Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Rùa Già 🐢

Hôm nay là thứ bảy, Nhung Quan Quan không phải đi nhà trẻ.

Vơi đi vài phần u ám, trời đã dần trở nên phiếm hồng, điểm những vệt ửng đỏ. Từ cửa hàng tiện lợi cuối phố tới thôn Trúc Loan Nhung, đi đường chỉ cần mười phút.

Sáu giờ rưỡi, tới giờ cơm chiều.

Trên bàn ăn phía ngoài sân, hai món một canh một mặn, hai người một lớn một nhỏ, không nói gì hơn, mỗi người tự cắm đầu mà lùa cơm.

"Ca ca", cu cậu miệng ngốn đầy cơm, vừa nhai vừa phồng mỏ, mắt đảo láo liên hỏi, "Ca có bạn gái rồi sao?"

Nhung Lê cũng không ngẩng đầu: "Không có."

Tay nhỏ của Nhung Quan Quan vỗ nhẹ đặt trong trong túi ảnh chụp, đem mặt dán lên gần một chút, cẩn thận mà: " Ca ca, vậy nếu ngươi có bạn gái, sẽ liền vứt bỏ ta sao?"

Bà nội nói, hắn là hắn mụ mụ mang lại đây tiện nghi con chồng trước, về sau muốn đưa đi.
Nhung Lê múc một muỗng cơm, chạng vạng nhiệt lượng thừa chưa tiêu, hắn cởi áo khoác, bên phải cánh tay hiện một chuỗi những hình xăm đen. Hắn nâng nhẹ mí mắt, ánh mắt lạnh lẽo trong suốt như có nước, đáy mắt như cố tình bốc lên tầng sương mỏng câu nhân đến ngứa tâm can.
"Ăn cơm."
Nhung Quan Quan :"nga". Ăn một lát, cu cậu híp mắt cười ," ca ca , ta ăn không nhiều, hơn nữa lại không kén ăn."
Ánh mắt cu cậu chớp chớp như đang muốn nói – ca ca , ta thật sự rất dễ nuôi a.
Nhung Lê đem cá thịt cà rốt trên mâm đưa liên hồi vào chén hắn.
Khuôn mặt nhỏ của Nhung Quan Quan liền suy sụp :" ca ca , ta có thể không ăn cà rốt không?"
Nhung Lê đem rau xanh trong canh vớt lên, lại liền đưa vào chén nhỏ :" không thể kén ăn".
Chính là ngươi cũng kén ăn a, ngươi không thích cà rốt, không thích rau xanh..... Nhung Quan Quan nhìn ca ca hắn cười đến lộ cả răng sữa :"được a~"
Ăn cơm xong, Nhung Quan Quan cầm chén bát vừa ăn đi đến phòng bếp, trên đường đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thân bụ bẫm, tròn vo lại trắng nõn, nhìn từ phía sau như một viên củ cải di động
" Ca ca , ta giúp ngươi rửa chén."
Nhung Lê ấn đại chất tẩy rửa vào nồi, rũ mắt hạnh :" không cần".
Cũng được a , Nhung Quan Quan buông chén đi ra ngoài, chốc lát sau, phòng bếp truyền ra bên ngoài tiếng chén đũa rơi chói tai.
Bên ngoài sân, đám bạn luôn miệng kêu : "Quan Quan".
Hắn tay cầm trứng gà cùng bình sữa , nhanh chân chạy đến :"Tới liền đây".
Trời trong xanh, vơi đi vài phần xám xịt, các cu cậu thôn trước thôn sau vui đùa ầm ĩ .
"Quan Quan", là bà bà Thu Hoa cách vách lên tiếng, "Trứng này là ai luộc cho con?"
Nhung Quan Quan vừa đặt chân ra ngoài sân, miệng to giọng lớn mà đáp: "Là ca ca cháu."
Eo của bà bà Thu Hoa không tốt, đau thắt đến lợi hại, mặt đầy những vết chân chim cùng tàn nhang, khi cười không còn thấy hàm răng: "Ca ca con còn biết nấu cơm nữa sao?"
"Sẽ không a".
"Vậy các ngươi ăn cái gì?"
Cu cậu uống hai ngụm sữa, kháu khỉnh khả ái :"Cơm tự sôi".
"......"
Bà bà Thu Hoa buồn cười nói :"Đúng thật là cậu bé ngoan".
Cu cậu hiểu chuyện cảm thấy đây là lời khen ngợi, liền cười tươi như một đóa hoa :"Cảm ơn bà bà".
Sau đó hắn liền chạy tới chơi cùng các ca ca tỷ tỷ trong thôn, cũng vì hắn ngoan ngoãn, các ca ca tỷ tỷ rất nguyện ý dẫn hắn đi chơi cùng , trong thôn hắn rất ngoan, có thể giữ yên cơ thể bất không động đậy
"Quan Quan, ngươi đừng nhúc nhích nga".
"Dạ được."
Chị gái Tiểu Chi Tử đem da gân treo ở hắn trên chân.
Hắn ngoan ngoãn mà trạm thành một khối trắng nõn "Đầu gỗ", một bên thiếu từ đoản điều

"Được."

Trong ngõ nhỏ có xe hơi lái qua, Từ Đàn Hề chỉ quay đầu liếc nhìn, lại tự động đứng nép vào sát trong tường.

Lần này nhóm bà chủ đi tản bộ thấy rõ ràng mặt cô, mày cong, mắt lá liễu, nửa hàm thu thủy ba quang liễm diễm*, mặt rất nhỏ, mũi thanh tú, dường như cô đang cười, trên môi có chút sắc, là nhàn nhạt.

Là một khuôn mặt đẹp đến thật sự nhu hòa, không đậm đặc, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra vẻ thanh đạm, tam đình năm mắt*, có nét nhẹ của người phụ nữ thời xưa.

"Vậy khi nào cậu trở về?" Tần Chiêu Lí hỏi cô.

Lúc này Từ Đan Hề muốn trả lời, liền nghe thanh âm non nớt gọi, "Chị."

"Chị."

Từ Đàn Hề quay đầu lại.


Đứa bé nhỏ tuổi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt nhìn cô, "Chị," là một đứa bé nhỏ, cậu nhút nhát sợ sệt, vươn tay ----- tay nhỏ trắng nõn, "Đây là chị sao?"


Đứa bé một tay ôm bình sữa, một tay nắm chặt một tấm ảnh chụp đã bị lửa thiêu hết một nửa, mép ngọn lửa đã ố vàng, trong ảnh chụp là một cô gái mặc sườn xám, cầm quạt tròn, giống với dáng vẻ của cô gái thời trước.


Từ Đàn Hề nhận ra, "Đúng vậy."


"Em nhặt được."


Nhặt ở trong sân nhà mình, thấy chị gái xinh đẹp bên trong, không chịu ném, lúc đó Nhung Quan Quan còn tưởng là bạn gái của anh trai.


Cậu đưa tay trắng nõn qua, "Cho chị."


Từ Đàn Hề cười tiếp nhận, "Cảm ơn."


Cô vươn tay trắng nõn, thon dài, móng tay không dài, được cắt sửa sạch sẽ, giống như người cô vậy, ôn nhu đoan chính.


"Không cần cảm ơn."


Nhung Quan Quan cười hắc hắc, chị gái thật xinh đẹp đấy.


"Nhung Quan Quan."


Ở xa, anh trai đang gọi cậu.


Cậu quay đầu lại, mặt cười đến như mặt trời, "Anh."


Sắc trời đã tối, Nhung Lê dựa vào đèn nhà từ trong sân nhỏ đi ra, bước chân rất chậm, không chút để ý. Đèn đường ở rất xa địa phương, đem bóng trên mặt đất kéo rất dài, hắn mặc áo hoodie màu đen, có mũ sẵn, ánh sáng mờ nhạt dừng trên mặt hắn.


Hắn đến gần, "Về nhà."


"A, tới đây." Nhung Giam Giam quay đầu trở về, vừa muốn nói gặp lại với chị gái xinh đẹp, liền nhìn thấy ảnh chụp trong tay chị gái xinh đẹp rơi xuống mặt đất.


Gió thổi qua, cuốn ảnh chụp dừng dưới chân Nhung Lê.


Quanh đi quẩn lại, lửa đốt gió thổi, ảnh chụp này vẫn là tới trước mặt hắn. Hắn ngồi xổm xuống, đem tấm ảnh nhặt lên, không nhìn một cái, bước lên phía trước, đưa qua đi.


Từ Đàn Hề nhìn hắn, hơi hơi ngây ra.


Hắn có một túi da không hề có tính công kích, lại lộ ra một thân dã tính khó thuần, giống như dã thú ngủ gật trên thảo nguyên.


Hắn ngẩng đầu, ánh mắt rất nhạt, không nhiễm nhan sắc cũng không nhiễm khói lửa, đèn pin trong tay chiếu vào dưới chân cô gái, "Đồ vật của cậu."


Gió đem khăn quàng cổ trên vai cô xốc lên rơi trên mặt đất. Cô thất lễ lại nhìn chằm chằm người khác phái như vậy, cô phục hồi tinh thần, duỗi tay tiếp nhận ảnh chụp, "Cảm ơn, tiên sinh."


Gương mặt này, như thoáng qua trong mộng của cô.


Nhung Lê liếc mắt nhìn khăn quàng cổ trên đất, thu hồi ánh mắt, "Đi rồi."


Nhung Quan Quan đi theo phía sau, "A."


Trời càng ngày càng tối, ánh đèn chói mắt giống như một bó cột màu sáng trắng, trên mặt đất phủ đầy hoa râm, hai bóng dáng một lớn một nhỏ, một trước một sau, dần dầng càng xa.


Từ Đàn Hề nhìn bóng dáng thẳng tắp của người nọ một lúc lâu, cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay, "Chiêu Lí."


Tần Chiêu Lí, "Vừa rồi là ai?"


Từ Đàn Hề đứng dưới đèn, ánh mắt nửa trản màu sắc và hoa văn*, nhàn nhạt ý xuân, "Tớ nhìn thấy hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro