong cũng vừa tới năm giờ, Hachiko liền chạy như bay ra nhà ga với cái bụng đã no căng. Nó ở đó chờ đón giáo sư.

Ngày tháng Chín ấy trời mưa như trút. Khi đến ga Hachiko nghe thấy các bé gái mặc đồng phục xuống tàu vừa đi vừa hát:

Ngày mưa, ngày mưa ơi, tớ thích bạn!
Mẹ tớ sẽ mang ô ra đón,
Tí tách, lép bép, rào rào rào!

Các em tụ tập gần nó và thấy nó ướt như chuột. Sau khi vuốt ve nó, các em mở những chiếc ô đầy màu sắc ra và rời khỏi quảng trường.

Ôi, ôi, bé gái này ướt hết cả rồi,
Em đang đứng khóc dưới cây liễu.
Tí tách, lép bép, rào rào rào!

Khi cô bé cuối cùng khuất sau con đường anh đào, Hachiko quay về nhà Ueno, ướt đến tận xương, và nhận ra rằng ở đó chẳng còn ai. Nhưng nó nghe thấy tiếng Kikuzaburo đang đi lại ở gần đó, nhìn thấy ánh sáng hắt qua khe nứt trên cánh cửa lều và bắt đầu cào cửa cho đến khi anh làm vườn mở cửa ra. Anh kêu lên:

- Trời ạ, mày đã về rồi đấy à! Thôi nào, vào nhà đi, kẻo mày bị viêm phổi mất!

Hachiko hắt xì hơi và tới nằm bên cạnh đống lửa. Kể từ đó, căn lều trở thành ngôi nhà mới của nó, mặc dù nó dành phần lớn thời gian trong ngày để lang thang khắp các đường phố. Tới giờ chờ giáo sư, nó lại chạy đến nằm trước nhà ga.

Chỉ ít tuần sau, những hành khách quen thuộc của nhà ga bắt đầu nhận ra Hachiko đang chờ ai đó và Ibuki là người phụ trách việc cập nhật cho cả thế giới biết những gì đã xảy ra với con chó.

Cứ như vậy, một năm nữa lại trôi qua. Hè về, vào những buổi chiều nóng bức kinh khủng của tháng Tám, khi các con đường như đang bốc khói và kể cả những bóng ma cũng không dám ra đường nếu không mang theo một chiếc ô đầy màu sắc, Hachiko vẫn đến quảng trường đúng lúc năm giờ. Nó ngồi trước cửa ga, thở dốc vì nóng và uống một chút nước ở trong cái bát mà Ibuki bí mật đặt trước cửa văn phòng bưu điện để chờ nó xuất hiện bất cứ lúc nào. Lúc nhìn thấy nó, anh thản nhiên đọc tiếp tờ báo đang cầm trong tay còn tay kia đuổi lũ ruồi đang vo ve trên mấy kiện hàng.

Một hôm, giáo sư Yamamoto, người đã chứng kiến cơn đột quỵ của giáo sư Eisaburo trước đông đảo sinh viên, đi thăm một số người bạn mới sinh con sống ở quận này. Khi qua ga, ông gặp một con chó. Ông bèn tới hỏi ông trưởng ga Sato:

- Xin lỗi ngài, tôi là giáo sư Yamamoto, đồng nghiệp của giáo sư Ueno quá cố. Tôi đang tự hỏi không biết đó có phải là...

Ông Sato trả lời:

- Vâng, đó là Hachiko, con chó của ngài giáo sư.

- Thế nó quanh quẩn ở đây bao lâu rồi ạ?

Ông kia trả lời:

- Một năm rưỡi.

- Sao cơ?

- Đúng thế đấy ạ. Nó đã đợi chủ một năm rưỡi rồi, phải không, Hachiko?

Con chó sủa lại với ông trưởng ga, ngay sau đó ông này quay lại làm việc vì đã đến lúc một đoàn tàu vào ga. Giáo sư Yamamoto hỏi với theo khi ông đi xa dần:

- Và chưa có ai nhận nuôi nó sao?

Ông Sato trả lời từ trong ga:

- Có, đã có người nhận nuôi nó, thậm chí cố trói nó bằng dây thừng, nhưng nó đã chạy trốn!

- Không có ai chăm sóc nó sao, kể cả vợ của giáo sư?

- Không, không. Vợ goá của ông giáo, bà Yaeko, chuyển sang sống với con gái ở gần Đại học Todai cũng được một năm rồi. Hiện nay người chăm sóc nó là anh Kikuzaburo, trước kia là người làm vườn của họ.

Đúng là như vậy. Kể từ khi nó quay về, đói khát và đầy thương tích, Hachiko và Kikuzaburo đã ngủ cùng nhau trong căn lều mà anh này dựng bên cạnh nhà Ueno, giờ đã là nhà của cặp vợ chồng giáo viên. Cứ như thế, mọi việc tiếp diễn trong suốt một thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro