Chương 3: Tiếng vang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rộng lớn đến vô ngần, một màu trắng bát ngát trải dài khắp bầu trời cao vời vợi. Những bông tuyết li ti rơi chầm chậm, chầm chậm, vượt cả ra khỏi sự bảo hộ nơi mái nhà quen thuộc, rồi tò mò và hiếu kỳ mà tìm đến với mặt đất đầy những khám phá mới lạ.

Nhìn thấy rồi, nền đất lạnh giá mỗi khi đông về, mắt của những bông tuyết mở to, hồ hởi tiếp tục đẩy mình ra xa hơn nhằm bắt cho trọn khoảnh khắc ấm áp phía trước. Ồ, chúng kia rồi, là một chú người tuyết bé xinh xinh, và hai đứa trẻ hiếu động.

- Haha, xong rồi này! Phelan, bên đấy không phải như thế, phải như tớ này, để cái mũi cao lên đi! Tay bên chỗ cậu cũng không được để thấp như thế, phải bằng với bên tớ chứ!

Mặc cái áo dày cộm, quấn khăn như muốn bơi trong len, miệng thì cười toe toét, tay chân cũng lọ mọ không ngừng, nom có vẻ như đang phấn khích lắm, quả là một đứa trẻ năng động lạ thường.

- Nào đâu, tớ đang làm nó cho chuẩn kích thước đấy chứ, có cậu mới không biết gì cả, để yên đấy, tí tớ sang chỉnh lại cho!

Cậu bạn thân cũng chẳng vừa chút nào, cau mày rồi cao giọng cằn nhằn lại ngay, quyết không để tác phẩm để đời của mình bị đem ra chê bai như thế được.

- Ơ, dám nói thế à, muốn chơi bom tuyết không, đã thế thì, nhận lấy...!

Cậu bé năng động tức tối lắm, không chịu được cảnh bản thân hóa ra lại yếu kém hơn tên bạn nên chúi tay xuống lớp tuyết trắng, hớt lấy một chút lớp bên trên và nắm chắc đống lạo xạo ấy trong lòng bàn tay. Đoạn cậu hét lên rồi vung hết sức bình sinh, ném một nhát chí mạng vào giữa mặt của tên bạn thân cho bõ ghét.

- Này...! Hỏng mất cái tay rồi tốn sức từ nãy đến giờ rồi, cậu dám à...! Được lắm, nhận thì nhận, đứng lại đấy, siêu cấp bom tuyết đây này...!

Cậu bạn thân giãy nảy lên, tâm trí bị cuốn theo ngòi nổ do cậu nhóc quỷ sứ kia tạo ra thành thử cũng máu chiến đến cùng, hùng hổ đuổi theo hết nhặt lại ném tuyết lia lịa không ngừng lên đầu kẻ thù.

Một khung cảnh bình dị, một cuộc đùa vui của hai đứa trẻ thừa năng lượng, ấy vậy nhưng thật bất ngờ làm sao, cuộc chiến tưởng như sẽ kéo dài tới vô tận kia lại không thèm báo trước lấy một tiếng mà cứ thế chấm dứt, đột ngột và nhanh chóng chẳng khác nào thời điểm nó đã bắt đầu.

Hai đứa trẻ căng lồng ngực thở dốc, hơi nóng từ miệng phả ra môi trường tạo thành những vệt khói mờ ảo trông đến là thích mắt. Chân tay bủn rủn đến sững lại, mệt đến rã rời cơ thể, rồi chẳng đứa nào bảo nhau lấy một câu, cứ thế lần lượt mà nằm vật ra nền đất lạnh thấu da thấu thịt như thể một chiếc nệm êm ái.

- Phù...haha, tớ thắng rồi đúng không...? Cậu thua rồi, dính hơn tớ ba phát, rõ ràng không thắng nổi, đừng che lấp cái thua lần này nữa, haha...hộc...hộc...

Cậu nhóc năng động nhanh nhảu lên tiếng trước hòng chứng minh ngay quyền uy của kẻ thắng cuộc, ấy thế mà vừa dứt lời đã lập tức vấp phải sự phản kháng mạnh mẽ của cậu bạn thân.

- Đừng có mà ăn gian, gì mà ba phát, tớ ném trúng cậu bao nhiêu, đã tính chưa...hộc....Người thắng là tớ chứ, cứ luyên thuyên đâu đâu thế à...!

- Haha, nhận thua đi, đằng nào cũng thua rồi nên không chối được nữa đâu...!

Dù cay cú muốn gào lên là thế nhưng cậu bạn thân lại không thể áp đảo nổi cái mồm mép nhanh thoăn thoắt của tên kia, đến cuối cùng vẫn phải nhận thua trong sự tức giận đỉnh điểm mà chẳng thể làm được gì hơn.

Một ngọn gió buốt giá từ đâu xuất hiện thổi ngang sống mũi làm những âm thanh chí chóe nảy lửa chợt tắt lịm. Không còn những hoạt bát và hú hét, giờ đây chỉ còn là đặt ngang đầu với lớp tuyết đụn ra xung quanh, rồi thẫn thờ hướng đôi mắt nhìn xa xăm. Hai đứa trẻ sau một hồi gắng sức đã đời bỗng đột nhiên chìm vào yên lặng, môi mím chặt, tâm trí bị thu hút đến với sự hòa hợp cùng cái tĩnh đầy gợi mở của cơn mưa tuyết không dứt. Nhưng sự yên lặng ấy cũng chẳng giữ được bao lâu, bởi bản chất của lũ trẻ là thứ luôn không đổi. Vì lẽ đó mà cứ chốc chốc lại có đứa quay sang nhìn đứa kia, miệng hơi ngẫm nghĩ điều gì đó hấp dẫn và thú vị, nhưng rồi lại quay đi khi vẫn chưa thể nói ra những điều ấy. Phải đến mãi sau khi chán chê việc nhìn ngang liếc dọc, sự tĩnh lặng mới hoàn toàn bị phá vỡ bởi cậu nhóc năng động.

- Này, Phelan, hôm trước thầy giáo nói gì với chúng ta ấy nhỉ ? Sau khi chết ấy, chúng ta sẽ làm sao cơ ?

- ...Hình như thầy bảo rằng, chúng ta sẽ được lựa chọn sinh mạng của mình thì phải, tớ không nhớ rõ nữa, nhưng có lẽ là thế.

Cậu bạn thân chầm chậm mở khuôn miệng bị dính vào với nhau bởi hơi nhiệt, đáp lại câu hỏi bằng trí nhớ cũng chẳng khá hơn là bao so với cái tên đang nằm bên cạnh. Cậu nhóc năng động nghe thấy thế thì trưng ra bản mặt đầy nghi hoặc, tâm trí dường như vẫn còn muốn khám phá sâu hơn những bí ẩn đang đặt ra trong đầu.

Tuyết dần rơi nhanh hơn, gió cũng thổi mạnh theo từng đợt, và rồi vào giữa lúc mà dòng chảy tĩnh mịch vẫn đang còn đang dang dở thì một lần nữa, cậu nhóc năng động lại bất chợt ngồi phắt dậy cắt đứt mạch suy tư của hai thằng.

- Phelan này, sẽ ra sao nếu chúng ta chết nhỉ, ý tớ là, khi ấy thế giới trông như thế nào, tại sao chúng ta lại phải quý trọng sinh mạng nhỉ ? Giống như thầy giáo đã nói ấy, chúng ta cần phải quý trọng từng sinh mạng, cho dù có sở hữu tới hai mạng sống đi chăng nữa. Nhưng tại sao nhỉ ?

Cậu nhóc năng động lên tiếng, đôi đồng tử lặng thinh, thắc mắc về thứ mà bản thân sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

- Tớ cũng chịu, nhưng mà có lẽ là do chúng ta sợ phải chết đúng không ? Tớ cũng chưa muốn chết bây giờ nữa, ý thầy là như thế chăng ?

- Vậy à, khó hiểu quá nhỉ...?

Cậu nhóc năng động không còn hướng ánh mắt theo những câu hỏi ngẩn ngơ mà chỉ im bặt, mặt hơi cúi xuống, dường như là đã chìm sâu vào trong biển suy tư. Bỗng lưng cậu ớn lạnh, cơ thể như đang cảm nhận được một âm vang xa xăm, cậu ngước đôi mắt hiếu kỳ lên nhìn, và con ngươi cậu đã trông thấy nó.

Một chiếc chuông khổng lồ, treo mình trên đỉnh một ngọn tháp, nó rung lên từng hồi, từng hồi, tựa như muốn thông báo về sự thức tỉnh của một thứ gì đó. Mặt cậu chợt nhăn lại, bụng cậu thấy thật khó chịu, cậu ôm lấy chiếc bụng, gồng hết sức mình lên nhằm ém cơn đau dữ dội xuống thật sâu.

Mắt cậu dần mờ đi, cậu đang bị hoa mắt sao ? Là bởi cái gì thế, là máu ư ? Nhiều máu quá, máu chảy ra từ bụng, từng đợt, từng đợt theo những âm vang của tiếng chuông trên cao. Cậu sợ, mồ hôi ướt sũng cả trán, cậu nằm gục ra trên nền tuyết, miệng thều thào gọi tên một người. Đó là ai ? Cậu cũng chẳng hề biết, cậu chỉ theo bản năng gọi tên người ấy, cậu mệt quá, cậu đang lịm dần, lịm dần, để rồi cuối cùng nhắm nghiền đôi mắt mà rời bỏ thế gian.

*
*
*

Drogo bừng tỉnh, đôi mắt hé mở hòng tìm đến hiện thực đằng sau cơn ác mộng. Bất chợt tầm nhìn yếu ớt của cậu bị nhòe đi bởi thứ ánh sáng chói lòa thế giới. Drogo theo phản xạ nhăn mặt lại và lập tức đưa tay lên che đôi mắt khỏi những tia sáng mạnh mẽ ấy.

Chỗ này...Ugh...

Sau rất nhiều lần dòm qua hé lại cậu mới có thể mở to cả hai hàng mi, chớp chớp đôi mắt đã quen với áp lực mạnh mẽ đến choáng ngợp, Drogo cuối cùng cũng nhìn thấy nó. Một khung cảnh bát ngát mênh mông trắng tinh trải dài tới vô tận.

Cậu đang ở đâu vậy? Cậu nắm thử đôi bàn tay, chúng vẫn đang chuyển động cơ mà ? Nhưng tại sao toàn thân cậu lại vô định, chẳng còn chút cảm giác da thịt nào sót lại ? Cậu hoang mang, nét mặt lo âu, nhìn ngó xung quanh thật cẩn trọng, xem kĩ từng đường nét, tỉ mẩn từng suy đoán, nhưng vẫn không tài nào nhìn ra được bản chất của thế giới trắng xóa đang bao trùm lấy bản thân.

Chỉ độc một màu trắng, cái gì thế này...? Đau mắt quá, chẳng lẽ nơi này là mơ à...?

Cậu lắc đầu quầy quậy, giữ cho tâm trí tỉnh táo, cố không để linh hồn mất phương hướng nơi địa ngục trần gian. Hơi thở cậu dồn dập và nặng nề, chân cậu bước về phía trước trong sự căng thẳng tột cùng.

Cậu nuốt nước bọt, dường như cậu đang dần lạc lối, cậu điều hòa nhịp thở, nhưng chúng chẳng khác nào liều thuốc độc khiến cậu quay cuồng. Thế giới rộng quá, nơi đâu cũng chỉ có thứ màu trắng khoét sâu vào hốc mắt tựa vực thẳm hun hút. Cậu há mồm, thần kinh phát rồ, hai tay ôm chầm lấy đầu, đoạn di bàn tay xuống mà vỗ mạnh vào má.

Mặt cậu tối sầm lại, cơn đau, cơn đau ở đâu mất rồi ? Cậu cần cơn đau, chỉ có nó mới giúp cậu sống, mới chứng minh được cậu còn đang tồn tại. Nhưng tại sao nó không hiện lên, tại sao nó không thức tỉnh ý chí sinh tồn đang dần mờ đi bởi sự vô tận đáng sợ này ?

Cậu ngẩng mặt, cậu nhìn thấy có ai đó phía đằng xa, người ấy là cậu, là Phelan, là ai vậy, là con người hay là một sinh vật chưa từng tồn tại, hay vốn dĩ thứ đó chính là ảo giác giữa lúc điên cuồng trong thế giới trắng xóa của cậu ?

Cậu hít lấy một hơi thật sâu, rồi bất ngờ ép cho nó thoát ra ngoài phổi một cách đầy bạo lực. Cậu buồn nôn quá, cậu phải làm gì bây giờ ? Đúng rồi, chỉ cần chứng minh được rằng cậu còn sống, chỉ cần có vậy thôi, mọi cơn đau méo mó vô hình bóp nghẹt tâm trí cậu sẽ bay biến hết, hệt như một cơn ác mộng ngắn ngủi.

- Ahghhhh....! Ahhhhhhhhhhhhh...! Tôi...hộc...ồ, là ai thế nhỉ, à, đúng, là mình đây, là mình, sao mình lại mệt thế...? Do đang đau đầu, do đang điên một chút thôi, không sao cả, nào, bản thân, ồ, haha, được lắm, sắp rồi, hahahahaha...! Cô ấy đẹp thật, cô ấy là ai thế ? Này Phelan, sao mày lại đứng ngây ra đấy, sợ chết à...? Hahahaha...!

Cậu ngửa mặt hướng dọc với bầu trời cùng những cơn lốc uốn éo lúc yên ắng lúc cuộn trào, miệng hết lẩm bẩm rồi lại gào thét, cười sằng sặc vì hình ảnh của quá khứ và tương lai lẫn lộn. Vậy là mọi thứ đều đã rõ, cậu điên rồi, cậu đã phát điên, từ lúc nào cũng chẳng hay.

Cậu đổ gục người xuống mặt sàn lơ lửng, tay chân cựa quậy như thể một con giun đang vẫy vùng tìm kiếm sự sống, cậu bò về phía trước, áp mặt ma sát thật lực với không gian sâu thẳm nhằm giữ lại cái "người" ít ỏi còn sót lại bên trong linh hồn.

Cậu đang tuyệt vọng, đúng thế rồi, cậu không muốn cô độc như thế này, tại sao không ai xuất hiện và cứu cậu, cậu cần một con đường, cậu cần một lối thoát.

Coong! Coong!

- Huh...?

Miệng đang hô hấp đầy khó nhọc bất chợt dừng lại, là bởi tai cậu đã bắt một thứ âm thanh cứu rỗi.

Có ai đó ở đây, có người, có người đang nói đúng không, là tiếng gì thế, là chuông, hahaha, là chuông...!

Cậu chúi người dậy, khuôn mặt rạng ngời hi vọng hướng về con đường mộng mị dẫn bước tới sợi dây cứu mạng. Cậu không nghe nhầm, chắc chắn rồi, đó là tiếng chuông, và hình như nó tới từ phía bên trái.

Đứng lên, đứng lên, à, phải đứng, đúng rồi, đứng lên đã.

Cậu quay ngoắt đầu sang trái, cơ thể vùng dậy đầy mạnh mẽ như thể chưa từng trải qua sự tuyệt vọng khốn cùng ban nãy. Cậu tiến bước nhưng rất chậm, tâm trí vẫn còn quay cuồng chưa dứt. Cậu lắc đầu quầy quậy, miệng phì phò hơi thở nặng trịch đồng thời tiếp tục dấn lên, ép bản thân cho quen với không gian hư ảo. Cậu từng bước nhanh hơn, cuối cùng là lao đi ầm ầm, đôi chân giải phóng hết tốc lực, sắp rồi, là hi vọng, là người sẽ cứu lấy cậu, sợi dây thừng đang ở ngay trước mắt rồi!

Chân tay bắt đầu rã rời, hơi thở cậu ngắt quãng vì quá sức, nhưng cậu nào có quan tâm, bởi bên trong đôi mắt sáng trưng như ánh đèn pha kia chỉ có sự sống và ý chí mãnh liệt của kẻ tâm thần nhìn thấy cửa thoát hiểm mà thôi.

Có người thật kìa, là con người, mờ quá, cái mắt chó chết này, mày thích trêu tao à, căng ra ngay, chào đi, nói xin chào, phải tôn trọng họ, đúng, trước hết phải cảm ơn đã, khốn kiếp, cuối cùng thì...!

Bỏ qua cả việc hít thở, Drogo chỉ chăm chăm căng đôi mắt ra mà nhìn cho rõ, phải thật rõ ràng chân tướng của ân nhân nơi khe cửa hẹp này!

- Hộc...Hộc...hả...Ơ...đợi chút đã, mình hoa mắt sao...?

Tầm nhìn phóng ra xa, chạm tới khuôn mặt của vị cứu tinh nơi vực thẳm, đường nét thanh tú, đôi mắt màu hổ phách sáng tựa những vì sao, cậu giật mình thon thót, miệng méo xệch vì bồi hồi, là người ấy ư, chính là mẹ của cậu sao ?

Cậu không nhầm phải không, vẫn nụ cười nhỏ nhẹ mà dịu dàng ấy, vẫn cặp lông mày uyển chuyển, vẫn là mái tóc đen tuyền sánh ngang với bầu trời đêm cao vời vợi, người phụ nữ ấy, đó chắc chắn chính là người mẹ đã mất cả hai chục năm về trước của cậu.

- H...Ugh...garrhh...!

Bất chợt tầm nhìn cậu xiêu vẹo, xoáy vào trung tâm như thể một mũi tên xé gió, đầu cậu oang oang thứ âm thanh của tiếng chuông ban nãy, nó làm cậu gào rú trong cuồng loạn. Cậu khụy gối, nước mắt ứa ra theo từng nhịp hô hấp, hình ảnh người mẹ của cậu đang đẹp đẽ như thế cơ mà, tại sao giờ đây trông lại chẳng khác nào một con quái thú đáng sợ tới từ hỗn mang ?

Cậu nghiến chặt răng, cố giữ lấy cái đầu bất kham, rồi dùng hết sức lực còn sót lại mà đập một nhát thật mạnh vào mặt sàn lạnh ngắt.

- Hộc....hộc...Đau quá, sao mình lại đau chứ, đây là thực mà nhỉ, hay là mơ, dậy, mình phải làm gì đây, dậy sao, không đủ, phải thêm nữa...

Vừa dứt lời Drogo lại đập thêm một cú vang dội, cậu không muốn tin vào những gì bản thân vừa thấy, hay chỉ đơn giản là hình bóng người mẹ ấy quá đỗi đáng sợ tới mức cậu chỉ muốn quên đi tất cả ? Câu trả lời có lẽ chẳng là gì cả, đây chính là bản năng, bản năng tự bảo vệ bản thân khỏi những ký ức tồi tệ nhất.

- Drogo, là con... là con à ?

Cậu dừng lại, đôi tai dỏng lên cố bắt cho trọn giọng nói trong trẻo đầy ắp hồi ức thuở bé. Đúng là mẹ của cậu rồi, tại sao cậu lại cố chối bỏ bà ấy cơ chứ, chẳng phải đây chính là lúc để cậu được ngắm nhìn bà thêm một lần nữa hay sao ?

Kì lạ thay, chỉ nghĩ đến việc bà ấy vẫn đang chờ đợi cậu thôi lại khiến đầu cậu bỗng trở nên nhẹ nhõm khác thường. Cậu lồm cồm bò dậy, mở to đôi mắt vẫn còn ngập ngùng sợ hãi, và rồi tâm trí cậu như thể được cứu rỗi.

Sao cậu lại không nhận ra sớm hơn cơ chứ, bà ấy đẹp quá, lộng lẫy và hiền dịu, vẻ đẹp của một người phụ nữ đức hạnh.

Môi cậu hơi mím lại rồi bỗng run rẩy, đôi đồng tử giãn ra hết cỡ, giờ đây trông cậu chẳng khác một đứa trẻ lạc lối cuối cùng cũng tìm được đường trở về mái nhà hạnh phúc cả.

- Drogo, đúng là con rồi, chuyện gì thế này, mẹ còn tưởng, ở cái nơi, như vậy, không thể nào... 






© Bản quyền thuộc về Alice Land Of Novels/ ALONS
© Copyright by Alice Land Of Novels/ ALONS ☞ Do not Reup

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro