4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không giống những ngành nghề khác, bác sĩ pháp y luôn có một vài ngoại lệ đặc biệt mà điều dễ thấy nhất là những ngày làm kết thúc khá muộn. Lúc Seo Hyerin hoàn tất mọi việc ở NFS thì đã bảy giờ hơn- khoảng thời gian ăn tối của nhiều gia đình.

Chiếc ô tô màu bạc đắt tiền của bác sĩ Seo ung dung lướt ngang những khu thương mại xa hoa, hào nhoáng của thủ đô như bao đêm dài khác. Thỉnh thoảng cô cũng bắt gặp vài con hẻm tĩnh mịch, tối tăm và yên ắng như mặt hồ mỗi khi mùa đông đi qua. Sự đối lập này làm Seo Hyerin suy nghĩ mông lung về hai mảng sáng tối của cuộc đời, rồi đến cách biệt trong mức sống - điều mà giáo viên thời cấp hai vẫn thường nói mỗi khi đến giờ Sử học. Suy nghĩ chán chê, cô lại quay sang nhớ đến cái cô: Ahn Heeyeon- kẻ ở phòng bên cạnh với khuôn mặt khô cứng như một tác phẩm điêu khắc mắc lỗi. Thái độ lỗ mãng của chị ta rõ ràng không dễ chấp nhận, nhưng về nhân cách nếu nói xấu xa thì chưa đến mức, nếu miễn cưỡng xem xét cũng có thể làm bạn bè.

Đấy là nếu chị ta cũng nghĩ muốn làm bạn với cô.

Xe dừng trước cổng một căn biệt thự màu trắng, toạ trên một khu đất rộng nằm cách trung tâm đô thị sầm uất không xa. Điều kiện gia đình cực kì tốt, khung cảnh bên ngoài  trông vào biết ngay gia chủ có nhiều quyền thế và Seo Hyerin nghiễm nhiên là một tiểu thư đúng nghĩa.

Người phụ nữ trung niên trong bộ trang phục màu đỏ mận sang trọng đang ngồi trên bộ sofa đặt ngày giữa nhà, chào đón cô bằng một nụ cười khả ái và ánh mắt hàm chứa nhiều suy nghĩ mà cô không thể đọc được.

" Hôm nay mẹ không đến phòng tập ạ?" - Seo Hyerin lễ phép hỏi han.

" Mẹ đang chờ con về ăn tối."

" Khi nãy con có xuống căn tin ăn một ít thức ăn nhanh nên không thấy đói, sau này mẹ cứ ăn cơm trước, công việc này của con lúc nào cũng kết thúc muộn như thế cả, không cần phải chờ."

" Hyerin, qua đây nói chuyện với mẹ một chút được không?"

Đâu đó trong đầu cô bắt đầu vang lên nhiều âm thanh loạn xạ cả lên - loại mà người ta vẫn thường gọi là cái tôi thứ hai, ý muốn bảo rằng chuyện mà bè Seo sắp nói ra ắt hẳn phải rất quan trọng. Bằng chứng là đôi mắt sâu và đầy yêu thương của bà đang nheo cả lại,nụ cười ban đầu cũng dịu hẳn đi và thanh vào đó là tất cả những lo lắng đều không che đậy mà trút cả ra ngoài bằng một tiếng thở dài ảo não.

"Mẹ nghĩ con có thể không muốn nghe điều này, nhưng mà..."

"Mẹ ,con sẵn sàng lắng nghe tất cả những gì mẹ muốn nói, nhưng mẹ biết đấy, trừ hai chuyện." - Hyerin cười nhạt, hai bàn tay xoa xoa vào nhau theo thói quen. Dường như cô cũng lờ mờ đoán ra được dụng ý của mẹ mình nên đã khước từ một cách thành thật nhất. " Một là từ bỏ công việc này, quay về công ty của ba; hai là chuyện kết hôn với người nào đấy mà ba mẹ đã có hôn ước cho con từ nhỏ."

Bà Seo trầm ngâm nhìn cô con gái một ngồi trước mặt với ánh mắt hơi chùn xuống buồn bã, bà mở miệng, giọng nhẹ nhàng yêu chiều nghe như có chút khẩn cầu:

"Con có thể đi với mẹ một lát được không?"

Seo Hyerin đảo mắt một vòng để rồi vô tình thấy vẻ mặt của mẹ mình, bà rõ ràng đang rất mong chờ câu trả lời đúng như ý muốn và sẽ thật là tồi nếu cô nhận ra mà còn cố tình gạt phắt nó đi. Vậy nên sau cùng, cô vẫn vui vẻ gật đầu:

"Thôi được, chờ con một lát."

***

Tám giờ tối, cả hai đã xuất hiện trước cửa một nhà hàng sang trọng gần căn biệt thự gia đình họ Seo. Ban đầu Hyerin vốn chỉ ăn mặc qua loa áo len và quần bò, nhưng bà Seo đã yêu cầu cô đổi trang phục với lý do "đây là một cuổi gặp gỡ quan trọng".

"Xin lỗi, bà đi mấy người ạ?" - anh chàng phục vụ trẻ tuổi mỉm cười bước đến, cúi đầu chào theo phép tắc. Anh ta có lẽ không lớn hơn Seo Hyerin là bao, thậm chí còn có thể bằng tuổi cô.

"À, hai..."

"Tôi có hẹn rồi, người đó chắc đang chờ ở trong."

Mất không nhiều thời gian để họ tìm được người đã hẹn trước, bà Seo liền vui vẻ vẫy tay đáp lại và kéo nhẹ Hyerin ngờ nghệch bước đến bàn số 3 ngay khi ánh mắt hai người họ gặp nhau. Người phụ nữ trạc tuổi mẹ cô, trông có vẻ cũng giàu có không kém với chiếc đầm đúng chất một quý bà trên người mỉm cười nhìn cô, tỏ ý hài lòng.

"Chị đi một mình sao?" - bà Seo hình như hơi ái ngại khi thấy chiếc ghế cạnh bạn mình vẫn còn bỏ không.

"Bận việc tí thôi, nhưng chắc chắn lát nữa sẽ đến. Đây là Seo Hyerin sao?" - Bà tỏ ra rất thân thiện và niềm nở dù đây là lần đầu họ gặp nhau.

"Vâng, chào bác. Bác là bạn của mẹ cháu sao ạ?"

"Có thể nói là thân thiết hơn cả bạn bè, thực ra nhà bác và họ Seo nhà cháu cũng qua lại khá lâu rồi, còn trước cả sự ra đời của cháu."

"Về điều này cháu quả là không biết, thật thất lễ."

Hyerin rất nhanh tay kéo ghế cho mẹ mình rồi cũng ngồi xuống bên cạnh ngay sau đó, trong lòng còn đọng nhiều suy nghĩ về buổi hẹn kì lạ và có phần bất ngờ này. Tại sao cô lại phải gặp bà ấy? Và lại còn một người nào đấy chưa đến nữa, đó mới là điểm đáng để lưu ý, vì bà Seo có vẻ cần gặp kẻ đó hơn là người đang ngồi trước mặt mình.

"Hyerin bao nhiêu tuổi rồi?"

"Năm nay cháu vừa tròn hai mươi bốn ạ."

"Vậy nhỏ hơn con bác một tuổi. Chắc cháu có nghe mẹ nói rồi chứ, về hôn ước giữa cháu và con gái bác?"

Seo Hyerin còn thiếu chút nữa thì phun ngay ngụm nước vừa uống, nhưng may mắn đã nhanh chóng tìm được điểm dừng. Hôn ước với kẻ cùng giới tính với cô, thật là một sự bất ngờ tồi tệ. Về điều này cô có từng nghe qua và thâm chí là vừa nhắc đến ban nãy, nhưng tất cả những lần đó đều là dạng đứng dự cho có chứ chả đem vào tâm trí là mấy nên cô nhất thời không tự chủ được khuôn miệng đang mở rộng ra ngơ ngẩn.

"Bác vừa nói..."

"Hai mươi bốn tuổi chắc là đã ra trường, cháu theo làm ngành gì?"

"Cháu làm ở..."

Hyerin định trả lời về công việc của mình nhưng bị bàn tay của mẹ cô bấm nhẹ ở hông, làm cô ngưng bặt. Công việc thực sự luôn là rào cản mỗi khi muốn nhắc đến, đấy là đối với bà Seo.

"Đương nhiên là ở công ty gia đình."

"Không phải đâu ạ, cháu hiện tại là bác sĩ pháp y ở NFS. Hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm của cháu."

"Hyerin! Con..."

"Không sao, tôi hiểu mà. Con tôi cũng không chịu yên phận làm tiểu thư, không chấp nhận đến công ty của nhà mình như Hyerin thôi. Nhưng mà không ngờ lại trùng hợp đến vậy." - Đôi mắt người phụ nữ trung niên ngồi đối diện hai mẹ con Hyerin bỗng sáng lên, bà ta hình như chẳng nhưng không thấy hụt hẫng mà còn vô cùng hài lòng khi biết công việc của cô - hoàn toàn trái ngược với điều Hyerin đang hết sức mong chờ. "Con tôi cũng là nhân viên của NFS. Dù vợ chồng tôi có khuyên bảo hay ngăn cản thế nào cũng không chịu nghe, chính là cứng đầu như vậy."

"Con đến rồi."

Trên đời này thật không thiếu chuyện vô lí.

Seo Hyerin không cho rằng tai mình hoạt động kém đến độ giọng nói đeo bám cô cả ngày hôm nay cũng không nhận ra. Giây phút ánh mắt hai người giao nhau, cô tưởng chừng như mình hoá đá. Chính chị ta cũng á khẩu một lúc lâu, chưa biết phải xử lí thế nào cho loại tình huống tồi tàn vốn chỉ thấy trong những bộ phim về tình yêu nhảm nhí giữa hai kẻ ghét nhau ngay từ đầu.

Oan gia.

Người không muốn gặp vốn dĩ nghĩ sau giờ làm đã không phải gặp nữa, nhưng cuối cùng lại chạm mặt ở nơi như thế này.

"Sao cô lại ở đây?"

"Sao vậy? Chẳng lẽ không thể đến à?" - Seo Hyerin hằn học đáp lời.

"Hai con có quen sao?"

Hai bà mẹ đồng loạt lên tiếng. Phải rồi, họ chắc là đang rất vui.

"Vâng, cũng không thân lắm." - Heeyeon lạnh nhạt trả lời, một câu trả lời chẳng mấy thân thiện khiến mẹ chị nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng chút nào.

"Chị ấy nói đúng đấy, chúng cháu không thân nhau đâu."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro