Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 người ngồi trong phòng, căn bản chỉ im lặng, không ai nói một lời. Chu Chính Đình gói đá viên lạnh vào mảnh vải sạch, không thèm liếc vết máu đang rỉ ra của bản thân, trực tiếp dùng tay nhẹ nhàng xử lí vết bầm trên miệng Triệu An Hạ. Triệu An Hạ mệt mỏi tựa cả thân người nhỏ bé vào thành ghế sofa, môi mỏng xinh đẹp mím chặt, mơ hồ không nói nên lời. Tất cả mọi người đều yên lặng, ánh mắt lúc này tập trung vào hai người bọn họ, nhưng căn bản chính họ không muốn nói chuyện, không muốn kể những chuyện đã xảy ra.
Ngô Bảo Na dìu Hoàng Minh Hạo từ trên lầu bước xuống, mặt mũi đã được băng bó, từ từ tiến đến ngồi xuống sofa, hai người đối diện với Triệu An Hạ. Triệu An Hạ chuyên chú nhìn từ lúc bước xuống đến lúc ổn định lại tâm lí, chỉ nhìn, ánh nhìn thất vọng, mệt mỏi nhắm mắt lại, miệng phun ra duy nhất một từ: " Nói ". Triệu An Hạ là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, từ trước đến nay là một nhóc con dễ gần và lễ phép, nay chỉ ngồi một chỗ cũng toát ra uy lực đáng sợ, đến những người xung quanh cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.
Hoàng Minh Hạo nắm lấy tay Ngô Bảo Na đang run cầm cập, cố ép bản thân bình tĩnh: - Nói ...cái gì?
Triệu An Hạ mặc nhiên ngồi im lặng, mở mắt nhìn hai người bọn họ, cái nhìn biến đổi trong chớp mắt, trở thành một cái nhìn sắc bén, như nhìn thấu tâm can, khiến Ngô Bảo Na sợ hãi, nắm chặt tay áo Hoàng Minh Hạo.
Khang Khang không nhịn được thêm, lời nói như tảng đá nặng chèn lên lưng: - Ngô Bảo Na, đừng để tôi đánh chết cô thì cô mới khai ra cô là gián điệp của bà Đỗ!
Hoàng Minh Hạo khó chịu bảo vệ bạn gái: - Chị đừng độc miệng như thế!
Chu Chính Đình quấn gạc xung quanh vết thương ở cổ tay, không nhìn mà nói: - Hoàng Minh Hạo, nếu Ngô Bảo Na đúng là gián điệp như chúng ta suy đoán, tôi sẽ không vì nể cô ta là bạn gái cậu mà tha!
Hoàng Minh Hạo quay qua nhìn Ngô Bảo Na, ánh mắt hi vọng thúc giục: - Em nói với bọn họ đi, nói rằng không phải em làm chuyện như vậy!
Tất Văn Quân với Lý Quyền Triết ngồi bên cạnh cũng chêm lời: - Em không làm thì việc gì lại sợ? Mau nói đi! Không phải em đúng không?!
Ngô Bảo Na nhìn Hoàng Minh Hạo, rồi lại nhìn Chu Chính Đình, Triệu An Hạ, khóe mắt ươn ướt, không phải là sợ bị đánh, mà là sợ Hoàng Minh Hạo, sợ bị bỏ rơi, là bị bà ta ép, hoàn toàn là không hề mong muốn. Tất cả ánh mắt dồn về phía Ngô Bảo Na, khiến lời ở cổ họng như bị nghẹn lại, ngập ngừng sợ hãi.
Hoàng Minh Hạo mong chờ, chắc chắn không, em ấy không phải hạng người xấu xa.
" ...Đúng..."
Lời này của Ngô Bảo Na vừa thốt ra, Hoàng Minh Hạo ngây người, không tin vào tai mình lời vừa nói của Ngô Bảo Na, Na Na, tại sao em lại làm như vậy?...
Triệu An Hạ tiếp tục nhìn hai người bọn họ, lắc đầu, trực tiếp cho họ không gian riêng để nói chuyện, lò dò chân bước lên tầng.
Đúng là đừng nên nhìn mặt mà bắt hình dong, có người ngoài mặt là vậy, nhưng nội tâm lại...
Anh hai Tất Văn Quân tinh tế đỡ Triệu An Hạ, cô nhóc có lẽ đang sốc, thời gian như này nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Cháu ngủ một chút đi.
Triệu An Hạ đơn giản gật đầu, nằm xuống giường, nhưng căn bản không ngủ được, có lẽ Ngô Bảo Na không hề cố ý làm vậy.
Tất Văn Quân vuốt nhẹ tóc Triệu An Hạ, bế ra nhóc con Hoàng Vũ Đồng đứng cạnh giường ra ngoài, khẽ đóng cửa, xuống lầu, ra hiệu Chu Chính Đình lên xem Triệu An Hạ.
Hoàng Minh Hạo vẫn nhìn chằm chằm Ngô Bảo Na, im lặng vẫn là im lặng, vẻ mặt thất vọng, người con gái anh biết trước kia rất thuần khiết hiền lành, chứ không phải người xấu xa độc ác, giống như bây giờ, hại người khác khổ sở, sợ hãi.
Khang Khang thật sự rất khó chịu, kể từ lúc Hoàng Minh Hạo ở bên cô ta, linh cảm mách bảo cô gái này không đơn giản.
Tất Văn Quân thở dài, liền bị nhóc con Hoàng Vũ Đồng ngồi trong lòng kéo kéo tay áo, lấy cớ đó đưa bảo bảo xuống lầu mua bánh kẹo, dành không gian riêng cho bọn họ nói chuyện.
Đinh Trạch Nhân với Lý Quyền Triết bọn họ cũng theo sau Khang Khang tản đi, khiến không khí trong phòng của hai người Ngô Bảo Na họ càng trở nên trầm mặc.
Im lặng, Ngô Bảo Na cúi đầu không dám nhìn thẳng, trong thâm tâm cắn rứt khôn nguôi, chuyện này đúng là do cô sai, thật sự có lỗi.
Mọi người đi hết, Hoàng Minh Hạo bình ổn lại tâm lí, lạnh lùng kéo ra tay Ngô Bảo Na đang bám lấy tay mình, kéo ra khoảng cách, ngồi ra ghế phía đối diện.
Từng giây từng phút trôi qua như cả thế kỉ dài, im lặng vẫn bao trùm căn phòng, Hoàng Minh Hạo chăm chú, muốn nghe được một lời giải thích từ Ngô Bảo Na, chỉ cần cô nói là không cố ý, Hoàng Minh Hạo nhất định sẽ bỏ qua, nhưng căn bản Ngô Bảo Na không cách nào ngụy biện.
- Nếu em không có gì để nói, thì... chúng ta chia tay đi!
Hoàng Minh Hạo vừa nói vừa đứng lên, một mạch bước nhanh ra ngoài, cố che giấu đi giọng nói có chút đau đớn đứt quãng.
Ngô Bảo Na có chút không cam tâm chạy theo, vừa vặn vào kịp thang máy, hai người trong thang máy chỉ im lặng. Ngô Bảo Na lén ngước nhìn Hoàng Minh Hạo, nhưng Hoàng Minh Hạo không chút để ý, một thân cao lớn mắt nhìn thẳng, hình ảnh hai người phản chiếu trên cửa thang máy.
Hoàng Minh Hạo nghĩ lại về người con gái đứng bên cạnh, trước kia là một người rất lương thiện, nhưng không ngờ...
Thang máy kêu tiếng báo hiệu đã xuống đến nơi, cửa vừa mở, Hoàng Minh Hạo bước nhanh ra ngoài, Ngô Bảo Na liền đuổi theo. Thấy Hoàng Minh Hạo chuẩn bị lên xe trở về nhà, liền lên tiếng kéo lại: - Chúng ta đi ăn chút gì đó được không?
Hoàng Minh Hạo dừng lại, xoay người nhìn Ngô Bảo Na, môi mỏng cuối cùng cũng giương lên, nhả ra 3 chữ ngắn ngủn: - Vậy ăn mì.
Tất cả những chuyện đó, Tất Văn Quân đều nhìn thấy hết, Ngô Bảo Na chắc chắn không đơn giản.
- Đồng Đồng, có muốn đi chơi không?
________________
Hoàng Minh Hạo mặc dù đồng ý đi ăn cùng Ngô Bảo Na, nhưng không hề thoải mái, ngồi cũng là ngồi đối diện chứ không như thường lệ ngồi bên cạnh Ngô Bảo Na.
- Gửi anh chị, chúc anh chị dùng ngon miệng!
Hoàng Minh Hạo nhận lấy tô mì nóng, không nói lời nào. Ngô Bảo Na nhìn Hoàng Minh Hạo, cũng nhận lấy mì của mình, chăm chú nhìn Hoàng Minh Hạo, miệng mấp máy định nói gì đó, lại thôi.
Hoàng Minh Hạo đang nhìn đường phố phía bên ngoài, xe cộ tấp nập, dòng người xô bồ, tâm trạng không cách nào diễn tả, chỉ muốn thời gian lúc này ngưng lại một chút, muốn tin người con gái trước mặt, nhưng có vẻ, Ngô Bảo Na không có ý muốn phản biện. Bất chợt Hoàng Minh Hạo lướt qua Ngô Bảo Na, tô mì thu hút được hoàn toàn sự chú ý của Hoàng Minh Hạo: tô mì có hành!
Ngô Bảo Na cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoàng Minh Hạo, ngẩng mặt, mắt đối diện Hoàng Minh Hạo, có chút khó hiểu.
Hai người nhìn nhau như vậy một lúc lâu, Hoàng Minh Hạo nhớ lại khoảng thời gian khi tỉnh lại sau tai nạn, lồng ghép các sự kiện khó hiểu, thắc mắc, cuối cùng mới trầm mặc nói một câu, lạnh lẽo lòng người: - Em không phải cô ấy!
Ngô Bảo Na im lặng một hồi, không muốn che dấu thêm nữa, thú nhận: - Cuối cùng anh cũng nhận ra rồi, em không muốn lừa dối anh thêm nữa, em không phải cô ấy, nhưng em cũng yêu anh!
Hoàng Minh Hạo nhớ lại, nhẽ ra ngay từ ngày đầu tiên tỉnh lại phải nhận ra ngay chứ, bực tức quát: - Cô ấy đâu?!
Ngô Bảo Na cười thê lương, rốt cuộc vẫn là tìm cô ấy, rốt cuộc bản thân cũng chẳng thay thế được vị trí của cô ấy, không trả lời, trực tiếp bỏ đi.
Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, cô cứ đợi đấy, để rồi xem!
Ngô Bảo Na nhận điện thoại của bà Đỗ Hoa, báo cáo, nhanh chóng rời đi.
Biết ngay mà, Tất Văn Quân đoán trước được, cô ta không hề đơn giản, nhưng không phản ứng, nghĩ nên để cậu ta nếm thử sự đau đớn, giống như đối với cô ấy.
- Đồng Đồng, con với mẹ chịu khổ nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro