Chương 74. Đi dã ngoại (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng trên cùng của tòa nhà Ánh Dương là phòng làm việc của Gia Huân. Ngay lúc này hắn đang thẫn thờ nhìn chăm chăm vào bức ảnh kẹp trên ví da. Ảnh chụp bóng lưng của một cô gái, người này đang đứng lấp sau một cánh cửa, dõi mắt nhìn theo bóng dáng ai đó ở phía xa.

Chuông điện thoại đột ngột vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của Gia Huân. Đôi lông mày hắn chau lại, chậm chạp mở loa ngoài điện thoại lên nghe.

Choang… chiếc cốc thủy tinh đập mạnh xuống sàn rồi vỡ vụn.  m thanh vang lên giòn giã khuấy động bầu không khí vốn đã yên tĩnh. Hai người mặc vest chắp tay khúm núm, cúi rạp đầu trước bàn làm việc của chủ nhân căn phòng.

- Mất tích từ bao giờ? - Người đàn ông trầm giọng quát.
- Dạ, là... là một tiếng trước.
- Đây là cách các người làm việc à, có phải chê tôi trả lương ít?
- Thiếu gia, xin ngài hãy bình tĩnh. Bọn thuộc hạ xin lấy công chuộc tội.

Gia Huân lạnh mặt, cầm theo áo vest gấp rút rời đi. Bây giờ đã hơn chín giờ tối, đi xe từ chỗ hắn đến núi Vân Du nhanh nhất mất ba tiếng. Hắn chẳng dám chậm trễ thêm một giây một phút nào, Minh Hà ngu ngốc như thế ai biết sẽ gặp phải chuyện gì.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Gia Huân không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu hắn nghe thấy tiếng máy trả lời tự động. Cả Hoài Phương và Minh Hà đều không nghe điện thoại của hắn. Đừng bảo là cả hai người đều mất tích, Gia Huân thầm nghĩ. Nguồn tin cung cấp chỉ báo Minh Hà và một người nữa mất tích, về phần người kia là ai thì hắn không rõ.

Cành cạch.

Gia Huân đạp cửa xông vào, người đầu tiên hắn chạm mặt thế mà là Ngô Kiến Văn. Trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ, tên này có điểm gì khiến Minh Hà để ý.

Một con chiên ngây ngu sao?

***

Tôi dụi mắt vài lần, tránh cho bản thân gặp phải ảo giác. Thế nhưng Ngô Kiến Văn vẫn đứng lù lù trước mặt khiến tôi thảng thốt không thôi. Để rồi nhanh chóng đưa ra kết luận người mất tích với Minh Hà chính là Nhật Nam.

Tính đến thời điểm hiện tại, tôi không biết người mất tích thứ hai là ai. Cả sinh viên lẫn giảng viên bọn tôi chỉ biết có hai người, một nam một nữ.

Quản lý Lê không nói ra sự thật ắt hẳn muốn bảo vệ danh tiếng của Nhật Nam. Dù sao cậu chàng cũng là ca sĩ nổi tiếng. Tin đồn mất tích chung với vợ chưa cưới của bạn thân truyền ra ngoài thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Nguyệt Ánh nhếch môi cười khẩy khi trông thấy bộ dạng bất ngờ đến ngơ ngác của tôi. Cô ta hất hàm vênh mặt, cái mũi nhếch lên tận cao.

- Có gì buồn cười sao? - Tôi bực mình nói.
- Không có gì, Gia Huân đến rồi đấy. - Nguyệt Ánh hờ hững đáp.

Cô ta nghiêng đầu hất tóc, đánh mông đủng đỉnh đi ra cửa. Sau đó liếc mắt nhìn tôi đầy khiêu khích, vươn tay bày ra tư thế chuẩn bị mở cửa. Ngỡ tưởng sẽ có một màn gặp mặt ấm áp, anh một câu em một câu. Nhưng có trời mới biết tại sao Gia Huân lại đạp cửa xông vào. Cánh cửa đập thẳng vào mặt khiến Nguyệt Ánh ôm mặt ngã huỵch xuống đất. 

Bàn tay đang giơ ngón giữa chưa kịp thu về đã bị Gia Huân bắt lấy. Gia Huân kéo tôi, lôi tôi xềnh xệch ra ngoài nhà trọ. Tôi chẳng hiểu tại sao phải chạy ra tận ngoài này chỉ để nói chuyện.

Gia Huân không buồn nghe tôi giải thích, một câu rồi lại một câu trách cứ tôi. Chẳng hạn như không phải mình đã nhờ cậu chú ý tới Minh Hà à; tại sao mình gọi điện thoại mà cậu không nhấc máy; lỡ như cả hai người cùng mất tích thì mình biết phải làm sao…

Đồng hồ điểm 23 giờ đêm. Tiếng gió gào thét chạy ngang qua những ngọn đồi, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Nhiệt độ ngoài trời lúc này là âm một độ C.

- Hoài Phương, nói rõ tình hình.
- Lúc tám giờ tối Minh Hà xin giáo vụ ra ngoài nhưng không nói rõ là đi đâu. Vì không muốn giáo vụ phải lo lắng nên em ấy đã hẹn nếu sau nửa tiếng vẫn không quay lại thì... cậu hiểu ý mình nói mà nhỉ.
- Người thứ hai mất tích là ai?
- Chuyện này thì mình không...
- Là Nhật Nam. - Giọng nói như chim vàng oanh của Nguyệt Ánh cất lên. Xem ra cô ta đã chỉnh xong cái mặt của mình nên mới có thời gian nhảy vào mồm tôi.

Gia Huân gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Nguyệt Ánh được nước lấn tới, cái mồm liến thoắng nhả chữ.
- Bảo vệ nhà xe trông thấy Minh Hà đi về phía lùm cây phía Tây. Trong thời gian đó không có sinh viên nào ra ngoài bởi vì phần lớn đều tụ tập trong phòng chung nói chuyện. Với lại, cũng không có ai nghe thấy tiếng người kêu cứu hay la hét.
- Vậy còn Nhật Nam thì sao? - Tôi buột miệng hỏi.
- Anh Nhật Nam thì em không rõ. Chị quản lý kể anh ấy ra bên ngoài nói chuyện riêng do có một cuộc gọi quan trọng.
- Cảm ơn thông tin hữu ích của em.

Gia Huân cố gắng nặn ra một nụ cười, cánh tay hắn cứng ngắc vươn ra xoa đầu Nguyệt Ánh. Hai má cô ta thoáng đỏ bừng, cúi đầu ngại ngùng cười cười.

Gia Huân sử dụng quyền lực của mình huy động sinh viên, phân thành bốn nhóm bắt đầu chia ra tìm kiếm người mất tích.
- Hiện tại tôi cần bốn nhóm, mỗi nhóm gồm hai nam và một nữ. Có ai muốn xung phong không?

Lời kia vừa dứt đám đông sinh viên có mặt tại đây lập tức chúi đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.

"Chẳng lẽ không đợi đội cứu hộ đến sao?"

"Gần nửa đêm rồi còn đi kiếm người nhỡ có vấn đề gì thì..."

"Cậu thử tưởng tượng vợ chưa cưới của mình bỗng nhiên mất tích khi đang đi dã ngoại xem, hành động như anh ta cũng là điều dễ hiểu thôi."

"Dương Gia Huân để ý đến Minh Hà thật rồi."

"Không biết chừng đây là trò đùa của cô ta cũng nên."

"Ừ, ai còn lạ gì tính cách của tiểu thư đài các ấy nữa. "

Tiếng xì xào bàn tán của đám sinh viên ngày một to. Gia Huân vờ như không nghe thấy. Hắn liếc mắt qua từng người, không thấy bất kỳ ai có ý định giúp đỡ.

Minh Hà à, rốt cuộc em ở trường đã làm những gì để đám sinh viên này chán ghét đến như vậy, hắn lẩm bẩm.

Gia Huân hắng giọng, một lần nữa nhắc lại đề nghị của mình. Ngoài Ngô Kiến Văn và Nguyệt Ánh chủ động tham gia thì không còn ai. Hắn đánh mắt về phía tôi, người giữ im lặng nãy giờ. Mà tôi thì nào biết tại vì lúc đó đang buồn ngủ như chết.

Gia Huân day day hai huyệt thái dương thản nhiên túm áo tôi kéo đi.
- Tôi với Hoài Phương và Ngô Kiến Văn một đội. Các đội còn lại mấy người tự chia.

Hắn dừng bước, liếc sang giáo vụ đang đứng khép nép một bên, trên môi nở một nụ cười tiêu chuẩn.
- Ông biết mình phải làm gì đúng không?
- Ách. Vâng… vâng.

Chờ đến khi tôi tỉnh táo lại, đã thấy bản thân đứng giữa rừng núi hoang vu, xung quanh bao phủ một màu tuyết trắng xoá. Đứng bên cạnh tôi còn có Gia Huân và Ngô Kiến Văn.

- Tỉnh rồi? - Gia Huân lên tiếng trước.

Tôi gật đầu, và rồi nhanh chóng bị thu hút bởi thứ trên tay Gia Huân.
- Cậu đang cầm gì thế?
- Bản đồ của khu vực này.

Hả?! Tôi đơ người dường như không hiểu chuyện gì.

Gia Huân lắc đầu, bổ sung tin tức khuyết thiếu trong lúc tôi rơi vào giấc ngủ trắng. Nhóm tìm kiếm 1 có tôi, Gia Huân và Ngô Kiến Văn. Nếu xét theo chức vụ trong tiểu thuyết thì là nhân vật quần chúng, nam phụ và nam chính. Nhóm 2 có Nguyệt Ánh, Ngọc Miên và một giảng viên. Nhóm 3 và 4 hiển nhiên là mấy nhân vật không phụ thì quần chúng. Chuẩn bị đồ nghề xong cả bốn nhóm tức thì xuất phát ngay.

Về vấn đề tại sao Ngô Kiến Văn lại ở chung nhóm với mình thì tôi xin từ chối hiểu. Gia Huân cầm bản đồ đi men theo hướng Tây, đây là nơi mất dấu Minh Hà.

Trông Ngô Kiến Văn gầy còm chật vật đi bên cạnh, tôi băn khoăn không biết có nên chìa tay ra kéo cậu ta không. Không so sánh thì không có đau thương, ấy vậy mà thể lực của nam chính còn kém hơn cả tôi. Chẳng biết do tôi quá khỏe hay là do cậu ta quá yếu.

Đi bộ một lúc thì cả ba tới nơi mất dấu Minh Hà. Lớp tuyết rơi dày đặc đã che phủ hết thảy dấu chân trên tuyết. Bốn bề xung quanh ngập trong màu tuyết trắng, đan xen mấy chấm xanh đen lấm tấm của cỏ cây.

***

Lúc nhận ra bản thân bị người khác gài bẫy thì đã muộn. Minh Hà chỉ có thể lang thang, dò dẫm trong đêm đen tìm đường trở về nhà nghỉ. Thế rồi trời xui đất khiến thế nào để cô nàng đụng trúng Nhật Nam. Gặp tên này đúng là xui xẻo nhưng thấy người sắp chết mà mình không cứu thì càng xui xẻo.

Nể tình Nhật Nam vừa lấy thân làm đệm lót cho mình, Minh Hà tốt bụng vươn tay kéo Nhật Nam tới gò đất cao cách đấy không xa. Vận dụng những kiến thức học được trong sách, cô nàng chà sát hai bàn tay vào nhau, bắt đầu đắp tuyết xây thành. Minh Hà vừa đắp vừa lẩm bẩm chắc kiếp trước cô đắp tội với mấy kẻ này. 

Nhận thấy cả người tên kia run lên từng đợt, miệng còn phát ra tiếng mài răng ken két.
- Này anh lạnh lắm à? - Minh Hà tốt bụng hỏi thăm.
- Tối, tối quá...

Sau khi chơi trò hỏi đáp vài lần, Minh Hà ngửa cổ cười gằn. Bởi vì cô nàng vừa phát hiện một bí mật động trời của Nhật Nam, đó là chuyện anh chàng sợ bóng tối.

Minh Hà đào một cái hố tuyết thật to rồi đẩy Nhật Nam xuống dưới. Minh Hà đào xong thì mệt như chó, ngồi bệt dưới tuyết thở. Dáng người Nhật Nam vừa to vừa cao hại cô nàng đào xong cái hố thì cơm tối trong bụng cũng tiêu hóa hết.

Trong khi hai người nào đấy co ro trong lớp tuyết lạnh thì nhóm Hoài Phương chẳng khá khẩm hơn là bao. Cô cùng với đội của mình được mẹ thiên nhiên ướp lạnh xác thịt.

Sáng hôm sau.

Tôi trừng mắt lườm Gia Huân, muốn dùng đôi mắt gấu trúc của mình để lên án hành vi áp bức người khác vô lý của hắn. Chuyện là Dương Gia Huân và Ngô Kiến Văn "dắt" tôi đi vòng quanh núi đến gần sáng. Nhận thấy tình hình không khả quan, cộng thêm việc nghe lời ca than lần thứ chín mươi bảy của tôi cả hai mới chịu dừng lại, để sáng mai tiếp tục tìm kiếm.

Minh Hà và Nhật Nam được tìm thấy cạnh một gò đất cao. Điều kỳ lạ là cái gò đất ấy tối qua nhóm tôi đã đi qua đi lại vô số lần thế nhưng lại không thấy người. Tình trạng hai người này không có khổ lắm chỉ có chật vật hơn.

- Nhật Nam đêm qua sốt cao, trên người còn có vết thương nhờ giáo y. - Minh Hà thều thào nói.
- À, ừ. - Tôi nói rồi đỡ lấy người đàn ông tóc vàng.

Gia Huân vội vàng ôm chầm lấy nữ chính, hai tay hắn siết chặt, lẩm bẩm: "Minh Hà, em an toàn là tốt rồi, tốt rồi."

Bấy giờ tôi mới hiểu lý do Ngô Kiến Văn chung đội với mình. Hôm qua nam chính có hẹn với Minh Hà, song lúc đến nơi lại không thấy người đâu. Là một người có trách nhiệm, Ngô Kiến Văn quyết định tham gia vào đội tìm kiếm. Xác nhận Minh Hà đã ăn toàn, nam chính yên lặng rút lui.

Nhật Nam vô lực, cả người dựa vào tôi mới có thể đứng vững. Hương hoa lan đặc trưng trên người Minh Hà phảng phất quanh chóp mũi tôi. Xem ra tối qua là một đêm khó quên của hai người nào đó.

Tôi và Gia Huân trở về thành phố ngay trong ngày. Tuy Minh Hà không bị thương nhưng Gia Huân vẫn bếch cô nàng tới bệnh viện để khám tổng quát.

Chiều đó Nhật Nam tỉnh lại, các bạn có tò mò câu đầu tiên chàng ca sĩ này thốt ra là gì không?

Nhật Nam vừa há miệng đã chửi Minh Hà.

- Đồng chí Nhật Nam, không cần biết hai người đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn phản ứng giống như bị cướp lần đầu tiên này của cậu, muốn tôi nghĩ trong sáng đúng là điều không thể.
- Mẹ kiếp! - Nhật Nam nghiến răng nghiến lợi chửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro