14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Quê nhà của Hồ Xuân Dương đón Lý Vấn Hàn bằng một trận gió vừa khô vừa lạnh. Bước xuống sân bay đã có thể cảm nhận được khí hậu và thiên nhiên khác biệt rõ rệt giữa nhà của anh và cậu. Trời bắt đầu vào đông, nắng buổi sáng cũng yếu ớt, Lý Vấn Hàn bắt taxi đến khu nhà của Hồ Xuân Dương. Xe dừng ở đầu đường, anh thấy một quán cà phê khá xinh và không nhiều khách. Lý Vấn Hàn nhấp một ngụm cà phê làm ấm người rồi nhắn cho Hồ Xuân Dương.

'Em đang làm gì vậy?'

'Nằm thôi, nay cuối tuần mà.' Hồ Xuân Dương đáp cùng meme mèo lười biếng làm Lý Vấn Hàn bật cười. Anh nhìn đồng hồ, gần 10h sáng mà cậu vẫn còn nằm trên giường, Lý Vấn Hàn dù có rảnh rỗi cũng không nằm lâu như vậy được.

'Uống cà phê không?'

'Anh đang uống cà phê à?'

'Ừ, anh thấy quán này pha cũng khá ngon.' Lý Vấn Hàn chụp ảnh quán rồi gửi cho Hồ Xuân Dương, không nhịn được đợi phản ứng của cậu. Tin nhắn vừa gửi đi đã thấy cậu gọi đến.

'Anh đang ở đâu vậy?' Giọng Hồ Xuân Dương có vẻ không tin được.

'Ở quán vừa gửi hình cho em.' Lý Vấn Hàn nói với vẻ thản nhiên dù đang toét miệng cười.

'Anh...' Hồ Xuân Dương cũng có lúc không nói nên lời 'đợi đó' rồi cậu cúp máy.

Lý Vấn Hàn nhàn nhã uống cà phê nhìn ra đường, khoảng mười phút sau Hồ Xuân Dương xuất hiện, cậu không chạy nhưng rảo bước khá nhanh.

'Anh làm gì ở đây vậy?' Hồ Xuân Dương vẫn không tin nổi khi đứng đối diện với Lý Vấn Hàn.

'Ngồi xuống đã.' Lý Vấn Hàn kéo Hồ Xuân Dương ngồi xuống bên cạnh, trông cậu rất đáng yêu với áo hoodie đỏ, tóc còn chưa kịp chải, trên tay chỉ cầm điện thoại.

'Cuối tuần mà, nên anh đi chơi.' Lý Vấn Hàn bẹo má Hồ Xuân Dương khi cậu xị mặt, môi hơi bĩu ra 'không thích anh đến đây à.'

'Không phải.' Hồ Xuân Dương thở dài 'đáng lẽ nên nói trước với em chứ.' Cuối cùng cậu cũng chấp nhận chuyện anh bạn trai không nói không rằng bay suốt ba tiếng đồng hồ đến gặp mình, không biết sáng nay phải dậy từ mấy giờ nữa, không cảm động sao được.

'Cho em chút bất ngờ.' Lý Vấn Hàn cũng không nghĩ anh lại quyết định đến nhà của Hồ Xuân Dương nhanh như vậy, rời khỏi phòng dựng phim là mua vé máy bay, sáng sớm hôm sau bay liền. Có vẻ như tất cả những chuyện liên quan đến cậu đều nằm ngoài quỹ đạo bình thường của anh.

'Khi nào anh về?' Hồ Xuân Dương đợi người phục vụ đi khỏi mới lén lút nắm gấu áo của Lý Vấn Hàn.

'Tối chủ nhật, thứ hai có tiết học.' Lý Vấn Hàn vui vẻ nhìn hành động trẻ con đáng yêu của Hồ Xuân Dương.

'Anh thuê khách sạn chưa?' Hồ Xuân Dương giật gấu áo Lý Vấn Hàn.

'Anh tính tìm một chỗ gần đây, cũng chỉ ngủ một đêm thôi.' Lý Vấn Hàn uống hết ly cà phê, anh dự định đến gặp Hồ Xuân Dương một chút, nếu cậu bận thì có thể tự mình đi loanh quanh xem quê nhà của bạn trai.

'Vậy về nhà em đi.' Hồ Xuân Dương nói.

'Ồ.' Lý Vấn Hàn ngạc nhiên 'anh chưa chuẩn bị tinh thần ra mắt phụ huynh.'

'Ra mắt cái gì.' Hồ Xuân Dương đá chân Lý Vấn Hàn, mặt hơi đỏ lên 'bạn bè đến nhà chơi thôi, một đêm thì cần gì ở khách sạn.'

'Ừ, làm bạn bè trước cũng được, cho phụ huynh đỡ bất ngờ.' Lý Vấn Hàn giả vờ nghiêm túc nói và Hồ Xuân Dương đá vào chân anh thêm cái nữa.

.

Bố mẹ của Hồ Xuân Dương niềm nở tiếp Lý Vấn Hàn, anh còn khiến cậu ngạc nhiên khi lôi trong túi ra một gói quà, là đồ ăn vặt của cửa hàng nổi tiếng ở thành phố làm bố mẹ cậu rất vui. Lúc này Hồ Xuân Dương mới biết hóa ra Lý Vấn Hàn từ đầu đã tính đến chuyện về nhà gặp bố mẹ mình. Hồ Xuân Dương lườm anh một cái và Lý Vấn Hàn tỉnh bơ nhìn lại như thể mình hoàn toàn vô tội.

Không cần Hồ Xuân Dương nói, bố mẹ cậu liền bảo Lý Vấn Hàn ở lại nhà, không nên thuê khách sạn tốn kém, còn giục cậu đưa anh đi tham quan mấy nơi.

'Bố mẹ em tốt thật.' Lý Vấn Hàn vào phòng Hồ Xuân Dương sau bữa cơm trưa. Anh có thể thấy Hồ Xuân Dương đích thực là một cậu con trai cưng, được chiều từ nhỏ nhưng không vì thế mà trở nên hư hỏng hay mắc bệnh cậu ấm.

'Bố mẹ dặn nghỉ trưa xong dẫn anh đi chơi.' Hồ Xuân Dương vừa nói vừa trải thêm mền gối lên giường.

'Đi đâu được nhỉ?' Lý Vấn Hàn hỏi.

'Khu lăng tẩm thì khá xa, đi về sợ trễ mất.' Hồ Xuân Dương nói

'Vậy chiều nay đi quanh quanh đây cũng được, anh cũng đâu phải đến đây du lịch.' Lý Vấn Hàn đặt tay lên người Hồ Xuân Dương 'anh đến gặp em.'

Mặt Hồ Xuân Dương đỏ lên, cậu liếc ra cửa phòng, yên tâm là cửa đã đóng rồi mới nói nhỏ 'em cũng muốn gặp anh.'

Lý Vấn Hàn kéo Hồ Xuân Dương vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu, từ lúc gặp cậu, anh đã làm rất nhiều việc mà bản thân không ngờ thậm chí chưa từng nghĩ đến, nhưng Lý Vấn Hàn nghĩ, tất cả đều đáng giá.

.

Khu vực nơi Hồ Xuân Dương ở như mọi khu dân cư khác, không có điểm gì đặc biệt nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu. Không quá ồn áo náo nhiệt nhưng cũng đủ sầm uất, không quá rộng nhưng cũng có quảng trường, công viên, hồ nước. Cả buổi chiều Hồ Xuân Dương và Lý Vấn Hàn đi lang thang và cậu vừa giới thiệu vừa kể cho anh nghe những chuyện lúc trước của mình.

'Kia là trường cấp ba của em, là trường điểm đấy.' Hồ Xuân Dương có chút tự hào nói.

'Vậy là em hay nhận thưởng dưới cột cờ?' Lý Vấn Hàn hình dung cậu học sinh Hồ Xuân Dương trông như thế nào.

'Thi thoảng thôi.' Hồ Xuân Dương cười 'có một lần trường tổ chức làm báo tường, em làm mấy bài thơ và thầy chủ nhiệm đã khuyến khích em làm thơ.'

'Vậy là con đường văn thơ của em bắt đầu từ đó.' Lý Vấn Hàn gật gù.

'Trước đó em đã viết nhưng không có đủ dũng cảm đưa cho ai đọc, bạn bè và các thầy cô đã khen ngợi, động viên em rất nhiều, bố mẹ cũng nói chỉ cần em viết họ sẽ đọc, em nhận ra cho dù thế nào sẽ luôn có người ủng hộ mình nên đã mạnh dạn hơn.' Hồ Xuân Dương bồi hồi nhắc lại chuyện cũ.

'Anh không thích thơ lắm, anh chỉ đọc những bài thơ trong sách giáo khoa và những bài thơ nổi tiếng, nhưng anh rất thích thơ của em, từ khi chưa biết em là ai, chỉ nghe giọng em trên chương trình phát thanh.' Lý Vấn Hàn nói và mặt Hồ Xuân Dương ửng hồng một chút, cậu hơi cúi đầu mỉm cười. Lý Vấn Hàn nghĩ hóa ra Hồ Xuân Dương cũng chỉ là một cậu nhóc, dù có thông minh xuất sắc đến đâu vẫn muốn được động viên và khen ngợi.

Cả hai đi qua một rạp chiếu phim và Hồ Xuân Dương cứ dán mắt vào poster treo phía trước. 'Em muốn xem phim này à?' Lý Vấn Hàn nhìn poster bản điện ảnh của bộ phim về vị thám tử teo nhỏ.

'Chiếu mấy ngày rồi cũng chưa có dịp xem nữa.' Hồ Xuân Dương nhìn poster với ánh mắt lấp lánh.

'Vậy vào xem nào, chúng ta cũng chưa đi xem với nhau bao giờ.' Lý Vấn Hàn đáp và Hồ Xuân Dương cười đến tận mang tai.

Suất chiếu buổi chiều không đông lắm, trong rạp vẫn còn nhiều ghế trống, Hồ Xuân Dương đập mạnh khi Lý Vấn Hàn định chọn hàng ghế đôi, anh cười cười chọn hai ghế đơn ở giữa rạp.

Lúc ngồi xuống cả hai ăn ý không hạ tay vịn giữa hai ghế, đèn vừa tắt Lý Vấn Hàn nắm tay Hồ Xuân Dương kéo về phía mình và cậu không phản đối, miệng khẽ cười khi vẫn chăm chú nhìn lên màn hình.

Lý Vấn Hàn không quá thích bộ phim này nhưng Hồ Xuân Dương rất vui, cậu hào hứng nói về những chi tiết trong phim lúc họ xem xong làm anh cũng vui lây. Hết phim thì trời cũng sập tối, cả hai đứng trước rạp phim để bắt xe.

'Tốt nghiệp rồi đi Mỹ với anh.' Lý Vấn Hàn đột ngột nói làm Hồ Xuân Dương giật mình quay sang, mở to mắt nhìn anh.

'Nhưng anh tốt nghiệp trước em...'

'Chỉ một năm thôi.' Khoa của Hồ Xuân Dương học 4 năm còn Lý Vấn Hàn 5 năm 'anh sẽ đợi em rồi chúng ta cùng đi Mỹ.'

'Chuyện này...' Hồ Xuân Dương khẽ nói 'em chưa từng nghĩ tới.'

'Vậy thì bắt đầu nghĩ từ bây giờ.' Lý Vấn Hàn nắm cánh tay Hồ Xuân Dương 'em là người muốn trải nghiệm những thứ mới mẻ, còn ở đâu có thể cho em nhiều trải nghiệm không nơi nào có như Mỹ chứ.'

Hồ Xuân Dương nhìn ra đường nhưng ánh mắt của cậu không nhìn vào xe cộ hay người qua lại trước mặt. Nước Mỹ. Cái tên vô cùng quen thuộc nhưng cũng rất xa xôi, Hồ Xuân Dương cũng từng nghĩ đến việc đi Mỹ, nhưng cùng lắm chỉ là chuyến du lịch ngắn ngày, tham quan vài nơi. Nhưng lời đề nghị của Lý Vấn Hàn là một cuộc sống thật sự với một khoảng thời gian không ngắn, đủ để cậu có những trải nghiệm mà không một nơi nào trên thế giới có thể đem lại.

Lý Vấn Hàn đọc được suy nghĩ của Hồ Xuân Dương lúc này, anh xích lại gần hơn 'em có thể viết thật nhiều, thật nhiều tại Mỹ cùng với anh.'

Cánh tay của Hồ Xuân Dương trong tay Lý Vấn Hàn khẽ run. Chưa từng có một mối quan hệ nào khiến anh nghĩ đến chuyện tương lai, nhưng giờ đây Lý Vấn Hàn muốn tương lai của anh và Hồ Xuân Dương đi trên cùng một con đường, để cậu luôn ở bên cạnh, không thể nào rời khỏi anh.

.

Hà Sưởng Hy kêu trong đầu khi nhìn những tấm hình trong buổi chụp ảnh hôm nay. Anh ngồi trước máy tính, trầm trồ những tấm ảnh của chính mình.

'Tấm này...' là tấm ảnh được chụp sau "màn tập luyện" của Hà Sưởng Hy và Trần Hựu Duy, màu sắc, bối cảnh và biểu cảm của Hà Sưởng Hy kết hợp với nhau vô cùng hoàn mĩ. Những sợi dây đỏ trên trần nhà, cánh hoa hồng đỏ, rượu vang đỏ kết hợp đổ bóng đen trắng trên người Hà Sưởng Hy, thân hình và vẻ mặt gợi cảm cùng ánh mắt đầy ẩn ý của anh có thể làm người xem cảm thấy không nên xem bức ảnh này công khai. Chính Hà Sưởng Hy cũng ngại ngùng với biểu cảm của mình này nhưng đây cũng là tấm ảnh đẹp nhất từ trước đến giờ của anh. Tấm ảnh tiếp theo có bối cảnh tương tự nhưng Hà Sưởng Hy mặc áo sơ mi trắng hờ hững và biểu cảm đã bớt gợi cảm hơn. Hà Sưởng Hy bấm xem hết rồi quay lại tấm ảnh lúc nãy. 'Anh thích tấm này quá.'

'Em cũng vậy.' Trần Hựu Duy hôn vào má Hà Sưởng Hy 'nhìn anh trong ảnh là em chỉ nghĩ đến chuyện chúng ta sắp làm lúc đó thôi.'

'Đầu óc em đen tối quá.' Hà Sưởng Hy gõ nhẹ vào đầu Trần Hựu Duy nhưng anh cũng phải thừa nhận tấm ảnh còn hơn cả quyến rũ mà có nét gợi tình. Hà Sưởng Hy cũng ngại khi nghĩ đến việc những người khác nhìn thấy tấm ảnh này nhưng anh cũng rất muốn mọi người thấy anh đã thể hiện xuất sắc như thế nào cũng như Trần Hựu Duy đã chụp đẹp ra sao.

'Có vẻ hơi tự cao nhưng anh nghĩ là bộ ảnh này có khả năng đoạt giải.' Hà Sưởng Hy quay lại nói.

'Em cũng nghĩ vậy.' Trần Hựu Duy đưa hay tay ôm mặt Hà Sưởng Hy, chạm nhẹ vào môi anh 'xong việc rồi chúng ta có nên tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy không?'

'Em chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó.' Hà Sưởng Hy đỏ mặt nhưng cũng không đẩy Trần Hựu Duy ra khi cậu hôn anh, thậm chí còn nghiêng người để Trần Hựu Duy kéo anh ra khỏi ghế. Cả hai hôn nhau thật cuồng nhiệt, tay di chuyển trên người đối phương, làm hai cơ thể nóng lên và cùng ngã xuống sàn trước khi kịp đến giường.

'Lúc nhìn biểu cảm của anh lúc đó, em chỉ muốn nhốt anh lại một nơi chỉ mình em có thể thấy mà thôi.' Trần Hựu Duy thì thầm.

'Không cần làm vậy.' Hà Sưởng Hy đưa tay vuốt ve mặt Trần Hựu Duy 'những thứ đó chỉ dành riêng cho mình em.'

Trần Hựu Duy không đáp, xích lại hôn vào trán và Hà Sưởng Hy nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn di chuyển xuống mí mắt, mũi và khi môi cậu chạm vào môi anh, Hà Sưởng Hy hé miệng để nụ hôn tiến sâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro