CHƯƠNG 2: nhóm thám hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí đêm buốt lạnh lướt qua boong, khi tàu Dạ Khúc nghỉ ngơi trong con vịnh nhỏ dưới chân một núi lớn. Lớn tới nỗi ko thể thấy ngọn núi vươn tới đâu, dù Grace cố ngửa cổ lên. Tất nhiien vì trời còn tối đen như mực, ngoại trừ chút ánh trăng rọi xuống bên kia boong tàu. Với hầu hết người bình thường, thì khởi hành vượt qua ngọn núi xa lạ băng giá vào nửa đêm dường như là một sự liều lĩnh dại dột đến ko tin nổi. Nhưng, Grace tự nhủ, chẳng ai tham gia chuyến đi đặc biệt này có thể gọi là “bình thường” được. Quả vậy,gọi các bạn đồng hành của cô là “người” cũng là hơi bị quá lời.

Ngửa cổ ngước nhìn một cách vô ích, Grace cảm thấy cái mũ nồi bằng len tụt khỏi đầu làm cô ớn lạnh. Đội lại mũ, cô đứng nghiêm chỉnh lại. Mũ nồi, cũng nhu toàn thể trang phục mặc ngoài của cô đều do Darcy Flotsam – người bạn đang đứng bên cô trên boong – cho mượn.

Darcy hỏi:

- Grace cưng, em chắc là đủ ấm chứ? Nói đi, chị chạy ngay về phòng lấy áo lông cho em.

Grace lắc đầu:

- Em nói rồi, Darcy. Em ko mặc áo lông. Không con vật nào phải chết để giữ ấm cho em đâu.

- Nhg nó mềm mại, ấm áp lắm. Con chồn làm áo của chị ko thình lình sống lại đâu. Sợ gì chứ?

- Darcy, dù bất cứ hoàn cảnh nào em cũng ko mặc áo lông. Áo choàng này đủ ấm rồi, cám ơn chị.

Trong khi chờ nhg người khác, Darcy cười bảo Grace:

- Chị rất muốn đi cùng em. Thật ra, chị cũng chẳng thích leo trèo đâu, nhưng chị muốn ở gần em và trung úy Furey.

Grace cười vs bạn:

- Darcy, em biết. Lorcan cũng biết thế. Nhưng hình như thuền trưởng nghĩ, càng ít người rời khỏi tàu càng tốt.

Cả hai nhìn về khu thuyền trưởng còn đóng cửa. Trong đó, ông đang hướng dẫn các phụ tá điều hành con tàu trong thời gian ông vắng nhà.

Quay lại Grace, Darcy nói:

- Rất hiếm khi thuyền trưởng rời tàu. Chứng tỏ ông quan tâm đến trung úy Furey nhiều đến thế nào ms liều lĩnh như vậy.

Liều? Grace chưa nghĩ đến từ này, nhg bây h cô nhận ra, vs những lộn xộn gần đây trên tàu và những cuộc nổi loạn sau hành động của Sidorio, thì việc thuyền trưởng xa rời các hải-tặc-ma-cà-rồng kia – dù chỉ vài ngày – quả là liều lĩnh. Sidorio đã tranh cãi về quy luật trên tàu, đặc biệt là giới hạn của thuyền trưởng: môt tuần chỉ đc sử dụng máu một lần trong Tiệc Đêm. Dù Sidorio đã bị tống khỏi tàu nhg hắn đã để lại mầm mống bất mãm phía sau. Những kẻ trc kia tuân thủ quy luật bây h đã đặt câu hổi vì sao họ ko đc có máu thường xuyên hơn. Từ khi Sidorio ra đi, Grace biết thuyền trưởng đã tống xuất thêm 3 thành viên thủy thủ đoàn. Chúng đã cấu kết vs tên hải-tặc-ma-cà-rồng li khai, bắt đầu một cuộc bù khú, chém giết bừa bãi, cho đến khi bị tiêu diệt sạch bởi… em trai cô. Connor. Connor người hùng.

Nghĩ đứa em sinh đôi là một người hùng, cảm giác thật lạ lùng. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, kể từ khi cha chết, rời xa mái nhà ở Vịnh Trăng Lưỡi Liềm – quá nhiều sự việc đã xảy đến vs hai chị em. Lúc đó, Grace nghĩ, hai chị en ms khờ dại làm sao. Cứ tưởng ra đi sẽ tìm đc con đường thoát. Trên một phương diện nào đó thì thoát thật. Nhưng chuyến đi đãquăng hai chị em vào những hoàn cảnh hiểm nghèo, mạng sống luôn bị đe dọa. Bây h, Connor, vs sự lo lắng của chị, đã là một chiến binh hải tặc trên tàu cướp biển khét tiếng Diablo. Còn Grace, có lẽ em trai cô còn lo lắng hơn, đã là hành khách thường xuyên trên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, có tên là Dạ Khúc. Hai chị em, người này mông mỏi người kia hiểu và tham gia vs mình, để thấy con tàu mình chọn lựa là chính xác. Nhưng sự tôn trọng lẫn nhau, dẫn đến kết quả sau cùng là thông cảm để mỗi người đi theo một hướng riêng của mình. Ít ra là lúc này.

Vì vậy, cô ở đây, trên boong tàu Dạ Khúc này, chờ đợi thuyền trưởng và người đồng đội Lorcan của cô để bắt đầu một nhiệm vụ quan trọng: lên đỉnh núi, tới một nơi bí ẩn gọi là Cung Thánh. Tại đó, họ sẽ gặp người lãnh đạo tinh thần của hải-tặc-ma-cà-rồng, Mosh Zu Kamal, và xin ông chữa bệnh mù lòa cho Lorcan.

Nhìn lại trên núi, Grace phân vân: đường lên tới Cung Thánh sẽ mất bao lâu. Cuộc hành trình có thể rất gian nan. Cô lo lắng cho Lorcan. Không chỉ vì anh bị mù, mà gần đây anh quá yếu. Chỉ một vài ngày trước, đưa anh lên boong là cả một nỗ lực.

- Công việc của ta xong rồi.

Cô nghe giọng quen thuộc thì thầm, và thấy một bóng người xuất hiện trên boong. Từ đầu đến ngón chân toàn một màu đen, cứ như ông ta đc tạc ra từ đêm tối. Người khác sẽ bị khiếp đảm bởi hình ảnh của con người cao lớn, uy nghiêm vs cái áo choàng da, thỉnh thoảng lóe lên những đường gân sáng, như những cánh buồm trên tàu Hải-tặc-Ma-cà-rồng. Có người sẽ bị hoảng sợ vì ông luôn đeo mặt nạ và ko bao h tháo bỏ đôi găng tay đen. Một số người có thể co rúm lại vì giọng nói của ông, giọng nói không truyền vào ko gian như nhg người khác mà truyền vào đầu người ta như tiếng thì thầm lạnh buốt, ko bao h thay đổi cung bậc.

Nhưng sau thời gian ngắn quen biết thuyền trưởng Hải-tặc-Ma-cà-rồng, Grace biết ông là người khôn ngoan từng trải và có lòng trắc ẩn – nhân đức hơn bất kì ai cô từng gặp trc đây, ngoại trừ cha cô. Trên phương diện nào đó, cô đã coi thuyền trưởng như hình ảnh của một người cha.

- Chúng ta đi thôi.

Một lần nữa tiếng nói của ông lại truyền vào đầu cô.

Khi thuyền trưởng tiến đến, Darcy ôm vai Grace, nức nở nói:

- Ôi Grace, hình như chúng ta luôn phải nói lời chia tay, đúng ko em?

Grace nhẹ cười gật đầu. Cô hơi ngạc nhiên cảm thấy một giọt nước mắt lăn trên má. Đôi khi cô quên Darcy đã trở thành một người bạn tốt thế nào vs cô. Chuyện nghĩ về chị ta như một đầu tượng gỗ xinh đẹp ban ngày, nhg lại là một cô gái đầy sức sống về đêm, ko còn thích hợp nữa. Darcy cũng bằng xương thịt và cảm xúc như bất kì ai Grace đã từng gặp. Cô gạt nước mắt nói:

- Darcy, em sẽ sớm trở lại. Em hứa mà. Ngay khi Lorcan hồi phục, chúng em sẽ trở lại Dạ Khúc.

Darcy gật đầu. rồi họ ôm nhau, nói lời tạm biệt, cùng làm như chuyện Lorcan bình phục là điều chắc chắn. Ko ai có thể chịu đựng đc điều ngược lại.

Thuyền trưởng nghiêng mình tới trc, nhẹ đặt tay lên vai Darcy, thì thầm:

- Tạm biêt, Darcy. Ta biết có thể trông mong vàu việc cô sẽ tuân lệnh thuyền phó, và làm hết sức để đem lại sự tốt đẹp cho con tàu.

- Dạ, thưa thuyền trưởng.

Darcy nói rồi nghiêm chào đúng quân kỉ hải quân.

Nhìn họ, Grace thắc mắc vs từ “thuyền phó”. Cô ko hiểu thuyền trưởng trao quyền chỉ huy Dạ Khúc cho ai trong thời gian ông vắng mặt. Cô biết chắc một người có cấp bậc trên tàu – chẳng hạn Lorcan hiện nay đã nắm chức trung úy của Sidorio trước đây. Nhưng cô ko biết rã thuyền phó là ai, thậm chí cô ko biết cấp bậc cao nhất trong thủy thủ đoàn là người nào. Điều này trái hẳn vs thời gian cô ở trên tàu cướp biển Diabo, cô biết rõ thuyền phó đầu tiên là Cheng Li, rồi sau đó là Cate Dao Quắm. Grace tự nhủ, cho dù đã gắn mật thiết vs nhiều thủy thủ của Dạ Khúc, cô vẫn phải tìm hiểu nhiều về hải- tặc-ma-cà-rồng. Có thể thời gian ở trên Dạ Khúc sẽ cho cô hiểu nhiều hơn nhg điều ẩn giấu bên trong. Rất mong là như vậy.

Giọng thì thầm của thuyền trưởng cắt ngang tư tưởng cô:

- A, thành viên cuối cùng trong nhóm thám hiểm của chúng ta tới rồi.

Ông gật gù khi Lorcan lần bước trên boong. Anh mặc cái áo khoác nhà binh nặng nề mượn của một thành viên thủy thủ đoàn. Tấm huy chương vẫn còn toòng teng trc ngực. Nó trông khá “ngon lành”. Grace tự hỏi, huy chương này để tưởng niệm cho cuộc xung đột nào và chiến công cao cả dữ dội nào đã giành đc vinh quang đó. Trông Lorcan có vẻ bảnh bao vs đôi ủng nhà binh. Trên vai anh là một ba lô nhỏ, chứa đầy những thứ giúp anh ở Cung Thánh đc thoải mái hơn. Bịt trên hai mắt là lớp băng Grace mới thay cho anh. Lớp băng trắng lờ mờ dưới ánh trăng che đậy nhg vết bỏng xám xịt mà bây h Grace đã quá quen thuộc.

Tuy nhiên, Lorcan ko chỉ một mình. Đi bên cạnh là Shanti, người hiến máu xinh đẹp nhg xấu tính của anh. Đôi ủng cao gót gõ trên sàn gỗ và bàn tay nhỏ bé đeo găng tay của cô ta nắm chặt hộp đồ trang điểm. Grace nghĩ, vậy là cô ả cũng cùng đi. Dễ hiểu thôi. Nếu Lorcan hoàn toàn bình phục, anh sẽ phải bắt đầu nhận lại máu. Shanti là người hiến máu của anh, anh cần coowr gần cho tới thời điểm đó. Bây h Grace mới nhận ra Shanti mặc áo choàng lông thú và đội mũ tròn nhỏ. Chẳng phải suy nghĩ nhiều, cô cũng biết trang phục đó ở đâu ra.

Trước cái nhìn lom lom của Grace, Darcy đỏ bừng mặt. Grace lắc đầu. Darcy luôn là người hào phóng, nhg Shanti là loại người gì mà chẳng hề thắc mắc là sinh vật nào đã chết để cô ta khoác lên người. Tuy nhiên, điều làm Grace khó chịu nhất là, trong trang phục này, trông Shanti quá xinh đẹp!

Khi họ tới gần, Grace và Shanti trao đổi nhg nụ cười đầy căng thẳng. Ko hề thân thiện và rõ ràng cũng ko giấu diếm sự khó chịu vì phải cùng đi trong chuyến đi này. Nhìn gần, Grace thấy Shanti có vẻ già hơn nhiều so vs khi gặp cô ta lần trước. Nhg vẫn đẹp. Nhũng vết nhawnquanh mắt và khóe môi càng làm cô ta đẹp hơn. Nó làm nhan sắc cô có vẻ mong mang và vì vậy càng quí phái hơn. Tuy nhiên, vs Shanti, những vết nhăn đó thật đáng ghét. Những người hiến máu chỉ ko tàn phai trong thời gian để ma-cà-rồng chia sẻ máu họ. Ngay khi việc hiến máu chấm dứt, xự lão hóa lập tức trở lại cơ thể họ. Từ khi Lorcan ngừng chia sẻ máu vs cô, Shanti bắt đầu già đi vs một mức dộ đáng ngại. Nếu anh ko bắt đầu sử dụng lại máu của cô, Shanti sẽ lâm nguy trầm trọng. cô ta cũng sẽ suy yếu. Nhìn từ khuôn mặt này đến khuôn mặt kia, Grace bắt đầu ngẫm nghĩ: một nhóm cùng đi ko ai giống ai.

Thuyền trưởng lên tiếng:

- Đừng phí thời gian nữa. Cung thánh và Mosh Zu đang chờ chúng ta. Đi thôi, các bạn.

Darcy ôm siết Lorcan:

- Tạm biệt trung úy Furey thân mến. Cầu xin anh hồi phục thật nhanh.

- Cám ơn, darcy. Hãy là một cô gái ngoan hiền trong khi tôi đi xa, đc ko?

Grace mừng khi thấy anh đã lấy lại thái độ đùa cợt cũ. Một điều anh đã thiếu từ quá lâu rồi. Shanti có vẻ ko vui, môi mím chặt. Grace nhận thấy, cô ta muốn khư khư sở hữu Lorcan. Shanti lùa cánh tay phủ lông thú qua áo choàng của Lorcan. Grace khoác ba lô nhỏ trên lưng, rồi khoác tay kia của Lorcan. Cả ba theo thuyền trưởng hăng hái bước xuống ván cầu, lên mặt đất.

Sau họ, sương phủ dâng lên từ mặt nước tối đen, nhẹ nhàng phủ lên con tàu. Darcy đứng trên boong, vẫy tay vs những người ra đi. Rồi sương mù che một tấm màn giữa họ và tàu Dạ Khúc biến mất khỏi tầm nhìn.

Thuyền trưởng tuyên bố:

- Bây h cuộc du hành ms đã bắt đầu.

Grace gật. Cô muốn nói một điều gì đó phấn khởi để khích thích tinh thần cả nhóm, nhg bắt gặp cái miệng trễ xuống của Lorcan và ánh mắt lạnh lùng sắc sảo của Shanti, cô biết chính xác họ đang nghĩ gì. Đây có thể là chuyến đi cuối cùng của họ. Nếu Cung Thánh và Mosh Zu Kamal bí ẩn ko thể chữa lành bệnh cho Lorcan, thì cả hai sẽ ko còn hi vọng nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro