12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Em nghĩ mình và Trần Hựu Duy thu hút lẫn nhau vì bọn em có quá nhiều điểm giống nhau.' Hồ Xuân Dương dựa sát vào người Lý Vấn Hàn và anh thấy chuyện trở nên kì lạ. Sau màn ân ái nóng bỏng, anh lại nghe bạn trai hiện tại kể về bạn trai cũ của cậu. Nhưng từ khi biết Hồ Xuân Dương, những chuyện không ngờ cứ liên tiếp xảy ra nên hoàn cảnh bây giờ lại thành hết sức bình thường.

'Bọn em đều biết mình cần gì ở người kia và đều tình nguyện, Trần Hựu Duy muốn chụp một bộ ảnh dự thi còn em thì muốn có một trải nghiệm mới mẻ, làm mẫu ảnh là điều em chưa từng thử, mọi chuyện cứ thế diễn ra hết sức tự nhiên, bọn em không hẳn hẹn hò và cũng chẳng phải là bạn, thậm chí còn chẳng nói gì với nhau ngoài công việc.' Hồ Xuân Dương nói.

Lý Vấn Hàn nghiêng người và vòng tay qua vay Hồ Xuân Dương, làn da trần cả hai cọ vào nhau, cậu đặt tay lên bắp tay anh, khẽ di chuyển làm anh nhồn nhột 'em nhiều lần nghĩ đến việc tập gym nhưng lười quá.'

'Nhà thơ thì đừng có tập gym, kì cục lắm.' Lý Vấn Hàn cũng không tưởng tượng được cảnh Hồ Xuân Dương tập gym.

Hồ Xuân Dương bật cười 'sao lại có quy định nhà thơ thì không được tập gym chứ.'

'Đáng lẽ nhà thơ cũng không nên xem anime, đi làm người mẫu hay đóng phim, em là kiểu nhà thơ gì vậy?' Lý Vấn Hàn vuốt má Hồ Xuân Dương bằng mu bàn tay.

'Em chỉ là người thích làm thơ thôi, không dám nhận là nhà thơ đâu.' Hồ Xuân Dương lắc đầu 'em cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ trở thành nhà thơ thật sự, cũng không có sự ép buộc nào, nếu còn thích em sẽ viết.' Hồ Xuân Dương nói.

'Vậy em và Trần Hựu Duy cứ thế mà kết thúc à? Khi hai người đã xong việc?' Lý Vấn Hàn nghĩ đến những câu thơ chia tay lạnh lùng của Hồ Xuân Dương.

'Cũng gần như thế, nhưng trước đó bọn em đã cãi nhau rất dữ dội, chỉ là chuyện nhỏ thôi nhưng vì quá cứng đầu, cố chấp và suy nghĩ tương đồng nữa nên không ai chịu nhường ai.' Hồ Xuân Dương bật cười 'kẻ thù chắc cũng không ghét nhau bằng bọn em lúc đó.'

'So sánh gì thế này.' Lý Vấn Hàn kêu lên. Anh không tưởng tượng được cảnh Hồ Xuân Dương và Trần Hựu Duy, cả hai đều có vẻ ngoài nho nhã, điềm tĩnh lại tranh cãi đến thế.

'Có lẽ em nhìn thấy những điều không thích ở bản thân trong Trần Hựu Duy nên mới có phản ứng mạnh mẽ như thế, anh ta làm em nhìn thấy một bản thân khác, một mặt mà em không muốn thừa nhận, nói em ghét Trần Hựu Duy có lẽ không đúng, mà là ghét bản thân mình thì hơn.'

'Vậy còn bài thơ em đạt giải trong cuộc thi đó.' Lý Vấn Hàn đã dần hiểu được cảm xúc của Hồ Xuân Dương lúc viết những câu thơ lạnh lùng 'không phải là nói về em và Trần Hựu Duy...'

'Là nói về em và con người khác của mình, em không muốn gặp lại con người đó nữa.'

'Chà, rất sâu sắc và giàu tính triết lý, tôi và cái tôi khác, đấu tranh để tồn tại.' Lý Vấn Hàn đưa hai tay ôm mặt Hồ Xuân Dương.

'Anh đọc sách self help nhiều quá à'. Hồ Xuân Dương cười, cũng đưa tay chạm vào mặt Lý Vấn Hàn.

'Không, dạo này anh đọc thơ...' Lý Vấn Hàn nhích tới chạm vào môi của Hồ Xuân Dương 'của Hồ thi nhân.'

'Anh thích bài nào nhất?' Hồ Xuân Dương cũng nghiêng hẳn người về phía Lý Vấn Hàn, môi cậu sượt qua lại vừa trêu chọc, vừa dụ dỗ.

'Những bài viết vì anh.' Lý Vấn Hàn giữ Hồ Xuân Dương lại và hôn cậu, kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.

.

Hà Sưởng Hy chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu sâu sắc đến vậy, đến mức anh đã nghiêm túc nghĩ đến tương lai với Trần Hựu Duy, như thể các cô gái, chàng trai sau một cuộc hẹn đã nghĩ đến ngôi nhà và những đứa trẻ. Nhưng tương lai của Hà Sưởng Hy và Trần Hựu Duy chỉ đơn giản ở cạnh nhau, làm những gì mình thích. Tuy Trần Hựu Duy chụp ảnh thời trang, ảnh tạp chí rất nhiều nhưng cậu luôn ước mơ được đi đến những nơi thật xa và chụp những tấm ảnh độc đáo. Hà Sưởng Hy vốn chưa từng nghĩ đến việc đến những nơi hoang dã đã bắt đầu hình dung bản thân xuất hiện trong những tấm ảnh đó hay cùng Trần Hựu Duy rong ruổi trên những nẻo đường xa. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm anh mỉm cười hạnh phúc.

Hà Sưởng Hy tắm xong, chẳng có việc làm, Trần Hựu Duy đang bận rộn trong buồng tối, anh mở một album ra xem, đến tấm ảnh xem dở lần trước, Hà Sưởng Hy lật trang tiếp theo, hóa ra người mẫu đó là Hồ Xuân Dương.

'Hồ Xuân Dương từng làm người mẫu ảnh cho em à?' Hà Sưởng Hy nhìn những tấm ảnh, không thể nào nhận cậu nhóc có dáng vẻ hiền lành, đáng yêu ngày thường. Hồ Xuân Dương trong ảnh rất đẹp mà cũng rất lạ.

'Năm ngoái lúc em tìm người mẫu cho bộ ảnh thì tình cờ thấy cậu ấy.' Trần Hựu Duy có vẻ không hào hứng lắm, treo những tấm ảnh vừa rửa xong lên tường.

Hà Sưởng Hy nhìn phần chú thích ở khung ảnh, Trần Hựu Duy có thói quen chú thích cụ thể ngày tháng, địa điểm và cả người thực hiện từng bộ ảnh. 'Người này...' Hà Sưởng Hy chỉ tay vào cái tên phụ trách trang phục 'là bạn gái cũ của Lý Vấn Hàn, em làm việc với bạn gái cũ và bạn trai hiện tại của anh ta cùng một lúc.' Hà Sưởng Hy cười khoái chí 'thật là trùng hợp, Lý Vấn Hàn có biết chuyện này không?'

Trần Hựu Duy không trả lời, Hà Sưởng Hy lật đến tấm tiếp theo, là tấm chụp Hồ Xuân Dương bằng phim trắng đen. 'Đẹp quá.' Anh thầm ghen tị 'anh cũng muốn có tấm ảnh đẹp như vậy.'

Trần Hựu Duy gập album ảnh và đưa cho Hà Sưởng Hy cuốn sổ tay 'mở ra xem đi.'

Hà Sưởng Hy mở ra, bên trong là tranh phác họa bằng tay bối cảnh chụp ảnh, với người mẫu được vẽ rất giống anh.

'Cái này là...' Hà Sưởng Hy sững sờ.

'Ý tưởng cho bộ ảnh dự thi của em, em thường phác thảo bối cảnh chụp ảnh bằng tay.' Trần Hựu Duy đáp.

'Công phu quá.' Hà Sưởng Hy trầm trồ, phải vài chục trang như vậy, tuy chỉ là tranh phác thảo nhưng thể hiện rất rõ ý tưởng chụp ảnh, phục trang, đạo cụ cùng chú thích tỉ mỉ.

'Chỉ chụp có mấy tấm ảnh mà em làm nhiều phác thảo như vậy sao?' Hà Sưởng Hy nuối tiếc nói 'không sử dụng hết thật lãng phí mà.'

'Không sao đâu.' Trần Hựu Duy ôm mặt Hà Sưởng Hy, kéo anh đối diện cậu 'chỉ cần nghĩ tới anh là em đã có thể phác thảo ra cả trăm ý tưởng, ở bên cạnh anh em không bao giờ cạn kiệt ý tưởng, em sẽ chụp cho anh những tấm ảnh đẹp nhất từ trước đến giờ.'

Hà Sưởng Hy nghĩ rằng mình nên kiềm chế nhưng ở cạnh Trần Hựu Duy anh chẳng bao giờ che giấu được cảm xúc của mình. Chưa từng có ai dành quá nhiều tâm tư về anh như vậy, Hà Sưởng Hy bỏ cuốn sổ lên bàn và kéo Trần Hựu Duy lại, hôn cậu thật nồng nhiệt, cậu lập tức đáp lại nhưng ngập ngừng khi Hà Sưởng Hy kéo áo trên người xuống.

'Em mới từ trong buồng tối ra, còn hơi bẩn...'

'Chút nữa tắm lại với anh.' Hà Sưởng Hy tiếp tục hôn cậu và Trần Hựu Duy không do dự nữa, lập tức đáp lại anh, xô ngã cả hai xuống cái sô pha gần đó, gạt tranh ảnh xuống đất tạo nên tiếng soạt.

'Bừa bãi quá đó.' Hà Sưởng Hy cười khi quần áo của cả hai vứt vương vãi cạnh mớ tranh ảnh trên nền nhà.

'Chút nữa em dọn.' Trần Hựu Duy cúi xuống hôn lên cổ, lên vai Hà Sưởng Hy, để lại những dấu hôn nóng bỏng.

Hà Sưởng Hy rùng mình, không chống đỡ những cử động táo bạo của Trần Hựu Duy, anh dần trượt xuống nền nhà, xung quanh anh là những bức ảnh vương vãi. Anh thở hắt ra khi Trần Hựu Duy rời khỏi mình, cậu nhìn anh rồi đứng dậy, Hà Sưởng Hy còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì tiếng "tách" đã vang lên. Trần Hựu Duy từ trên cao bấm máy liên tục.

'Em chụp cái gì đó.' Hà Sưởng Hy ngồi dậy vươn tay với đã bị Trần Hựu Duy đẩy xuống, cậu nằm xuống bên cạnh, giơ máy cho Hà Sưởng Hy xem tấm ảnh vừa chụp. Hà Sưởng Hy nằm giữa đống ảnh, nửa thân trên trần trụi với biểu cảm quyến rũ, tương phản với vẻ mặt của anh là những bức ảnh đủ thể loại, ngay sát mặt là tấm ảnh chụp cánh đồng hoa hồng đỏ rực, càng làm nổi bật khuôn mặt của Hà Sưởng Hy.

'Đẹp thật, dù hơi ngượng.' Nhìn ảnh cũng biết vừa xảy ra chuyện gì, những dấu hôn nổi bật trên ngực, trên cổ anh.

'Chỉ có mình em xem thôi.' Trần Hựu Duy nói, nhỏm người dậy, chĩa ống kìa về phía Hà Sưởng Hy 'nhìn em này.'

'Em không thể lựa lúc khác mà chụp sao?' Hà Sưởng Hy nói nhưng vô cùng thích thú với kiểu chụp tùy hứng này của Trần Hựu Duy, luôn đem lại hiệu quả bất ngờ.

'Nhìn bạn trai của anh đi.' Trần Hựu Duy cười sau ống kính và Hà Sưởng Hy nghiêng đầu nhìn thẳng vào ống kính, tiếng tách tách liên tục kêu lên cho đến khi Trần Hựu Duy hài lòng, cất máy ảnh tiếp tục việc dang dở.

.

Hồ Xuân Dương dậy sớm, đánh răng bằng bàn chải mới của Lý Vấn Hàn và anh bật cười khi cậu cố vuốt phẳng bộ quần áo ngủ.

'Em nghĩ là bạn cùng phòng không biết em đi đâu, làm gì cả đêm qua sao?'

Mặt Hồ Xuân Dương đỏ lên, cậu quay lại nhìn Lý Vấn Hàn như thể tất cả là lỗi của của anh rồi mặc áo khoác, dằn dỗi bước ra khỏi phòng, đóng cửa hơi mạnh một chút. Lý Vấn Hàn cười cho đến khi tiếng bước chân của cậu đi khuất, vừa nằm xuống anh đã nhớ cảm giác có cậu bên cạnh và anh không muốn nghĩ đến việc sẽ tiếp tục ở một mình.

Lý Vấn Hàn bật dậy, nghĩ một chút rồi quyết định trong lúc tắm, anh nhắn tin cho Hồ Xuân Dương trên đường đến giảng đường. 'Chuyển đến phòng anh đi.' Cậu chưa kịp nhắn lại anh đã nhắn một tin khác 'đến ở cùng anh.' Hồ Xuân Dương nhắn lại 'em chưa nghĩ đến...' Lý Vấn Hàn nhắn tiếp 'anh hiện giờ ở một mình.' Cứ thế trong một buổi sáng Lý Vấn Hàn nhắn cho Hồ Xuân Dương mười tin nhắn và cậu nhìn anh với vẻ chẳng nói nổi khi anh đợi cậu bên ngoài lớp học.

'Hoàng đế trong một ngày cũng chỉ phát có 7 tấm kim bài triệu Nhạc Phi hồi kinh thôi, anh trong một buổi sáng nhắn tới 10 tin, điện thoại báo liên tục làm em không tập trung học được.' Hồ Xuân Dương nói với vẻ giận dỗi.

'Em có cần anh mang đồ hộ không?' Lý Vấn Hàn vui vẻ hỏi.

'Em đâu có nói sẽ chuyển đến phòng anh.' Cậu hơi đỏ mặt lên 'kì lắm.'

'Có gì mà kì.' Lý Vấn Hàn nhún vai 'bạn bè em cũng sống cùng người yêu đúng không?'

'Thì có nhưng mà...' Hồ Xuân Dương thở dài.

'Phòng anh có máy sưởi công suất lớn.' Lý Vấn Hàn đắc ý nói và Hồ Xuân Dương xiêu lòng rõ rệt.

'Em sẽ không chuyển đến hẳn, còn phải ở kí túc xá để làm bài tập nhóm, chương trình phát thanh và sắp đi kiến tập rồi.' Hồ Xuân Dương cuối cùng cũng đồng ý dù không hoàn toàn.

'Khi trời lạnh thì em sẽ không muốn rời khỏi phòng đâu.' Lý Vấn Hàn biết Hồ Xuân Dương sợ lạnh và cậu từng than điều hòa trong phòng không đủ mạnh, đến mùa đông phải đốt thêm máy sưởi tay. 'Khi nào em đi kiến tập, ở đâu?'

'Tuần sau, thầy giáo cấp ba có con trai làm ở đài địa phương nên muốn em về đó.' Hồ Xuân Dương đáp. Thầy giáo cứ đùa Hồ Xuân Dương nổi tiếng rồi, tương lai khó gặp nên phải về chỗ con trai thầy một lần và cậu không thể từ chối.

'Về quê lận à? Bao lâu?' Quê Hồ Xuân Dương cách trường tới gần 200 cây số, chưa gì đã phải yêu xa rồi.

'Em định về nhà chơi nữa chắc khoảng hai tuần.' Hồ Xuân Dương đáp.

'Được rồi, không cần mang nhiều đồ qua, cứ xài của anh.' Lý Vấn Hàn vò tóc Hồ Xuân Dương. Cái cậu bạn trai kiêm chàng thơ này đúng là không lúc nào không làm anh thôi bận tâm mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro