Phần Hai: 1925-1935

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8

GA SHIBUYA, TOKYO THÁNG SÁU NĂM 1923

Đã hai tuần lễ trôi qua kể từ cái chết của giáo sư Eisaburo, ga Shibuya vẫn đông nghẹt như mọi ngày.

Cô Sasaki, kĩ nữ nổi tiếng nhất vùng, xuống tàu chiều đó cùng một kĩ nữ tập sự. Hai người bước đi điệu đà như khi các cô dốc sức mua vui cho những vị khách giàu có. Họ mặc những bộ kimono rất đẹp, may từ tơ tằm màu đỏ có những hoạ tiết hoa tinh xảo thêu tay. Mặt và tay họ đều thoa phấn trắng bệch đến nỗi đôi môi trông như những vết máu trên một cái mặt nạ bột mì, mái đầu được làm đỏm bằng một búi tóc cao và đen nhánh như than, óng lên vẻ sạch sẽ và gọn gàng tới mức không một sợi bào rơi khỏi búi tóc. Họ mang theo nhạc cụ trên tay và che nắng bằng những chiếc ô vẽ hình hoa anh đào.

Họ ngạc nhiên khi thấy con chó của giáo sư Ueno ở quảng trường, vì cả khu phố đều đã biết tin về cái chết đột ngột của ông vào ngày hai mươi mốt tháng Năm vừa qua.

Cô Sasaki lại gần ông trưởng ga Sato và hỏi:

- Đây chẳng phải là con chó của ngài giáo sư quá cố sao?

- Đúng vậy, thưa cô Sasaki thân mến, chính là nó. Hai tuần nay ngày nào nó cũng đến đợi ông ấy.

- Ông nói sao? Con vật tội nghiệp!

Khi đi ra từ văn phòng bưu điện, Ibuki nói xen vào:

- Rồi nó sẽ chán cái việc chờ đợi này thôi.

Người phụ trách bưu phẩm đã hơi ngán ngẩm với việc phải nhìn thấy con chó đứng trước nhà ga mỗi ngày vào cùng một giờ. Anh không thích chó.

Chỉ cái ô về phía con chó, cô Sasaki trả lời:

- Anh đừng nghĩ vậy! Nó là một con akita, chó của các samurai, như thế nghĩa là nó có sự kiên định.

Đúng lúc đó, bà Shuto ném cho Hachiko một cái bánh nhỏ từ quầy hàng của mình và nói:

- Nào Hachiko, ăn đi này!

- Đừng mất công chờ đợi nữa! - Ibuki vừa trở vào văn phòng vừa bảo. - Chủ của mày sẽ không bao giờ quay về nữa đâu! Mày hiểu không?

Cô Sasaki giận dữ nói:

- Đừng độc ác thế, Ibuki! Đừng nói với nó như thế!

- Nhưng đó là sự thật.

Cô kĩ nữ trả lời:

- Đây đúng là sự thật và tất cả chúng ta đều biết điều đó. Nhưng đôi khi chúng ta muốn sông và không cần biết sự thật. Đôi lúc sự thất khiến người ta rất đau đớn.

Trong lúc đó, Hachiko hít ngửi cái bánh bà Shuto ném cho. Nó ăn hết veo và liếm mũi.

Cô Sasaki và cô gái đi cùng từ biệt chú chó khi nghe thấy tiếng còi tàu chuyến năm rưỡi. Hành khách bắt đầu rời tàu xuống sân ga còn Hachiko ngóc đầu lên tìm giáo sư. Nhưng hôm ấy, cũng như hôm sau rồi hôm sau nữa, nó không hề nghe thấy tiếng ba toong đầu bịt bạc gõ trên nền đất. Mặc dù vậy, Hachiko không tuyệt vọng. Nó biết giáo sư sẽ trở về. Chắc ông đã lên chuyến tàu khác hoặc hôm ấy ông đã không đến Đại học Todai, hoặc có thể... Nhưng nó biết chắc là ông sẽ về, bởi vì ông đã trịnh trọng hứa với nó như thế.

***

Một tháng sau, vào đầu tháng Bảy, bà Yaeko quyết định chuyển đến sống với con gái, cô Chizuko, bên quận Bunkyo.

- Tôi không thể sống tiếp ở đây được nữa, bà hiểu không? - Bà tâm sự với bà chủ quán trà Kokona. - Căn nhà và con chó gợi cho tôi quá nhiều kỉ niệm về ông giáo sư.

- Thế bà sẽ làm gì với Hachiko?

- Tôi cần phải giải quyết vấn đề này trước khi chuyển đi, nhưng tôi nghĩ là tôi đã biết ai có thể chăm sóc nó rồi.

Sau vài cuộc điện thoại, bà goá Ueno đã giải quyết xong vấn đề con chó.

- Mấy người họ hàng của ông giáo sư có trang trại ở Hisai-Shi sẽ đến để đưa nó đi.

Con gái bà nói:

- Trang trại đó ở tận quận Mie, ở miền nam, thế thì ta sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.

- Mẹ biết chứ, Chizuko. Nhưng con muốn chúng ta làm gì bây giờ? Cả mẹ và con đều không thể giữ nó lại được. Ở đó người ta sẽ chăm sóc nó.

Những người họ hàng của giáo sư Eisaburo, hay nói đúng hơn là những người đàn ông có nhiệm vụ mang con chó đi, đến bằng ô tô sau khi đã trải qua gần ba trăm cây số ngăn cách hoi với thành phố này. Họ đi mất một tuần và tới ngay trước khi bà Yaeko hoàn thành việc chuyển đến sống với Chizuko. Họ là những người nông dân mặt xám dữ tợn của vùng Mie, rất ít khi đến thành phố và điều khiến họ gần gũi nhất với nền văn minh chính là chiếc điện thoại bình thường mà ngay ở vùng quê nơi những người anh em họ của giáo sư sinh sống cũng có.

Khi họ đến cửa nhà, bà Yaeko hỏi:

- Họ sẽ đối xử tốt với nó chứ ạ?

Người lái xe trả lời:

- Thưa phu nhân, xin bà hãy tin tưởng vào điều đó. Nó sẽ được đối xử như một ông hoàng.

Vừa nói người đàn ông vừa túm lấy dây đeo cổ của Hachiko, ông ta kéo con chó ra và buộc nó bằng một sợi dây thừng. Sau đó, với một cú đá, ông ta đẩy nó lên xe. Khi con chó đã nằm cuộn tròn ngoan ngoãn như phu nhân Yaeko ra lệnh, bà lại gần và vuốt ve đầu nó. Bà thấy lông của nó cứng lên trong vòng tay mình.

- Mày phải ngoan nhé, Hachiko. - Bà nói với nó. - Mày sẽ đi với những người này, họ sẽ chăm sóc mày. Mày hiểu điều đó, đúng không?

Con gái bà nói thêm vào:

- Nó hiểu điều đó mà.

- Con chắc chứ?

- Nó thông minh mà, thưa mẹ.

Bà Yaeko vừa lau nước mắt vừa nói:

- Ừ, nó thông minh, rất thông minh.

Hachiko liếm láp bàn tay bà trong khi người đàn ông mặt rỗ chằng rỗ chịt vì đậu mùa, một trong số hai người vừa đến, kiểm tra xem con chó đã đuowkc buộc chặt chưa.

***

Bà Yaeko không hay biết rằng Hachiko sủa không dứt cho tới tận khi xe về đến vùng quê Hisai-Shi, cách đó hơn ba trăm cây số về phía nam. Nó nhận ra những con đường uốn lượn, những cánh đồng lúa mất hút đến vô tận đang dần đưa nó rời xa ga tàu. Điều đó làm cho nó càng lúc càng lo lắng hơn, nó không ngừng nhấp nhổm qua mỗi ki lô mét mà xe đi được. Gã lái xe nói với bạn đồng hành:

- Bảo nó nằm im, không thì tao sẽ cho nó một trận đòn nhớ đời!

Nhưng Hachiko không hiểu gì cả. Điều duy nhất nó cảm nhận được là sợi dây đang siết chặt cổ nó và nó chỉ nghĩ đến việc nhảy ra khỏi chiếc xe để quay trở lại ga Shibuya chờ ông giáo sư.

Một tuần sau đó, nó đến trang trại. Họ lôi nó xuống xe. Khi nhìn thấy một nơi lạ lẫm, xung quanh toàn những gương mặt dữ tợn, Hachiko trở nên sợ hãi và cấm cẳn ngay khi có người lại gần. Một trong những người đàn ông giơ gậy lên và đập nó một phát đau điếng vào lưng. Gã quát:

- Im ngay!

Hachiko chưa bao giờ bị đánh bằng gậy một cách thù địch như thế, nó quay lại và cắn một phát vào chân hắn. Gã kêu lên đau đớn, hai kẻ khác lập tức vớ cây gậy tiến lại và vụt túi bụi, khiến nó rú lên, cho đến khi một gậy chí mạng làm cho nó lăn ra đất bất tỉnh.

- Mày giết nó rồi đấy! - Quản đốc trang trại quát.

Gã đàn ông có khuôn mặt rỗ vì đậu mùa trả lời:

- Thế tôi còn có thể làm gì nữa? Nó là một con quái vật, ông cũng thấy rồi đấy! Nếu nó tỉnh lại tôi sẽ cho nó một trận đòn nữa để làm cho nó thuần hơn. Như vậy nó mới biết nghe lời!

Gã lái xe tiếp lời:

- Haruto nói đúng đấy. Có thế nó mới học được cách cư xử. Trông là biết ông chủ của nó chả dạy dỗ gì nó cả.

Khi thấy con chó vẫn còn thở, một trong số họ nói với những người còn lại:

- Nó vẫn còn sống. Tốt hơn hết là chúng ta nên đi mở một thùng sake. Các anh đã đi một chuyến dài và chúng ta sẽ ăn mừng vì điều đó.

Tối hôm đó, Hachiko tỉnh dậy và nó nhận ra rằng lần đầu tiên trong đời, nó bị buộc vào một cái cọc. Ngay lập tức nó bắt đầu nhá sợi dây thừng buộc mình vào cái cọc mặc dù đầu nó quay mòng mòng, bốn chân đứng không vững vì đã ba ngày trời nó không được ăn uống gì ngoài nước lã và mấy nắm củ cải. Nó không dừng lại cho đến khi cắn đứt hoàn toàn sợi dây rồi nhảy qua hàng rào trốn khỏi Hisai-Shi.

Những gã nông dân đã uống quá nhiều sake, đến nỗi họ chỉ nhận ra con chó đã trốn thoát khi người ta đã thấy nó trên đường chạy về Tokyo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro