11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ kỉ niệm của khoa phát thanh được làm rất lớn, các khoa khác trong trường đều cử sinh viên đến dự, Lý Vấn Hàn là đạo diễn phim chiếu trong buổi lễ nên cũng được mời. Anh vừa vào hội trường Dương Tuyên đã vẫy tay gọi đến chỗ bên cạnh.

'Khoa của cậu hết người rồi hay sao mà việc gì cũng để sinh viên năm hai làm vậy?' Lý Vấn Hàn cười hỏi khi nhìn Hồ Xuân Dương nói chuyện với thầy Trình ở hàng ghế đầu.

Dương Tuyên liếc nhìn Lý Vấn Hàn với ánh mắt "còn không phải đang khoe khoang bạn trai sao", cậu ta quay xuống nhìn Hồ Xuân Dương 'vì em ấy giỏi mà, cho dù thầy Trình không ưu ái thì Dương Dương cũng đủ năng lực.'

Hôm nay Hồ Xuân Dương rất nổi bật trong bộ vét cách điệu, tóc vàng nâu và được trang điểm một chút, đến Dương Tuyên cũng phải trầm trồ. 'Cậu có biết đã có người mời em ấy đóng phim chưa?'

'Có nghe Dương Dương kể lại.' Lý Vấn Hàn gật đầu 'tớ không đồng ý.'

Mặt Dương Tuyên như kiểu "đáng lẽ không nên hỏi mới phải", cậu ta lắc đầu 'cả làm mẫu nữa, trước đây em ấy từng làm người mẫu ...'

Lý Vấn Hàn chưa kịp hỏi Hồ Xuân Dương làm người mẫu thế nào thì tiếng vỗ tay vang lên, buổi lễ đã bắt đầu.

.

Hồ Xuân Dương dẫn chương trình vô cùng trôi chảy, như Mc chuyên nghiệp. Phim ngắn của Lý Vấn Hàn cũng rất được tán thưởng, nhiều giảng viên đã về hưu, cựu sinh viên không cầm được nước mắt. Dương Tuyên ngồi bên cạnh thán phục không thôi về cặp đôi này, bảo đúng là trời sinh một cặp, tài sắc vẹn toàn.

Kết thúc buổi lễ, các sinh viên và giảng viên của khoa phát thanh ở lại chụp hình, Lý Vấn Hàn về trước, anh nghĩ Hồ Xuân Dương hôm nay phải ở lại trễ. Lúc ra khỏi hội trường Lý Vấn Hàn gặp một người đi ngược chiều, cả hai thấy nhau, nhìn một lúc rồi mới lên tiếng.

'Đã lâu không gặp.' Là bạn gái cũ của Lý Vấn Hàn.

'Dạo này em sao rồi.' Lý Vấn Hàn hỏi, trông cô vẫn xinh đẹp như trước.

'Cũng khá bận rộn' cô nhún vai rồi cười 'nhưng vẫn có thời gian nghe về lời tỏ tình ầm ĩ của anh.'

Lý Vấn Hàn không biết nói gì về tình huống này nhưng bạn gái cũ của anh có vẻ thoải mái. 'Em cứ thắc mắc về người đó, là người như thế nào mà đến anh còn phải đơn phương, cuối cùng đúng là không thể nghĩ đến thật.' Bạn gái cũ ngừng một lúc rồi nói 'nhưng nếu là Hồ Xuân Dương thì cũng đúng thôi, cậu ấy đẹp trai như vậy, lại còn có tài, ngôi sao của khoa phát thanh, tính tình cũng đáng yêu, cư xử hòa nhã.'

Lý Vấn Hàn định hỏi bạn gái cũ biết Hồ Xuân Dương hay không mà lại nhận xét như vậy, nhưng cô đã nói tiếp 'em có muốn ghen cũng không ghen được, bạn trai của Hồ Xuân Dương ai cũng là người xuất chúng cả.'

Lý Vấn Hàn khẽ giật mình, bao tử cuộn lên, cổ họng chợt khô đi 'em biết bạn trai cũ của Hồ Xuân Dương à?'

.

Lý Vấn Hàn mở trang web của tạp chí, bấm vào ảnh giải thưởng năm ngoái, một loạt ảnh hiện lên. Hồ Xuân Dương trong mái tóc màu xanh xám, mặc một bộ đồ thời trang với cổ áo rộng và khăn cột ngang cổ, biểu cảm lạnh lùng xa lạ mà Lý Vấn Hàn chưa từng thấy bao giờ. Bộ ảnh gồm mười tấm, được chụp rất đẹp, trông sang trọng như ảnh của thương hiệu thời trang cao cấp, trong từng bức ảnh Hồ Xuân Dương lúc xa lúc gần, lúc chụp chính diện, lúc chụp nghiêng, tấm nào cũng hút hồn người xem. Biểu cảm của cậu cùng tay nghề của người chụp khiến bộ ảnh vô cùng xuất sắc, trong đó tấm ảnh đen trắng, chụp cận mặt nhưng ánh mắt cậu lại nhìn ra xa. Lý Vấn Hàn nhìn sâu vào mắt Hồ Xuân Dương và anh chẳng thể thấy được gì trong đó, anh không thể biết cậu nghĩ gì cũng như không thể hiểu hết về cậu.

'Đến phòng anh đi.' Lý Vấn Hàn gửi tin nhắn, nhìn bâng quơ vào những dòng kịch bản vừa viết xong.

'Sắp đến giờ giới nghiêm rồi.' Hồ Xuân Dương nhắn lại, đồng hồ chỉ 11h kém.

'Đến đi.' Lý Vấn Hàn nhắn và Hồ Xuân Dương gửi lại tin nhắn chỉ có dấu "...".

Vài phút sau, có tiếng bước chân bên ngoài rồi tiếng gõ cửa, Lý Vấn Hàn mở cửa, Hồ Xuân Dương vẫn còn thở vì chạy nhanh, tóc cậu hơi ướt, áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ màu xanh trắng.

Cửa đóng sập lại, Lý Vấn Hàn đẩy Hồ Xuân Dương dựa vào cửa, khóa chặt cậu trong tay, cậu mở to mắt nhìn anh như con cún con không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh đưa tay chạm vào mặt cậu, trượt dần xuống cổ, quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt. Hồ Xuân Dương cũng nhìn anh rồi cậu hé môi khẽ cười, tay chạm vào cánh tay anh. Lý Vấn Hàn xích lại gần hơn, quần áo cọ vào nhau loạt soạt, anh đặt tay lên mặt, bẹo má cậu, áp sát mặt cả hai vào nhau.

'Tại sao em chia tay với Trần Hựu Duy?'

.

'Chuyện hai người họ quen nhau có vẻ không nhiều người biết, chắc họ muốn giữ bí mật, em có nên...' bạn gái cũ của Lý Vấn Hàn ngập ngừng một chút rồi bật cười 'tại sao lại lo lắng chuyện bạn trai cũ của mình với người yêu mới của anh ta có cãi nhau hay không, hai người càng xích mích thì em càng vui vẻ mới đúng.'

Lý Vấn Hàn cũng cười, bạn gái cũ của anh nói tiếp 'cuối năm học trước Trần Hựu Duy nhờ em chuẩn bị trang phục cho bộ ảnh của cậu ta, em học khoa thiết kế thời trang mà, người mẫu của bộ ảnh đó là Hồ Xuân Dương. Em hơi lấy làm lạ vì tại sao Trần Hựu Duy lại chọn người hoàn toàn nghiệp dư cho bộ ảnh dự thi. Nhưng đến lúc thay đồ, trang điểm và chụp ảnh rồi mới hiểu, Hồ Xuân Dương cực kì hợp với tạo hình và bối cảnh, biểu cảm của cậu ấy rất đạt nữa. Trong quá trình chụp ảnh quan hệ của hai người họ hết sức bình thường, thậm chí còn chẳng giống bạn bè. Đến lúc chụp cuối Hồ Xuân Dương biểu cảm không đạt yêu cầu của Trần Hựu Duy, sau một lúc hướng dẫn không được, cậu ta kéo Hồ Xuân Dương đi. Em từng làm việc với Trần Hựu Duy vài lần nên biết cậu ta yêu cầu rất cao, lúc làm việc cũng rất nóng tính, em sợ cậu ta mắng Hồ Xuân Dương nên mới đi theo... ai ngờ lúc chạy vào trong lại thấy hai người họ hôn nhau.' Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp 'em nghĩ mình không nên làm phiền họ nên lẳng lặng ra ngoài, lúc đó nghe Trần Hựu Duy nói "em đã hiểu ra chưa? Cảm xúc chính là như vậy, biểu cảm như thế." Cô lắc đầu 'em chẳng hiểu nổi văn nghệ sĩ các người, làm nghệ thuật phải như thế sao?'

Lý Vấn Hàn im lặng nghe cô nói, anh có thể hình dung ra hoàn cảnh lúc đó, quan hệ của hai người họ chỉ là để tạo ra tác phẩm, không hơn. Nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu, có thể vì anh không được thấy một vẻ mặt khác của Hồ Xuân Dương, hoặc có thể vì đó là Trần Hựu Duy nên có thể làm Hồ Xuân Dương thể hiện con người khác của cậu.

.

'A.' Hồ Xuân Dương chỉ thốt lên một tiếng, không ngạc nhiên, không thắc mắc vì sao Lý Vấn Hàn lại biết.

'Hai người hẹn hò lâu không?' Lý Vấn Hàn dịch sát hơn nữa, nghiêng đầu thì thầm, tóc của Hồ Xuân Dương sượt qua mặt anh.

Hồ Xuân Dương khẽ rùng mình khi hơi thở của Lý Vấn Hàn phả vào cổ, cậu nghiêng đầu nhưng không dám ngọ nguậy. 'Không nhớ chính xác lắm, bọn em quen biết khi Trần Hựu Duy đến khoa chụp ảnh cho hội thảo, sau khi chụp xong bộ ảnh không lâu thì em không gặp Trần Hựu Duy nữa.' Hồ Xuân Dương thản nhiên trả lời như thể kể chuyện đến thư viện làm bài cùng bạn làm máu trong người Lý Vấn Hàn sôi lên.

Lý Vấn Hàn hôn Hồ Xuân Dương một cách mạnh bạo và cậu đáp lại nhiệt tình. Anh không ghen vì chuyện hẹn hò trước đây của Hồ Xuân Dương, anh chỉ khó chịu khi cậu nói hoàn toàn thản nhiên, không chút cảm xúc, liệu sau này cậu có kể lại chuyện với anh bằng vẻ mặt như thể chẳng có gì như vậy hay không? Trong lòng cậu, anh đặc biệt hơn hay chỉ như những người khác, chỉ được nhắc đến một cách hời hợt?

Lý Vấn Hàn đè sát Hồ Xuân Dương vào cánh cửa và cậu chật vật xoay xở trong không gian chật hẹp, anh kéo cái khoác xuống đất, xộc tay vào trong bộ đồ ngủ làm cậu rùng mình khi bàn tay của anh trượt lên xuống lưng cậu. Mặt của Hồ Xuân Dương đỏ lên, mắt cậu long lanh, cậu nắm chặt cổ áo anh, không biết là muốn đẩy vào hay kéo ra. Lý Vấn Hàn muốn đọc những bài thơ Hồ Xuân Dương viết về anh, những câu thơ có từ cảm xúc mà anh mang đến cho cậu, anh muốn cho dù thế nào cậu sẽ không thể quên được những gì mà anh đem lại. Anh kéo cậu vào người mình và Hồ Xuân Dương thở phào khi thoát khỏi cánh cửa sau lưng, cậu vòng tay ôm và chủ động hôn anh. Lý Vấn Hàn để cậu lấn lướt, cảm nhận sự nhiệt tình hiếm hoi và nghĩ còn bao nhiêu vẻ mặt khác, con người khác của cậu anh chưa được thấy, và trước mặt anh có phải là con người thật của cậu.

Lý Vấn Hàn kéo Hồ Xuân Dương về giường, cậu dựa hoàn toàn vào người anh, mặt đỏ lên và giọng nói đã mê hoặc anh ngay từ lần đầu thì thầm 'làm sao bây giờ, kí túc xá đóng cửa rồi.'

'Anh có bàn chải đánh răng mới.' Lý Vấn Hàn đáp lại trong lúc tay bóp eo của Hồ Xuân Dương, không có chút mỡ thừa nào, cậu giữ dáng bằng cách làm thơ và xem anime chăng!

Tiếng cười của Hồ Xuân Dương vang lên và Lý Vấn Hàn muốn nghe cậu khóc, vừa khóc vừa gọi tên anh, âm thanh đó chắc chắn rất mê hoặc. Cậu không phản đối khi anh kéo cái áo ngủ trên người xuống. 'Em đã từng làm chuyện này với ai chưa?' Anh hỏi, chạm tay xuống lưng quần.

'Em đâu có hỏi anh làm gì với bạn gái cũ.' Hồ Xuân Dương đáp lại, tay cậu cũng chạm vào ngực Lý Vấn Hàn, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

'Anh sẽ cho em biết anh làm gì.' Lý Vấn Hàn nói, thấy một thoáng bất ngờ trong mắt Hồ Xuân Dương nhưng rất nhanh mắt cậu lại nheo, lộ rõ những nếp nhăn ở đuôi mắt.

Cậu ấy đã tiến quá sâu vào thế giới của mình. Lý Vấn Hàn nghĩ khi đẩy Hồ Xuân Dương xuống giường. Chưa từng có ai làm anh nghĩ nhiều đến vậy, chưa từng có ai làm anh có khao khát chiếm hữu lẫn khám phá về con người thật như thế. Với những mối quan hệ trước, anh luôn giữ khoảng cách mà nói văn vẻ là tôn trọng tự do cá nhân, nhưng thực ra anh biết là do bản thân không yêu đủ nhiều mà thôi. Với Hồ Xuân Dương, anh muốn biết tất cả về cậu, muốn cậu thuộc về anh, muốn những câu thơ mà cậu viết chỉ về anh, vì anh chứ không phải bất kì ai khác. Lý Vấn Hàn biết anh đã yêu quá nhiều, quá lún sâu vào một người mà anh không thể nắm bắt, luôn có thể tuột khỏi tay bất kì lúc nào.

Hồ Xuân Dương đưa tay ôm mặt khi Lý Vấn Hàn bắt đầu, anh kéo tay cậu ra, bắt cậu nhìn vào anh. 'Em có thể đọc thơ.' Anh nói nhưng cậu chẳng thốt được một từ nào rõ ràng, những từ ngữ mắc míu trong cổ họng dù vậy khi được thốt ra vẫn rất quyến rũ. Lý Vấn Hàn nhớ lại giấc mơ ướt át của mình với giọng Hồ Xuân Dương trong mơ, và bây giờ không còn là mơ nữa khi cậu ở bên dưới anh, thốt lên những âm thanh quyến rũ đến mức làm toàn thân anh phấn khích đến run rẩy. Hồ Xuân Dương mở to mắt khi anh tiến tới và một âm thanh lạ lẫm khác được thốt ra. Lý Vấn Hàn nghĩ, nếu có một ngày nào đó, cậu không cần anh nữa, hoặc tìm thấy một người khác có thể cho cậu nhiều hơn, anh sẽ giết kẻ đó, giết cả cậu và sau đó là chính bản thân mình. Anh không muốn bất kì kẻ nào được nhìn thấy và nghe được âm thanh của cậu lúc này, và cả những câu thơ mà cậu viết ra, không được dành cho một ai khác.

Hồ Xuân Dương nhắm mắt khi Lý Vấn Hàn hôn lên môi cậu thật sâu và anh bắt đầu nói cho cậu về ý định của mình, cả về ý nghĩ giết người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro