17. Cây Dương mùa xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm mới vừa qua chưa được bao lâu, Hồ Xuân Dương đã hoan hỉ đón sinh nhật tuổi 20. Lý Vấn Hàn nói bố mẹ cậu đặt tên rất hay, sinh vào mùa xuân, muốn con lớn lên thật vững chãi kiên cường như cây dương vậy. Sinh nhật năm nay không có gia đình ở bên cạnh, cũng không có tiệc tùng gì lớn, chỉ có bánh kem nhỏ chúc mừng Hồ Xuân Dương và một thực tập sinh có ngày sinh gần cậu nhưng Hồ Xuân Dương vẫn rất vui.

'Dương Dương ước đi.'

'Em đừng có ước được ra mắt, lãng phí một điều ước đó.'

'Lý Vấn Hàn, có phải sinh nhật anh đâu mà anh cũng ước hả?'

Được gần 60 anh em trong Đại Xưởng tổ chức sinh nhật, khi đi ra ngoài các fan ở ngoài cổng hét chúc mừng sinh nhật Hồ Xuân Dương rất lớn, còn mang băng rôn bảng hiệu chúc mừng nữa. Khi Hồ Xuân Dương lên mạng, thấy hình ảnh, lời chúc và cả tranh vẽ của fan thì không kiềm được mà cứ toét miệng cười. Sinh nhật 20 tuổi thật đặc biệt, thật khó quên. Các thực tập sinh khác cũng tặng quà cho cậu, trong này chẳng có gì nhiều nên món quà từ kẹo đến hộp lẩu ăn liền, sách hay mấy vật dụng linh tinh. Hồ Xuân Dương cười đến nheo cả mắt khi nhận được quà, có người hứa hẹn ra ngoài sẽ tặng cậu quà to hơn như Lý Vấn Hàn nói Hồ Xuân Dương cứ suy nghĩ kĩ rồi bảo anh muốn quà gì. Hạ Hãn Vũ lại cho Hồ Xuân Dương một bao lì xì khác, tặng luôn tiền mặt đỡ nghĩ nhiều.

Việc tập luyện cho công diễn lần thứ 3 cũng thuận lợi, các buổi tập lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, Hồ Xuân Dương rất thích chọc Từ Bính Siêu. Vocal thực lực xuất thân là người mẫu tuy to cao nhưng lại hiền lành, còn có chút ngốc nghếch, bị chọc cũng chỉ làm mặt dữ xíu là thôi.

Chuyện vui vẻ không kéo dài lâu vì loại trừ lần 2 đến rồi.

.

Hồ Xuân Dương cảm khái khi số ghế ngồi lại ít đi. Lần này là 35 thực tập sinh vượt qua loại trừ cùng người được ban cố vấn đề cử. Cảm xúc của Hồ Xuân Dương phức tạp hơn lần đầu, cậu không còn lo lắng việc mình không qua được loại trừ nhưng khi được xướng tên ở hạng 3 Hồ Xuân Dương vẫn cảm thấy không thật. Vui mừng, ngạc nhiên, bối rối và nở một nụ cười ngượng ngập làm mọi người bật cười. Nhưng rồi sau đó lại là một lần nữa chia tay với rất nhiều nước mắt trong hội trường. Lý Do, Khấu Thông, Vương Tân Vũ, Diệp Tử Minh, Trác Nguyên không qua được loại trừ và lại an ủi Hồ Xuân Dương.

'Em ở lại cố gắng nhé, Dương Dương của chúng ta rất giỏi, anh muốn thấy em ngồi trên kia.'

'Đừng khóc, phải mạnh mẽ chứ.' Lý Do vỗ vai Hồ Xuân Dương rồi quay sang nói Hạ Hãn Vũ đứng ở cạnh đó 'nhớ chăm sóc em ấy.'

Hạ Hãn Vũ lầm bầm 'cũng không đến lượt mình.'

Loại trừ được ghi hình vào buổi sáng, đến trưa là xong, các thực tập sinh bị loại dọn hành lý đi ngay trong tối hôm đó. Hồ Xuân Dương ngẩn ngơ 'sao nhanh vậy?'. Cậu thẫn thờ nhìn kí túc xá bây giờ vắng lặng hơn hẳn so với lúc đầu, hơn một phần hai người đã rời đi rồi, phòng của Hồ Xuân Dương chỉ còn hai người, phòng bên cạnh cũng chẳng còn ai, cả đoạn hành lang đột nhiên vắng vẻ.

'Mọi người đi thật rồi sao?' Hồ Xuân Dương ngẩn người rồi lủi thủi vào phòng. Trời vẫn còn rất lạnh, bầu trời u ám, các cánh cửa phòng khép kín không bật đèn càng làm khung cảnh thêm thê lương. Hồ Xuân Dương nhìn căn phòng giờ chỉ còn hai người, đồ đạc chỉ còn một nửa, hai cái giường trống không, chăn mền cũng được dọn đi mất. Cậu lại ngẩn ngơ một lúc rồi trèo lên giường, nhắm mắt ngủ, vẫn còn một nửa quãng đường phía trước.

.

Hồ Xuân Dương mở mắt khi đồng hồ kêu, cậu nhỏm dậy rồi lại nằm xuống lầm bầm 'sốt rồi.'

Hạ Hãn Vũ đang thay đồ quay lại hỏi 'em nói gì?'

'Hình như em sốt rồi.' Hồ Xuân Dương đưa tay sờ trán 'hơi nóng.'

Hạ Hãn Vũ lại gần đưa tay sờ trán 'đúng là nóng thật, em ngủ tiếp đi.'

Hồ Xuân Dương nằm xuống, mơ mơ màng màng chẳng biết chợp mắt được bao lâu, mở mắt ra đã thấy lố nhố người đứng cạnh giường.

'Vẫn còn sốt này.' Hà Sưởng Hy ngồi xuống đưa tay áp trán Hồ Xuân Dương, tay kia đo trán mình 'cũng may không cao lắm, em nghỉ hôm nay đi, để anh báo lại staff.'

'Ngày mai mới phân lại nhóm.' Trần Hựu Duy đứng bên cạnh thông báo.

'Đã ăn gì chưa, chút nữa gọi đồ ăn bên ngoài vào, không ăn đồ căng tin nữa.' Quản Nhạc nói.

'Hai người ốm làm ơn ở chung một chỗ để tụi này tiện trông nom.' Liên Hoài Vỹ đứng lấp ló phía sau lên tiếng.

Lúc này Hồ Xuân Dương mới trông thấy Lý Vấn Hàn, anh đứng dựa vào cái bàn nhìn cậu. Lý Vấn Hàn lại ốm nữa à? Mọi người rời đi khi dặn hai bệnh nhân uống thuốc nghỉ ngơi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

'Anh ốm thế nào vậy?' Hồ Xuân Dương hỏi.

'Sốt với ho một chút thôi.' Lý Vấn Hàn nói.

'Anh nằm đi.' Hồ Xuân Dương dịch vào bên trong chừa chỗ cho Lý Vấn Hàn.

'Giường của em ấm thật.' Lý Vấn Hàn nằm xuống bên cạnh cậu.

'Lúc nãy tiểu Hạ bỏ túi giữ nhiệt vào.' Hồ Xuân Dương đắp mền lên người Lý Vấn Hàn.

Hồ Xuân Dương quay người, xích gần hơn rồi sờ tay lên trán Lý Vấn Hàn, tay kia cũng sờ trán mình 'a, anh còn nóng hơn em này.' Hồ Xuân Dương nhíu trán, Lý Vấn Hàn cứ bệnh dai dẳng mãi không dứt, cậu có nên bảo anh nhập viện một lần chữa dứt điểm không? Nhưng sắp tới công diễn thứ ba rồi, còn sân khấu kết hợp với huấn luyện viên nữa, thêm nhiều chương trình phụ, đúng là không thể dứt ra được.

Lý Vấn Hàn nắm tay Hồ Xuân Dương kéo xuống, cậu mãi nghĩ ngợi không để ý anh đặt tay cả hai lên ngực mình, nằm thẳng người nhìn lên trần 'mấy hôm nữa là ra ngoài làm công ích đấy.'

Hồ Xuân Dương nhớ lại kế hoạch staff nói, ra khỏi nơi này vận động một chút cũng tốt, cậu nghĩ nghĩ một chút rồi sực nhớ ra chuyện mới biết gần đây 'hóa ra Hy Hy là con lai Nga.' Hồ Xuân Dương nói 'thảo nào lúc diễn tinh thần kỵ sĩ lại nhìn như hiệp sĩ tây phương vậy.'

'Nhưng Hà Sưởng Hy không biết tiếng Nga.' Lý Vấn Hàn bật cười 'giờ đem bỏ ở Nga cũng không biết đường về nhà đâu.'

Hồ Xuân Dương cũng cười vui vẻ, cảnh tượng Hà Sưởng Hy ngơ ngác đứng giữa quảng trường đỏ vừa buồn cười lại đáng yêu. Cậu ngáp một cái rõ dài, nãy uống thuốc giờ buồn ngủ rồi.

'Ngủ đi.' Lý Vấn Hàn nói. Anh đã ốm mấy tháng liền nên không uống thuốc tây nữa mà uống thuốc bắc, lưỡi sắp mất cả vị giác, còn Liên Hoài Vỹ thì tự tin tuyên bố ra khỏi đây sẽ mở cửa tiệm đông y.

'Không biết Nhạc Nhạc sẽ mua gì nhỉ, em cũng không muốn ăn cơm.' Hồ Xuân Dương ngáp một cái to hơn rồi im lặng, chìm vào giấc ngủ.

Lý Vấn Hàn quay người sang, Hồ Xuân Dương đã ngủ, hơi thở đều đặn, anh đưa tay chạm nhẹ vào trán, không quá nóng, bàn tay cậu vẫn nằm trong tay anh. Lý Vấn Hàn kéo mền lại rồi cũng nhắm mắt cố ngủ, ngày mai lại bắt đầu một lịch trình dày.

.

Lý Vấn Hàn mở mắt, nhẹ nhàng bước xuống giường, chỉnh mền cho Hồ Xuân Dương rồi tìm đồng hồ, chẳng biết là mấy giờ nữa.

'Anh dậy rồi à?' Hạ Hãn Vũ đang đọc sổ ghi chép hỏi.

'Mấy giờ rồi?' Lý Vấn Hàn hỏi, tìm áo khoác của mình.

'Hơn năm giờ chiều.' Hạ Hãn Vũ đáp.

'Để Dương Dương ngủ chút nữa rồi gọi dậy.' Lý Vấn Hàn ngồi xuống cái ghế cạnh Hạ Hãn Vũ, đột nhiên chẳng biết phải làm gì. Đã lâu thật lâu anh mới có cảm giác "nhàn cư" như thế này.

Hạ Hãn Vũ quay sang nhìn Lý Vấn Hàn rồi lại quay lại cuốn sổ trên tay, mấy lần liền đến khi Lý Vấn Hàn không chịu nổi 'lão Hạ, em có gì muốn nói với anh hả?'

Hạ Hãn Vũ nhìn xuống cuốn sổ trên tay, những ngón tay xoắn xoắn mép tờ giấy 'Dương Dương...' Hạ Hãn Vũ như cố tìm lời để nói rồi cuối cùng cũng nói ra thật nhanh 'em ấy... nếu là anh thì được.'

Lý Vấn Hàn mất một lúc mới hiểu Hạ Hãn Vũ nói gì, anh không mấy khi đỏ mặt nhưng lần này mặt còn nóng hơn lúc sốt nữa, cũng chẳng biết phải đáp thế nào, đành đằng hắng trong cổ họng. Có vẻ như chính Hạ Hãn Vũ cũng ngượng với lời của mình. Mọi người thân thiết đều biết bề ngoài có vẻ lầm lì ít nói nhưng Hạ Hãn Vũ lại sống rất tình cảm, cũng hay ngại.

Một lúc cả hai chẳng nói gì, Hạ Hãn Vũ đột nhiên quay sang làm vẻ mặt hung dữ 'nếu Dương Dương buồn em sẽ không bỏ qua.'

'Em định đánh nhau với đại đương gia của Đại hổ đội sao? Xem em có thắng được không?'

'Em là người của GPS.' Hạ Hãn Vũ bỏ cuốn sổ xuống đưa tay thủ thế.

'Em còn dám nhắc GPS?' Lý Vấn Hàn cũng không kém giơ tay lên.

Hồ Xuân Dương vừa tỉnh ngủ đã thấy cảnh hai ông anh gầm ghè nhau, cậu ngồi dậy bật cười như tiếng ngỗng kêu, vỗ tay cổ vũ. Bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng nói cười rồi cửa mở ra, mọi người ùa vào phòng, chẳng mấy chốc căn phòng nhỏ trở nên huyên náo. Hồ Xuân Dương nhìn những người anh thân thiết đi lại, chen chúc trong căn phòng nhỏ mà vui vẻ vô cùng. Bước vào cuộc thi quen được những người này, đã là một thu hoạch vô cùng to lớn rồi.

.

'Hôm nay có 2 thành viên vắng mặt nên chúng tôi không thể biểu diễn, hẹn các bạn lần sau.' Lý Vấn Hàn nói. Hôm nay UNINE tham dự một sự kiện cuối năm, được nhận giải nhưng Trần Hựu Duy vắng mặt vì bận quay phim còn Hồ Xuân Dương bị ốm. 'Hồ Xuân Dương chỉ sốt thôi, các bạn đừng lo lắng.' Lý Vấn Hàn trấn an fan của Hồ Xuân Dương.

Kí túc xá lạnh như ở ngoài đường làm Gia Nghệ nhảy nhảy khi bước vào nhà 'sao Dương Dương không bật sưởi.'

'Em ấy ở trong phòng ngủ bật sưởi dưới này làm gì cho lãng phí.' Quản Nhạc nói.

'Lạnh thật.' Hà Sưởng Hy nói 'không muốn tắm luôn.'

Lý Vấn Hàn mở cửa phòng, bên trong ấm sực, Hồ Xuân Dương đang ngồi trên giường lướt điện thoại.

'Hết sốt chưa?' Lý Vấn Hàn đóng cửa lại.

'Đỡ rồi ạ.' Hồ Xuân Dương đáp, mắt vẫn không rời điện thoại.

'Xem cái gì đấy.' Lý Vấn Hàn hỏi.

'Xem chỗ ở mới, em với Hy Hy tìm được vài chỗ cũng ổn.'

Lý Vấn Hàn có nhà riêng, Gia Nghệ chuyển về ở với anh trai, Lý Chấn Ninh sống cùng gia đình, Quản Nhạc cũng muốn đón bố mẹ lên ở cùng, Hà Sưởng Hy tuy có nhà riêng nhưng vẫn muốn ở cùng mọi người, chỉ mấy người ở kí túc xá rộng cũng phí tiền thuê.

'Tìm chỗ nào tốt tốt một chút, đừng có tiết kiệm, phải xem an ninh nữa.' Lý Vấn Hàn bắt đầu tẩy trang, thay quần áo.

'Hy Hy dĩ nhiên không chịu ở chỗ thường rồi.' Hồ Xuân Dương bật cười.

Lý Vấn Hàn quay lại nhìn Hồ Xuân Dương, cậu vẫn đang chăm chú xem mấy chỗ cho thuê vừa nhắn tin qua wechat với Hà Sưởng Hy. 'À phải là chỗ đồng ý cho nuôi mèo nữa, không mấy con mèo của Minh Minh ra đường mất.'

Lý Vấn Hàn bước lại gần vò tóc Hồ Xuân Dương 'em có vẻ vui khi không sống cùng anh nữa nhỉ.'

Hồ Xuân Dương vẫn nhìn điện thoại nói 'đây là trưởng thành đó, em phải tự lập rồi.'

Lý Vấn Hàn đột nhiên không biết phải nói gì, chương trình đã kết thúc, hợp đồng nhóm rồi cũng sẽ kết thúc và bây giờ họ bắt đầu tách riêng ra, chuyện này sớm muộn rồi sẽ đến nhưng anh vẫn cảm thấy có chút đột ngột. Hồ Xuân Dương đã 21 tuổi, em ấy lớn thật rồi.

Lý Vấn Hàn im lặng làm Hồ Xuân Dương bỏ điện thoại xuống, đứng dậy vòng tay ôm cổ anh 'đàn anh sau này cũng vẫn chiếu cố em nhé.'

'Em cao hơn anh từ lúc nào vậy?' Lý Vấn Hàn ngạc nhiên thốt lên, nhớ ngày nào Hồ Xuân Dương còn thấp hơn anh một chút.

'Em đang lớn đó, sau này còn cao nữa, sẽ cao hơn cả Trần Hựu Duy.' Hồ Xuân Dương cười đến nhăn cả mắt.

Trẻ con lớn nhanh thật. Lý Vấn Hàn nghĩ thầm, anh ôm eo nhấc Hồ Xuân Dương lên, nhưng vẫn nhẹ như vậy, không tăng cân chút nào. Nói là thích cơ bắp nhưng Hồ Xuân Dương có chịu tập gym đâu.

Lý Vấn Hàn xoay một vòng rồi thả Hồ Xuân Dương xuống, cậu ôm anh chặt hơn, anh cũng kéo cậu dựa sát vào mình, Lý Vấn Hàn có thể cảm nhận Hồ Xuân Dương đang cười trên vai anh. Dù mọi thứ có thay đổi thì Lý Vấn Hàn tin rằng quan hệ của họ sẽ không đổi, cả một quãng đường dài đã qua và anh có thể chắc chắn như vậy.

*

Sinh nhật em Dương mà không hiểu sao anh Hàn cũng nhắm mắt ước...

Trong đại xưởng Lý Vấn Hàn đứng đầu "Đại hổ đội" gồm hầu hết anh em "giang hồ", còn 3 thực tập sinh của Thiếu Thành Thời Đại thì ở GPS dù sau đó Hạ Hãn Vũ cũng bị cưỡng chế vào "đại hổ đội".

Chuyện Duy và Dương vắng mặt là trong một sự kiện hồi tháng 1-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro