Chap 5. Đóng kịch (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhếch mép cười rồi đi ra ngoài, trong đầu đang vẽ lên một kế hoạch để dạy dỗ Oh Sehun, đột nhiên cảm thấy vui vui, có trò hay để xem rồi. Mu ha ha ha.

Nhìn thấy tôi bước ra với nụ cười đầy tà khí trên môi, Hyerin khẽ nhíu mày dò xét:

- Mày lại chuẩn bị bày trò đấy hả?

Tôi cười ngô nghê vỗ vai nó, nói với vẻ hết sức ngây thơ:

- Ghét thế, lúc nào cũng nghĩ xấu về tao.

Con nhỏ bĩu môi nhìn tôi chằm chằm nhưng nghe tiếng Jackson gọi, nó liền quay đi không thèm đếm xỉa tôi nữa.

"Cái đồ bạn đểu, đồ hám trai"

Tôi lầm bầm nhìn nó đầy tức tối, nhưng thôi, như thế lại hay, còn đỡ hơn là nó cứ quay sang hoạch hoẹ rồi nhỡ để lộ hết bí mật thiên cơ thì chết.

Được một lúc thì Sehun cũng bước vào, hắn mỉm cười vui vẻ nói:

- Bạn mình sắp đến rồi, các cậu sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy!

Rồi quay sang tôi, hắn nói với giọng ngọt hơn cả mía đường:

- Junghwa cậu có muốn ăn gì không để mình gọi?

Công nhận Sehun đóng kịch giỏi thật, trước mặt mọi người hắn thể hiện mình là một chàng hoàng tử mang nụ cười đúng chất, một anh chàng đẹp trai, ga lăng và không kém phần ngọt ngào nhưng đáng tiếc là so với khả năng đóng kịch của tôi thì còn thua xa. Tôi nghĩ rồi khẽ mỉm cười, bắt đầu vào vai một cô gái hiền dịu, trên môi nở nụ cười hàm tiếu e lệ. Khẽ vén tóc, tôi nói với vẻ ngượng ngùng:

- Mình không muốn ăn uống gì thêm hết, mình.... Mình... Chỉ muốn nói chuyện với Sehun thôi, cậu ngồi xuống đi.

Khỏi phải nói Sehun ngạc nhiên đến mức nào trước hình ảnh "đầy nữ tính" của tôi, hắn vội vàng kéo ghế ngồi xuống, sung sướng đến mức xém vấp ngã. Khà khà, tôi cá là trong lòng hắn đang sướng run lên vì nghĩ tôi đã đổ. Cứ nghĩ như thế đi rồi tôi sẽ cho hắn biết tay.

Không chỉ Sehun mà ai cũng tròn mắt lên nhìn tôi, riêng Hyerin thì ngước đôi mắt đỏ hỏi sang tôi, nó thì thầm:

- Có thật mày đổ Sehun không?

Tôi mỉm cười nhìn nó khẽ nói:

- Cậu ấy cũng dễ thương mà phải không?

Nói rồi tôi tiếp tục quay sang Sehun, mỉm cười dịu dàng khiến hắn đỏ mặt suýt làm đổ tách cà phê sữa. Nhìn bộ dạng của hắn tôi suýt phá lên cười.

Trong khi đó, ánh mắt khó hiểu của Hyerin vẫn lướt khắp người tôi. Tôi thầm nghĩ "Hyerin, mày cứ đợi đi, tao sẽ cho mày xem kịch hay, mày phải tự hào khi có con bạn như tao đấy, khà khà"

Chiếc điện thoại của Sehun đột nhiên đổ chuông rồi tắt lịm. Hắn nhìn chiếc điện thoại rồi vội quay người ra phía cửa, vẫy tay gọi:

- Ê! Heeyeon, ở đây!

Tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn, cô ấy bước vào khiến cho tất cả các cô gái trong quán đông cứng lại vì cô ta quá đẹp, còn tôi đông cứng lại vì quá......kinh hãi.

Con người đang xăm xăm bước đến chỗ chúng tôi có vóc dáng chuẩn, da trắng, đôi mắt màu cà phê sâu hút đầy quyến rũ, cánh mũi thanh tú đẹp mê hồn, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo và đặc biệt cô ta có mái tóc màu nâu vàng ngang vai bồng bềnh.

Vâng!!!! Con người đó chính là Ahn Heeyeon, hot girl số một trường EXID, cũng chính là tên du côn tôi đã đụng phải và bị tôi lừa cho một vố.

Chết rồi, có phải cô ta đến đây để tính sổ với tôi không? Làm thế nào bây giờ? Trốn đâu đây? Tôi lo sợ nuốt nước bọt ừng ực, trong đầu hình dung ra cảnh cô ta tao đến túm cổ áo tôi lôi ra ngoài rồi gọi bọn đàn em đến dần cho tôi một trận. Lúc ấy tấm thân tôi nát như xơ mướp mất, hu hu...

Không được, tôi phải trốn thôi. Nhưng muộn mất rồi, cô ta đã kịp nhìn thấy mặt tôi và nở nụ cười đểu vô cùng.

Cô ta đi đến bàn chúng tôi nhưng không ngồi ngoài mà lại vòng vào trong chiếm chỗ của Sehun, và đương nhiên là cô ta đang ngồi đối diện tôi, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt màu cà phê của cô ta nhìn vào tôi chằm chằm khiến tôi sợ toát cả mồ hôi.

Sehun bị mất chỗ tức lắm nhưng vẫn cố vui vẻ nói:

- Chắc mọi người ai cũng biết rồi, đây là Heeyeon bạn mình...

Không khí chợt trở nên yên lặng, cả lũ con gái đều nhìn cô ta đắm đuối, còn cô ta nhìn tôi không chớp mắt:

- Cô còn nhớ tôi không? - Giọng nói lạnh lùng của cô ta đột ngột vang lên khiến tôi giật cả mình, suýt cắn phải lưỡi, cô ta khẽ nghiêng đầu, nhếch môi đầy ngạo mạn.

Tôi khẽ mỉm cười gượng gạo rồi ra vẻ ngạc nhiên thốt lên:

- Ồ...à..Ra là chị, tình cờ ghê ha, không ngờ hút thuốc nhiều như chị mà vẫn còn xinh đẹp như vầy.

- Hừ!!! Cô nghĩ tôi là ai mà dám bày đặt dọa nạt, dù dùng trăm bao thuốc thì tôi cũng vẫn đẹp vầy thôi. - Cô ta nói với giọng ngạo mạn đầy đáng ghét.

Tôi cố gắng nở nụ cười dịu dàng nhìn cô ta rồi mỉa mai nói:

- Dĩ nhiên là bây giờ tôi không dọa được chị nữa rồi nhưng không phải là chị đã bị tôi doạ cho xanh mật, nếu không chị đã chẳng quan tâm đến tờ giấy tôi đưa. Mà cũng có khi chị đã đi gặp bác sĩ để hỏi về tình trạng sức khoẻ của mình rồi đấy nhể? - Dừng một lúc tôi khẽ thở dài nói tiếp: - Haizz....cái cảm giác bị lừa nó như thế nào ấy nhỉ, muốn biết quá, không biết chị Heeyeon đây đã bị lừa bao giờ chưa, nói cho Junghwa biết với.

- Cô.... - Cô ta khẽ cau mày, nheo mắt đầy tức giận, không nói gì chỉ dùng ánh mắt sát thủ nhìn tôi.

Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta khiến tôi giật mình, sởn cả gai ốc, vội quay sang Hyerin, nhưng nó đã đi vào cõi mộng từ bao giờ rồi. Ánh mắt mơ màng của nó dán chặt vào người Heeyeon, có thèm để ý đến nỗi đau của tôi đâu. Tôi bực mình, giật tay nó khẽ gắt lên:

- Hyerin, mày có muốn được ngồi gần hoàng tử của mày không?

- Muốn. - Nó mơ màng đáp.

- Vậy đổi chỗ cho tao đi.

- Thật không? - Nó reo lên, mắt sáng như đèn pha ô tô.

- Thật. - Tôi gật đầu chắc nịch, vội đổi chỗ với nó. Sehun thấy vậy mừng ra mặt nhưng vẫn ra vẻ giận dỗi nói:

- Mình còn tưởng Junghwa thích ngồi chỗ đó chứ, Heeyeon đẹp quá mà.

Tôi nhìn hắn khẽ mỉm cười, đổi giọng dịu dàng:

- Không đâu, mình thích ngồi đối diện với Sehun hơn.

Nghe tôi nói, hắn sướng quá cười tít mắt. Tôi bên ngoài tuy cũng cười tươi nhưng sau lưng mồ hôi lại vã ra như tắm bởi có một ánh mắt sát thủ nhìn tôi chằm chằm. Nếu đôi mắt của Sehun nhìn tôi như tró nhìn chủ thì đôi mắt của Heeyeon nhìn tôi như Đao Phủ nhìn phạm nhân. Nhưng trước mắt tôi tạm gạt cô ta sang một bên, tôi phải xử lý tên dê già đóng giả cừu non Sehun cái đã.

Nghĩ thế rồi tôi chuyên tâm cười nói với Sehun, khỏi phải nói anh chàng tỏ ra rất sung sướng, mồm cứ há ra cười suốt khiến tôi phải mím chặt môi để không phá lên cười ha hả. Phải cố gắng lắm tôi mới dằn được trận cười như điên xuống, dịu dàng hỏi anh chàng:

- Này Sehun, cậu quen cậu bé đó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro