Chapter 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn uống no say, quên luôn cả giờ giấc. Lão bá lúc này mới ngước lên nhìn trăng. Ngờ đâu trăng đã lên cao chót vót rồi, tay đang nựng đôi má phúng phính của cháu cưng, phía dưới thì Tại Thủy đang ôm lấy chân ông.


Tại Thủy ngước lên nhìn lão bá bằng đôi mắt lim dim, say ngủ. Lão bật cười xoa đầu bé con.

- Buồn ngủ rồi đó hả?

Nói xong thì ngước lên nhìn Nam Thạc, thằng bé cũng không khác gì dáng vẻ của Thủy Thủy là bao nhiêu.

- Còn cu cậu này cũng thế đấy à?

Bình thường chắc chắn cu cậu này sẽ khóc ầm lên vì đến giấc lại chưa cho ngủ, hôm nay lạ ở chỗ chỉ gục đầu vào vai ông nội mà lim dim đôi mắt nhỏ.

- Thằng Trân, thằng Quốc đâu? Mau vào cho sấp nhỏ ngủ nhanh, nó lim dim rồi đây này.

Ông kêu xong mới sực nhớ, đêm nay chắc chúng nó cũng cần có thời gian. Dầu gì ngày mai đứa nào cũng về nhà nấy, hiếm khi có cơ hội được trông chừng cháu nội nguyên đêm. Ông đành suy nghĩ rồi rút lại lời kia bằng cách:

- Không ấy chúng bây mang nó vào buồng của tao mà dỗ ngủ, tao canh chừng cho cũng được. Lẹ đi, kẻo cu cậu này lại khóc ầm lên cho xem.

Lão bá đứng ngay tấm phảng trước nhà, Chính Quốc cùng Thạc Trân nghe cha gọi cũng tức tốc buông đũa xuống mà chạy sang. Nam Tuấn thấy thì liền đi pha một bình sữa dự phòng đêm hôm cu nhóc lại quấy rối ông nội, còn Tại Thủy lớn hơn nên chỉ việc vào phòng kê gối cho con bé ngủ là xong.

Còn cu nhóc anh kết nghĩa gì đó của con bé Tại Thủy cũng được Thái Hanh sắp xếp cho chỗ ngủ ổn thõa rồi mới trở về phòng, bà cả sau khi ăn xong cũng lủi thủi đi thẳng ra sau chồi không phải để lão bá nhắc nhở.

Trước khi đi còn có gặp Thạc Trân nói đôi lời:

- Trân con, hôm nào rảnh có thể bồng Nam Thạc ra cho má bồng một miếng được không con? Từ hôm bị nhốt ở sau chồi, má cứ nhớ thằng cháu nội của má ghê vậy đa.

Thạc Trân cầm lấy tay bà cả, vỗ vỗ trên mu bàn tay có phần nhăn nheo kia. Mỉm cười gật đầu.

- Dạ được, mà má ráng ít hôm nghen. Con cùng anh Tuấn sẽ thuyết phục cha sau, má sẽ không còn chịu khổ nữa.

Bà cả cười, đến bây giờ bà mới hiểu được tấm lòng của Thạc Trân. Nhưng hiểu được thì sao chứ? Những việc tồi tệ trước đó đã xảy ra rồi còn đâu?

- Má chỉ mong có thể gặp cháu nội thường xuyên hơn thôi, còn việc má bị nhốt cũng là cha chúng bây trừng phạt những tội ác mà trước đó má đã gây ra. Má không sao, chăm sóc cho thằng Tuấn giúp má. Nó tốt, mỗi tội hơi nghiêm chỉnh khó tính tí thôi.

- Dạ, má yên tâm a.

Sau khi giao con cho ông nội canh chừng thì mạnh ai về phòng người nấy, Kim Thái Hanh bắt đầu dở thói lưu manh. Chính Quốc vừa vào đã bị hắn chộp xuống giường.

- Đau em, anh nặng quá. Né ra một tí.

- Khi nãy anh nói trước rồi, đáng lẽ ra em phải chuẩn bị sẵn tâm lí đi chứ nhỉ?

Chính Quốc dùng sức đẩy cậu hai sang một bên, giảm bớt trọng lượng đang đè nặng trên người mình. Tìm kiếm chút không khí mà hít thở.

- Anh không mệt à?

- Không, Tại Thủy muốn có em trai. Giúp anh hoàn thành kì thi này đi.

Kim Thái Hanh bắt đầu động tay, một phát mở hết thẩy cả hàng cúc áo. Cái gì thì cái chứ cái này chưa tới ba mươi giây, Chính Quốc mỉm cười há miệng đớp lấy cái mũi cao cao của người nằm trên, đã thế thì cậu chủ động luôn vậy. Dù gì cũng hơn hai tuần nay không hoạt động rồi.

- Nếu anh muốn thì tiếp chiêu.

Chính Quốc đưa tay kéo đầu hắn xuống một phát hôn lên đôi môi mỏng của ai kia, khỏi phải nói Kim Thái Hanh lần đầu trông thấy dáng vẻ người thương chủ động liền ngay lập tức cương cứng.

Thêm mười giây nữa để khiến quần Chính Quốc tuột khỏi chân, bên trên vẫn còn môi lưỡi cộng thêm bên dưới đã bắt đầu động chạm loạn xạ nơi tư mật của nó rồi.

Dứt khỏi nụ hôn nóng bỏng, căn phòng giờ đây dưới ánh nến mập mờ càng tôn lên cái vẻ ái muội. Hơi thở gấp gáp của nó khi hắn đưa tay khoáy đảo bên trong huyệt động ấm nóng, còn có thêm cả nụ cười thỏa mãn của hắn.

- Hanh, sâu thêm... một chút...

- Hóa ra Chính Quốc cũng có lúc yếu ớt rên rĩ như thế này sao? Mau hôn anh.

Kim Thái Hanh nhìn sắc mặt đỏ hồng của Chính Quốc lại càng thêm hưng phấn, không chần chừ cúi xuống cùng nó dây dưa môi lưỡi.

Đương nhiên hắn sẽ không quên giúp nó đạt thêm khoái cảm, hai ngón tay được hắn tiếp tục ấn sâu vào nhục bích nóng ẩm. Hậu huyệt liên tục nhả ra mút vào hai ngón tay kia, chẳng mấy chóc bàn tay hắn đã ướt đẫm dịch thủy từ hậu huyệt tiết ra.

- Hanh, mau.... dùng nó...

- Chắc độ co dãn cũng đủ rồi. Anh bắt đầu đây.

Thái Hanh bắt đầu cởi quần áo, không chần chừ mà đâm một phát lút cán. Cự vật đó đang trướng đến phát đau, lại còn rất nóng, cái việc đâm mạnh một phát như thế khiến hắn thở ra một hơi sung sướng. Sự co thắt đến từ huyệt động nóng ẩm khiến hắn càng trở nên sung sức lẫn thõa mãn hơn, hai tay xoay người Chính Quốc lại từ nằm ngửa thành nằm sấp.

Hắn đưa tay kéo hông Chính Quốc lại để nơi giao hợp càng thêm khắn khít.

- Ư..... Hanh... ư...

Kim Thái Hanh nghe thấy tiếng rên kích tình từ miệng nó thốt ra, như tiếp thêm sức cho hắn, hắn càng ngày càng đâm rút kịch liệt hơn. Chính Quốc nhận từng đợt thúc đẩy từ người kia lại càng thõa mãn.

- Mau... Hanh, em sắp...

- Chiều em.

Thái Hanh thúc càng lúc càng mạnh, đến lúc Chính Quốc bắn ra hai lần hắn mới gầm lên phóng kích mầm móng vào bên trong huyệt động của nó.


Phóng xong đợt một, hắn ngã người nằm sấp đè lên thân của nó. Hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau dường như chẳng chút khe hở. Thái Hanh bắt đầu để lại dấu vết hoang ái khắp cơ thể nó, từ mặt trước cho đến mặt sau. Nơi nào cũng chi chít vết đỏ ngân lưu lại trên da thịt, đặc biệt là ở hai bên đùi non của nó.

Song Thái Hanh dường như vẫn chưa thõa mãn, lập tức lật ngửa nó lại nhắm vào đầu nhũ đang cương đỏ của nó mà gặm nhắm. Hết cắn rồi lại mút, lần nữa khiến nó lại cương lên.

- A... thoải mái...

Chính Quốc rên rĩ kích tình, hai tay đan vào tóc ghì chặt đầu hắn càng thêm sâu. Thái Hanh nhả đầu nhũ của nó ra, đổi bên. Chẳng mấy chóc nước bọt của hắn thấm ướt luôn cả vùng ngực Chính Quốc, hai hạt đậu như được thoa lên một lớp mật ong càng trở nên bóng bẩy, ướt át hơn.

Hắn tiếp tục đè nó ra, đưa nhục bổng trở lại huyệt động đói khát.

Chẳng biết hai người dây dưa đến bao lâu, cho đến khi gà gáy canh ba Chính Quốc bắt đầu kiệt sức. Thấy chồng nhỏ đã thấm mệt nên hắn cũng không thiết phải làm nữa, vén tóc mái nó sang một bên nhẹ nhàng hôn xuống.

- Vất vả cho em.

Chính Quốc mắt đã mở hết lên nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy hắn, nơi địa phương kia bắt đầu nhả số tinh dịch vừa nãy hắn bón vào. Vì cảm giác nhớp nháp khó chịu nên nó đòi hắn mang đi tắm.

- Hanh, khó chịu. Em muốn tắm.

Hắn lập tức phản đối.

- Hiện tại đang là thời điểm sương xuống, rất lạnh. Không thể tắm, anh giúp em lau người.

Kim Thái Hanh với lấy cái khăn mềm ở cạnh giường, cẩn thận lau sơ qua người của nó. Đến nơi địa phương mới bắt gặp cảnh hậu huyệt của nó hiện tại đang sưng đỏ lên, hắn lại trách mình sao quá mạnh bạo? Thế mà Chính Quốc cũng chẳng kêu đau lấy một tiếng, là sợ hắn mất hứng sao?

Hắn cố tình lau sơ qua nơi đó, để nó giữ lại một số ít bên trong tiện cho việc sinh thêm em trai cho con gái nhỏ.

Dọn dẹp lại một lúc hắn mới lên giường ôm lấy Chính Quốc chìm vào giấc ngủ.

To be continued...

🦀: Nhớ nhao hôn? Nhớ thì vốt cho nhao điiiii.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro