3. Tự truyện của Ahn Heeyeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống đơn giản là vậy đó, người càng lạnh nhạt lại càng vô tình. Đơn giản là muốn có bình yên nhưng mọi thứ đều không cho phép, đơn giản là muốn bình thản nhưng cuộc đời lại ngăn cản..

Phải chăng giữa tôi và em mãi mãi tồn tại hai chữ hàng rào ngăn cản?

Phải chăng giữa tôi và em vẫn tồn tại một thứ gọi là khoảng cách?

Tôi thích sự yên bình, kì diệu mà giản đơn nhưng lại yêu khoảng ồn ào của em. Tôi muốn sống nhàn nhạt giữa đám đông nhưng vẫn muốn quen biết nhiều người chỉ để tìm chú ý nơi em. Em có nghe tiếng tôi gọi không?

Park Jeonghwa!?

...

Tôi vẫn có thói quen rảo bước ở con đường mà ta thường qua. Tôi vẫn chưa thể quên cái nóng và kèm cả cơn mưa mùa hạ...

Thật nhẹ nhàng hòa quyện cùng êm đềm chính nó như bức tranh mà tôi tự tạo...

Có Ahn Heeyeon,

Có Park Jeonghwa.

Đường hôm nay không đông như ngày chúng ta cùng nắm tay dạo phố dạo Valentine lần trước, chắc do không để tâm. Đường hôm nay không ấm như năm trước, có lẽ do thời tiết thất thường. Đường hôm nay không ngọt ngào như lần trước, tại do chị không mua gì ngọt để ăn. Đường hôm nay không còn như trước bởi em không bên chị nữa rồi!

Tôi vừa quét bụi bàn phím rồi, mới như xưa nha!

Hôm nay không có việc để làm, buồn chán mà khui lon bia. Tôi chợt nảy ra ý tưởng :

Gửi người con gái năm xưa

Chúng ta chẳng thể bên nhau nữa rồi

Ước mơ trọn vẹn,thành đôi

Trời mưa thì vẫn tôi ngồi nơi đây!

Thấy hạnh phúc,

Thấy đắng cay

Chúng ta lạc lối, thôi lay nỗi sầu.

Có lẽ tôi mãi không thể quên ngày xưa ấy. Ai sẽ cùng tôi nắm tay bước hết quãng đường dài?

Không, không, một mình tôi!

Một mình tôi thôi!

Em ơi! Em đang ở nơi đâu tôi cũng chẳng biết, em đang bên ai tôi cũng chẳng thấy, em yên bình hay không tôi cũng chẳng hay, em có hạnh phúc hay chăng tôi cũng chẳng nghe. Tôi chỉ biết nơi đây-chốn tôi thôi vẫn còn tồn tại một thứ gì đó gọi là dư âm.

Ngày...,tháng...,năm...

Ahn Heeyeon

End chap.

Tháitử.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro