Chap 5. Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này Sehun, cậu quen cậu bé đó không? - Tôi nói rồi chỉ tay về phía sau, chỗ một cậu bé dễ thương đang ngồi ăn kem, tay dắt theo con chó lông xù đang há mõm nhìn chủ.

- Không. - Anh chàng ngơ ngác lắc đầu trước câu hỏi lạc đề của tôi.

- Thế cậu có biết giống chó mà cậu bé đó dắt theo là gì không? - Tôi lại hỏi, khẽ mỉm cười.

- Không, mình không biết. - Sehun khẽ nhún vai đáp, cười thật tươi tươi nói tiếp: - Sao thế? Junghwa thích con chó đấy à?

- Không, chỉ là mình thấy cậu với con chó ấy như hai anh em vậy, rất giống nhau, mồm cứ há ra suốt nên mình hỏi xem cậu có biết nó không thôi.

Tiếng nói nhỏ nhẹ của tôi vang lên tựa như tiếng sấm đánh ngang tai tất cả mọi người, đặc biệt là Sehun. Nụ cười trên môi hắn tắt ngúm, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, trông thật khó coi.

Ở bên cạnh, Hyerin véo mạnh vào tay tôi một cái rõ đau rồi gằn giọng nói:

- Mày nói gì vậy Junghwa?

Tôi ngơ ngác nhìn tất cả mọi người, rồi vờ hốt hoảng, lấy tay bịt miệng nhìn sang Sehun, giọng nói đầy vẻ hối hận:

- Ôi không.... Đừng hiểu nhầm, mình không có ý ví Sehun là chó đâu, chỉ tại mình hơi đãng trí quên mất ở đây là Hàn Quốc. Mình từng sống mấy năm ở nước ngoài, mà cậu biết đấy, ở nước ngoài người ta rất quý chia, người ta thường ví chó với những người mà họ yêu quý.

Tôi vừa nói những lời bốc phét đó xong thì những khuôn mặt đang đông cứng dần dãn ra, hắn khẽ thở phào, nở một nụ cười tươi rói:

- Vậy à Junghwa thích mình nên mới ví mình giống với con dog kia hả?

- Ừ. - tôi nói nhẹ nhàng kèm theo một nụ cười tươi tắn, khỏi phải nói anh chàng sướng đến độ cười tít cả mắt, với kiểu cười này đi ra đường đâm phải cột điện là cái chắc.

Như vậy là hắn đã cắn câu rồi, vở kịch sắp đến nổi kịch tính đây.

Sau lời giải thích của tôi, mọi người đều không thắc mắc gì nữa chỉ trừ Hyerin, nó quay sang lườm tôi, nghiến răng ken két rồi hỏi nhỏ:

- Mày sống ở nước ngoài khi nào sau tao không biết nhỉ?

Tôi cũng quay sang nhìn nó ngơ ngác:

- Mày nói cái gì thế, tao không hiểu?

- Được rồi, tao sẽ tính sổ với mày sau. - Nó hùng hổ nói rồi quay phắt mặt đi.

Đúng lúc ấy Heeyeon đột ngột đứng dậy nói nhỏ:

- Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.

Tôi cô ta vội vàng bước đi, mọi người đều chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của cô ta. khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên, đôi môi mím chặt lại, quai hàm hơi bạnh ra, khi cô ta quay lưng đi tôi thấy cô ta vội vàng đưa tay lên bịt miệng, hai vai khẽ rung rung. Biểu hiện này cho thấy cô ta đang cười, mà không, đó là cố gắng nhịn cười thì đúng hơn. Chẳng lẽ....cô ta biết tôi nói dối?

Một lúc sau Heeyeon quay lại, khuôn mặt đã trở về về lạnh lùng thường trực, Nhưng tôi thấy cô ta khẽ nhìn tôi, một nụ cười nhẹ lướt qua trên môi cô ta. Nhưng cô ta có làm sao thì kệ cô ta, trước mắt tôi phải đóng một vở kịch này đã, nghĩ vậy tôi tiếp tục quay sang Sehun nũng nịu nói:

- Sehun nè, Mình thấy không khí trong quán ngột ngạt quá, chẳng có chút riêng tư gì cả.

Chỉ chờ có thế, anh chàng sung sướng ra mặt vồn vã nói với tôi:

- vậy Để mình thông báo với mọi người đã.

Nói rồi anh chàng đẩy ghế đứng lên đi đến chỗ tôi đang ngồi, thản nhiên nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đến trước mặt mọi người.

Tôi nhìn bàn tay của mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn vào bụng sôi lên vì tức. Cũng may cho hắn tôi đang phải đóng kịch, nếu không tôi đã táng mấy cái dép vào mặt hắn rồi, vì tội dám tự tiện nắm tay nắm chân người ta.

Trái với vẻ khó chịu của tôi, hắn sung sướng ra mặt, hồ hởi nói với tất cả mọi người:

- Các bạn, hôm nay tôi rất vui khi được tham gia buổi gặp mặt này, vì qua đây mình đã tìm ra người mình thích đó là..... Junghwa.

Rồi quay sang tôi, anh chàng dịu dàng nói:

- Junghwa có thích mình không?

Tôi sẽ mỉm cười vào vai một cô gái đáng yêu, thẹn thùng đáp:

- Ừm, thích....

Tất cả mọi người đều nhất loạt hò reo tán thưởng, duy nhất chỉ có Hyerin là ngước khuôn mặt không hiểu nổi lên nhìn tôi, trừng mắt dò hỏi. Có lẽ nó không tin tôi đổ Sehun thật.

Còn Heeyeon, cô ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đầy vẻ khó hiểu. Dường như cô ta đã nhận ra được điều gì rồi.

Những kệ bọn họ, bây giờ chính là thời khắc quan trọng của tôi và Sehun, anh chàng trông có vẻ rất sốt ruột, cuối cùng thu hết can đảm quay sang nói với tôi:

- Junghwa..... Đồng ý làm bạn gái của mình nhé!

"Thành công rồi, giờ chỉ việc diễn thôi". Tôi cười thầm trong bụng. Dù trong lòng sướng ngây sướng ngất nhưng ngoài mặt tôi vẫn làm ra vẻ ngượng ngùng bối rối, hai tay vân vê gấu áo.

- Mình...mình.... - Tôi lắp bắp nói rồi vội vã đi về chỗ ngồi ban nãy, cầm ly sữa của mình lên m, mỉm cười giải thích:

- Xin lỗi những lúc bối rối mình thường hay uống sữa để bớt căng thẳng.

Nói rồi tôi cầm ly sữa đi về phía Sehun đang đứng, đến chỗ có cái chân bàn chìa ra, tôi làm động tác giả, khẽ vòng chân trái vào chân bàn rồi.... giả bộ té, ly sữa  trên tay tôi bay thẳng vào mặt kẻ đối diện không ai khác chính là Sehun. Thành công rồi, khà khà....

Ly sữa hạ cánh trên người anh chàng, khiến cho mái tóc xì tai, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai và chiếc áo hàng hiệu của hắn ướt nhẹp thơm mùi...sữa khỏi phải nói hắn sốc đến mức nào toàn thân như đông cứng lại hai mắt trợn tròn như mắt lợn luộc,
mọi người xung quanh đều nháo nhào lên, bạn nữ tên Seolhuyn còn dúi vào tay tôi một cái khăn tay rồi nói:

- Junghwa, ra lău mặt cho cậu ấy đi.

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đưa chiếc khăn tay trả cho Seolhyun  rồi mỉa mai nói:

- Không cần đâu, mình nghĩ bộ dạng thế này hợp với Sehun hơn đấy, phải không Sehun?

- Junghwa, cậu...cậu... - Hắn ngạc nhiên nhìn tôi, lắp bắp không nên lời.

- Ôi chán quá, vốn định rủ cậu hẹn hò nhưng với bộ dạng này chắc không được rồi. - Tôi khẽ ngăn mũi xe phẩy tay nói: -  Ưm..
Mùi sữa trên người cậu nồng nàn  quá, không khéo đi ra đường cùng cậu người ta lại tưởng mình đi chơi cùng một đứa trẻ con mặc tã, mà chắc cậu không biết đâu mình ghét trẻ con lắm.

- Ly sữa lúc nãy.. là cậu cố tình? -Hắn cuối cùng cũng chịu lột mặt nạ, trừng mắt lên nhìn tôi. Hừ hoàng tử nụ cười, bây giờ có ma mới tin ngươi.

Tôi nghĩ rồi tròn mắt nhìn hắn, ngạc nhiên thốt lên:

- Ôi bị cậu phát hiện rồi à, chẹp, cũng chỉ tại cái bàn "dễ thương" này , không dưng lại chìa chân ra "giúp" tôi đổ sữa vào mặt cậu. Có trách thì trách cái bàn nhá.

- Cậu.... Không phải vừa nói thích tôi sao?

- Đúng, tôi rất thích cậu, tôi thích như có Chit, con Pi, con Ki nhà tôi, không phải lúc nã y tôi đã nói rồi sao, cậu dễ thương như một chú cún vậy.

- Cậu...Sao cậu lại dám làm thế với tôi? - Hắn gần như gầm lên với tôi.

- Hời ơi, tôi nào dám làm gì cậu, chẳng qua tôi thấy buồn vì không xứng với cậu thôi. Đợi thành bạn gái của cậu rồi sau đó bị cậu đã bay vào sọt rác không thương tiếc, lúc ấy cậu thành người nổi tiếng vì một thần đồng bại trận nhưng tôi nào xứng với cậu. Vì thế tôi mới tặng cho cậu ly sữa kia, lúc này thì một hotboy mình mẩy đầy sữa nào xứng với tôi. - Tôi mỉm cười mỉa mai nói.

- Chẳng lẽ cậu đã nghe cuộc nói chuyện ban nãy? - Sehun kinh ngạc kêu lên.

Tôi không cười nữa mà nhếch mép khinh bỉ nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- tTôi khuyên cậu một câu: "Muốn cho người ta không biết trừ khi mình đừng làm", hạ kịch ở đây được rồi đấy.

Nói đoạn, tôi quay ra mỉm cười với những khuôn mặt ngơ ngác còn lại, dịu giọng nói:

- Mình vào nhà vệ sinh xíu, các bạn cứ tiếp tục nhé!

Mặc cho bao con mắt đang nhìn mình trăn trối, tôi thủng thỉnh bước vào nhà vệ sinh. Vở kịch cuối cùng cũng kết thúc, cả buổi cứ phải cười cười nói nói như một cái máy khiến tôi mệt rã rời, nhưng thôi, vì tương lai của chị em phụ nữ, mình tôi hi sinh có sá chi.

Sau lần này, Sehun Chắc phải sợ đến già. Ai bảo đụng đến tôi làm gì cho đời tàn như sơ mướp. Phải cho tụi con trai thấy đây không phải là thời phong kiến, con gái thời nay đâu phải dễ chơi, như tôi là một ví dụ nè. Tôi nghĩ rồi ngoác miệng cười thích chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro