6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BÃI BIỂN KAMAMURA, VỊNH SAGAMI THÁNG BẢY NĂM 1924

Mùa hè năm đó đến sầm sập không hề báo trước. Lũ trẻ đã kết thúc năm học, mọi người mang theo những chiếc ô hay quạt giấy đầy màu sắc, các quán cà phê phủ kín vỉa hè với những bàn và ghế, và những người làm kem bắt đầu xoa tay háo hức vì mùa mới đã sang.

Cùng đến với mùa hè là kì nghỉ của giáo sư Ueno vào giữa tháng Bảy. Họ bắt chuyến tàu ra vịnh Sagami. Ở đó, họ thuê một căn nhà nhỏ và nghỉ một tuần để tận hưởng ánh nắng mặt trời và biển.

Đó là những ngày họ dạo chơi bên bờ biển. Trong khi bà Yaeko nhặt vỏ sò hay tắm nắng, giáo sư cùng Hachiko đi ta tận bến thuyền xem các tàu đánh cá quay về bến và mỗi lần một con sóng đánh vào bờ, Hachiko lại sủa lên còn giáo sư thì cười vang.

Ông nói, mắt như bị cuốn vào khoảng xanh bao la.

- Mày có thích không? Thích hả? Ta đã thề với mày là biển rất đẹp mà. Đúng vậy, rất đẹp!

Lúc đó, Hachiko ở bên cạnh cũng ngước nhìn đường màu xanh mờ ảo nơi mây và nước gặp nhau và chờ giáo sư nói hết những gì cần nói.

- Ta hứa với mày, một cách trịnh trọng, hẳn rồi, rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng tới chân núi Phú Sĩ. Ở đó, chú mày sẽ phải ngẩng cao đầu và nhắm mắt lại vì ánh sáng chói lóa của tuyết trắng. Chúng ta sẽ uống trà trong những túp lều trên sườn núi. Ở đó họ biết cách pha trà, không giống như bà Kokona, Hachiko à, chú mày không biết được họ đã đun những lá trà ba lần hay ba mươi ba lần. Không, đừng nhìn ta như vậy, cậu bé. Chúng ta còn phải làm nhiều thứ. Ta không biết chúng ta có đủ thời gian để làm hết những gì ta đang toan tính trong đầu hay không. Bởi vì ta lúc nào cũng thích đi du lịch, chú mày biết chứ? Ta muốn đi New York, nơi có những tòa nhà cao đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng thấy xây xẩm mặt mày, hay đến Roma, nơi mà người ta bảo là nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn tác phẩm nghệ thuật. Đó là điều người ta nói, nhưng đừng để ý. Tất cả những gì ta biết đều là nhờ đọc từ những quyển cẩm nang du lịch mà thôi.

Cứ như vậy mùa hè trôi qua, lúc nào cũng nhớp nháp dù đã có món trà lạnh mang từ Tokyo hay những chiếc lá cọ mà mọi người dùng làm quạt và phe phẩy không ngừng tay, hoặc những buổi đêm mát mẻ vừa ngồi ngắm sao vừa ăn ngấu nghiến mộ miếng dưa mát rượi. Sau đó, họ quay về với nhịp sống hằng ngày và mọi người tiếp tục chào giáo sư với lời bình luận:

- Hè này Hachiko đã lớn rồi đó ạ. - Ông rưởng ga nói với giáo sư khi những lớp học của Đại học odai bắ đầu rở lại.

Giáo sư Ueno vuốt ve Hachiko, đoạn ra hiệu cho nó quay về và cảm thán:

- Vâng, nước biển tốt cho tất cả mọi người mà!

Hè qua, thu đến, nhuộm vàng những tán cây và rải thảm các con phố bằng những chiếc lá vàng và đỏ. Những chiếc lá phong và dẻ nhanh chóng chuyển từ màu xanh sang đỏ, những bài lũ trẻ hát trên đường đến trường cũng đổi khác, ví dụ như:

Mặt trời khuất sau những rặng núi, mùa thu cho cây cối áo mới, rạng rỡ trong ngàn muôn sắc màu: son, đỏ, nâu, vàng.
Lá phong cùng dây leo điểm trang những thân cây cao vút, dệt thành đường diềm đẹp đẽ viền quanh chân núi.

***

Mùa đông cũng đến thật đột ngột, đi cùng với nó là cái lạnh, những cơn mưa, những đợt gió vi vút và những bát súp đậu nành hay súp cá thu. Nhưng kể cả vậy thì thời gian biểu hằng ngày của giáo sư Ueno và Hachiko cũng không hề thay đổi.

Ngày nối ngày người ta thấy họ đi rồi về từ ga Shibuya và chào những người mình gặp trên đường: những người bán hàng như bà Fujiwara và ông Matsumoto, cô kĩ nữ Mio Sasaki, người luôn khiến hai má giáo sư đỏ ửng lên, ông trưởng ga Sato, anh Ibuki, người dường như lúc nào cũng càu nhàu khó chịu khi nhìn thấy Hachiko, và rất nhiều những người khác nữa, khó mà kể hết được.

Lễ mừng năm mới năm đó hơi buồn, Chizuko đã về nhà chồng ở Bunkyo nên hai ông bà Ueno phải ăn tết với nhau tại gia. Ông giáo sư có mời cụ Mizuno hàng xóm sang chơi, nhưng chỉ hết chén sake thứ ba, ông cụ đã bật khóc khi nhớ tới con trai của mình. Thế là giáo sư lại phải đưa ông về nhà. Khi trở về, ông nói với Hachiko:

- Cụ Mizuno tội nghiệp chẳng bao giờ quên được.

Đúng lúc đó, tuyết bắt đầu rơi. Giáo sư vội vã đi vào để khỏi bị lạnh cóng, còn Hachiko cố giơ chân trước ra bắt lấy những bông tuyết rơi từ trên trời xuống nom như những đoá hoa bằng bông. Vừa mở cánh cửa vào nhà, giáo sư vừa nói:

- Vào đi.

Bà Yaeko đang ngồi đợi ông trong phòng ăn với cái chăn phủ lên chân nghe thấy vậy liền thốt lên:

- Nhưng... không phải là chúng ta đã thoả thuận là nó sẽ ngủ dưới nhà kho sao?

- Tuyết đang rơi mà.

Vậy là, kể từ hôm đó, Hachiko bắt đầu sống ở nhà trên với ông bà Ueno, và thậm chí thỉnh thoảng giáo sư còn khiến bà Yaeko ngạc nhiên khi vuốt ve đầu con chó trong lúc nó quấn lấy chân ông. Chỉ khi sự ngạc nhiên chuyển sang thù ghét, ông mới thôi vuốt ve nó và cười lớn thoả mãn.

- Phu nhân Yaeko à, cẩn thận kẻo bà cũng yêu con chó đấy!

Bà nhảy dựng lên:

- Ông làm như nó là của riêng mình ông chắc, giáo sư Eisaburo? Chẳng lẽ tôi không hề cho nó ăn à? Hừm!

Giáo sư giơ tay lên và nhại lại:

- Hừm!

Năm mới không mang lại biến đổi gì nhiều và cuộc sống của nhà Ueno tiếp tục theo nhịp điệu hằng ngày. Một vài ngày chủ nhật Chizuko ghé thăm và mời hai người đến dùng cơm ở Bunkyo, nơi cô sống với chồng, bác sĩ Tsumoru. Ngay khi đồng hồ điểm bốn giờ, giáo sư bắt đầu bồn chồn và chỉ mong chóng chóng được về nhà. Ông đã phải để Hachiko lại với Kikuzaburo và đang thèm được đi dạo một vòng chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro