15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Vấn Hàn xem ảnh cũ trong lúc Hồ Xuân Dương tắm, cậu bước vào phòng thấy anh vừa lật album vừa cười.

'Em lúc nhỏ đáng yêu thật.' Lý Vấn Hàn chỉ vào tấm ảnh lúc ba, bốn tuổi, em bé Hồ Xuân Dương mặt tròn, má phúng phính, mắt to đen láy.

'Anh lấy cái này ở đâu ra vậy.' Hồ Xuân Dương kêu lên cố giằng cuốn album.

'Bố mẹ em đưa cho anh đó.' Lý Vấn Hàn giữ lại và Hồ Xuân Dương chịu thua, xét về thể lực làm sao cậu hơn anh được.

Hồ Xuân Dương bất lực đứng nhìn Lý Vấn Hàn vừa xem vừa nhận xét ảnh lúc nhỏ của cậu. 'Em lúc nhỏ rất đáng yêu mà, xinh xắn từ bé...' anh phá ra cười thật to khi nhìn ảnh Hồ Xuân Dương hồi học cấp 2, da hơi ngăm và bự con 'em lúc này sao thế? Ăn nhiều kẹo và phơi nắng quá à?'

'Anh đừng có xem nữa.' Hồ Xuân Dương giật mạnh cuốn album, nhét vào giá sách còn Lý Vấn Hàn vẫn ôm bụng cười. Cậu giận dỗi leo lên giường, quay mặt vào tường.

Lý Vấn Hàn thôi cười, nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm Hồ Xuân Dương dỗ dành 'mai mốt về nhà anh xem ảnh hồi bé, nhiều tấm xấu và buồn cười hơn cơ.'

'Anh cũng có lúc xấu à?' Hồ Xuân Dương vẫn không quay đầu lại.

'Do chụp xấu thôi chứ anh đẹp từ bé.' Lý Vấn Hàn tự tin nói và anh có thể thấy được Hồ Xuân Dương bĩu môi.

Lý Vấn Hàn cảm thấy vô cùng dễ chịu, anh ôm Hồ Xuân Dương nói chuyện linh tinh, cậu kể cho anh nghe về việc đi kiến tập của mình. Cậu vừa tắm xong, mùi sữa tắm và dầu gội giống như mùi dành cho em bé, đến quần áo cũng có mùi phấn thơm. Lý Vấn Hàn kéo cậu nghiêng về phía mình và nhấc người dậy, Hồ Xuân Dương nhìn anh như một con cún con, rất đáng yêu, cũng rất dễ xiêu lòng. Môi của cậu rất mềm, không phải lúc nào cũng khô như của anh, Lý Vấn Hàn nghĩ khi cúi xuống chạm vào môi cậu.

'Đây là ở nhà đó...' Hồ Xuân Dương đỏ mặt đáp nhưng cũng không né tránh nụ hôn của anh.

'Bố mẹ em có lên kiểm tra không? Hơn nữa lúc nãy...' Lý Vấn Hàn nháy mắt 'anh thấy em chốt cửa.'

Hồ Xuân Dương đỏ mặt hơn, cậu ngọ nguậy nhưng Lý Vấn Hàn đã giữ lại, anh đưa tay vuốt nhẹ lên má cậu. Lúc này mà không làm gì thì có lỗi với bản thân lẫn cái chốt cửa của em ấy. Lý Vấn Hàn nghĩ và nằm xuống, kéo Hồ Xuân Dương sát vào người anh, để mặt cả hai kề nhau. Hồ Xuân Dương có thể ngại ngùng, hay ngượng nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ một đằng làm một nẻo hay giả vờ giả vịt, nên dù không dám nhìn vào anh cậu cũng không phản đối mà xích lại gần hơn, không tránh cái hôn của anh. Lý Vấn Hàn nghĩ anh đã quá yêu cậu rồi, không cách nào thoát ra được. Cả hai hôn thật chậm như để cảm nhận đối phương khi môi miết vào nhau và nhẹ nhàng chạm vào người kia.

Lý Vấn Hàn vuốt tóc rủ trước trán của Hồ Xuân Dương, thì thầm cho cậu nghe suy nghĩ của mình và cậu mỉm cười, chủ động hôn anh, nụ hôn trở nên nồng nhiệt hơn sau màn dạo đầu nồng nàn đến mức làm cơ thể cả hai cũng nóng lên rồi. Đúng lúc đó điện thoại của Hồ Xuân Dương nhấp nháy ở đầu giường.

Hồ Xuân Dương bật dậy, với tay lấy điện thoại, lúc cậu đặt điện thoại lại mới nhận ra mình đang chồm lên trên người Lý Vấn Hàn, tay chống lên ngực anh. Lần đầu Lý Vấn Hàn nhìn Hồ Xuân Dương từ góc này, từ dưới lên có thể thấy rõ đường hàm thẳng trên gương mặt nhỏ, yết hầu nhấp nhô, anh vươn tay chạm vào mặt cậu, Hồ Xuân Dương vẫn giữ nguyên tư thế nhìn anh không chớp mắt.

'Thế này cũng không phải là không được.' Lý Vấn Hàn bật cười, đưa tay bẹo má cậu 'chỉ cần em thích.'

Hồ Xuân Dương thở hắt ra một cái, lười biếng nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm cổ anh 'em có biết gì đâu, lần trước đều là anh...'

Lý Vấn Hàn xoay người lại hôn vào mặt cậu 'vậy là từ trước đến giờ em đều rất thoải mái đúng không?' Hồ Xuân Dương nhăn mặt, có vẻ chẳng muốn nghe những lời này nhưng Lý Vấn Hàn lại càng thích trêu, anh ôm cậu thật chặt 'chẳng phải em luôn thích được trải nghiệm sao? Em đã viết được gì sau đêm hôm đó? Nếu chưa đủ chúng ta có thể làm lại...'

Cuối cùng Hồ Xuân Dương không chịu nổi, cậu dùng môi chặn lời Lý Vấn Hàn lại làm anh khẽ cười giữa những nụ hôn.

.

Tiếng kim đồng hồ tíc tắc và ánh sáng từ đèn đường hắt vào khe cửa. Lý Vấn Hàn có thể nhìn thấy hình ảnh Hồ Xuân Dương ngồi ở cái bàn học được kê sát cửa sổ, cắm cúi ghi chép và thỉnh thoảng ngẩng lên suy nghĩ, ngón tay cầm bút gõ nhẹ xuống tờ giấy. Lý Vấn Hàn hình dung ra Hồ Xuân Dương khi cậu còn nhỏ xíu đến lớn dần từng chút một, học cấp một, cấp hai, cấp ba và bước vào cổng trường đại học. Anh muốn biết Hồ Xuân Dương đã trải qua những chuyện gì, đã suy nghĩ như thế nào trong quãng đường trưởng thành của mình và có một mong ước viển vông là có thể đặt chân vào con đường của cậu ngay từ đầu.

Hồ Xuân Dương khẽ cựa mình, xoay người về phía Lý Vấn Hàn và anh cũng xoay lại, ánh mắt cả hai nhìn nhau trong bóng tối. 'Em chưa từng đến Hàng Châu.' Cậu khẽ nói.

'Hè sẽ dẫn em về chơi.' Lý Vấn Hàn vuốt lên bờ vai trần của Hồ Xuân Dương.

'Em muốn xem mấy tấm ảnh xấu xí buồn cười của anh.'

'Được, sẽ cho em xem hết.'

Hồ Xuân Dương có vẻ thỏa mãn với câu trả lời của Lý Vấn Hàn, cậu không nói nữa, anh nghiêng đầu, kề sát tai cậu thì thầm 'hãy đi Mỹ cùng anh.'

Hồ Xuân Dương không đáp, không nói đồng ý hay từ chối cũng như chưa từng nói yêu anh, nhưng Lý Vấn Hàn sẽ đợi, rồi sẽ đến lúc thôi.

.

'Đấy cậu xem, đi quay phim với cậu ta một ngày mà tôi ăn cơm chó suốt cả chục ngày, xốn hết cả mắt.' Phùng Tuấn Kiệt than thở với Hà Sưởng Hy. Hôm nay Hà Sưởng Hy tham gia một phim ngắn bên lớp đạo diễn và người quay phim là Phùng Tuấn Kiệt, cả hai từng làm việc cùng nhau nên nói chuyện thân thiết.

'Em biết Lý Vấn Hàn lâu rồi nhưng chưa từng thấy anh ấy yêu đương nhiệt tình như vậy.' Hà Sưởng Hy cười nói.

'Bạn trai về nhà mấy bữa đã chạy đi thăm rồi... Trần Hựu Duy đó à?'

Hà Sưởng Hy quay đầu lại, Trần Hựu Duy đang đi về anh 'anh quen với cậu ấy hả?'

'Trước từng cộng tác.' Phùng Tuấn Kiệt đáp.

'Anh quay xong chưa?' Trần Hựu Duy đến bên cạnh nhẹ nhàng hỏi.

'Cũng gần xong, trễ rồi em về trước đi...' Hà Sưởng Hy chưa nói xong Trần Hựu Duy đã ngắt lời.

'Em đợi anh cùng về, cũng không có việc gì.'

Hà Sưởng Hy gật đầu với Trần Hựu Duy rồi bước ra chỗ cảnh quay, dạo gần đây Trần Hựu Duy lúc nào cũng đi cạnh anh, kể cả lên giảng đường, hỏi thì cậu bảo không có gì làm nên rảnh rỗi. Kết thúc cảnh quay cuối, Phùng Tuấn Kiệt định lên tiếng thì Trần Hựu Duy đã đến bên cạnh tươi cười rồi kéo Hà Sưởng Hy đi, anh đành vẫy vẫy tay với Phùng Tuấn Kiệt.

.

'Cậu đang hẹn hò với Trần Hựu Duy hả?' Phùng Tuấn Kiệt nhắn tin.

'Đúng vậy, có chuyện gì sao?' Hà Sưởng Hy hơi lo lắng, cậu biết Phùng Tuấn Kiệt là người tốt tính, lại vô tư, rất ít khi xen vào chuyện người khác.

'Lúc nào nói chuyện đi.' Phùng Tuấn Kiệt nhắn 'đừng có để cậu bạn trai xen vào đấy.'

'Anh nhắn tin với ai thế?' Trần Hựu Duy từ phía sau đột ngột lên tiếng làm Hà Sưởng Hy giật mình, anh vội vàng khóa điện thoại.

'Hỏi lịch học với bạn cùng lớp thôi.' Hà Sưởng Hy vội vàng đổi chủ đề, anh nói dối rất dở, càng nói nhiều thì càng dễ lộ 'em đã gửi ảnh dự thi chưa? Khi nào có kết quả?'

'Phải hơn một tháng nữa.' Trần Hựu Duy khẽ cười 'đừng sốt ruột, đợi có tuyết rơi sẽ chụp cho anh một bộ ảnh khác.'

'Thật sao?' Hà Sưởng Hy nghĩ đến bộ ảnh trong tuyết, chắc chắn sẽ rất đẹp.

'Chúng ta đến khu trượt tuyết vừa du lịch vừa chụp ảnh, anh thấy sao?' Trần Hựu Duy ôm vai Hà Sưởng Hy, ánh mắt nhìn anh thật trìu mến.

'Đúng rồi, một công đôi việc, anh cũng thích trượt tuyết.' Hà Sưởng Hy cười đến nheo cả mắt, trông đợi tuyết mau mau đổ xuống.

.

Hồ Xuân Dương đứng nhìn Lý Vấn Hàn nhét đồ đạc vào túi, anh kéo khóa, quay lại nhìn cậu.

'Không nỡ xa anh thì mau mau về trường đi.'

Hồ Xuân Dương chỉ bĩu môi, bố mẹ cậu hôm nay sang nhà họ hàng, nhưng trước đó đã mua nhiều đồ ăn để anh mang về, cái túi nhỏ giờ nặng hơn nhiều lần lúc Lý Vấn Hàn đến đây.

Trời đã bắt đầu lạnh, Lý Vấn Hàn kéo cổ áo, nhìn đồng hồ, mấy tiếng nữa là lại ở trường rồi, đến chủ nhật tuần sau Hồ Xuân Dương mới về. Anh đặt túi xuống đất, vẫy tay với cậu 'lại đây.'

Hồ Xuân Dương bước lại gần, Lý Vấn Hàn vòng tay ôm, hôn lên trán cậu 'tranh thủ ở nhà với bố mẹ thì ăn nhiều vào, đừng có giảm cân.' Hồ Xuân Dương vòng tay ôm lại anh, Lý Vấn Hàn nghĩ nằm mơ anh cũng không ngờ có ngày mình lại yêu đương lâm li thế này. Có tiếng xe, anh buông cậu ra 'anh đi đây, đi làm cho tốt' rồi bẹo má cậu bước ra ngoài.

.

Lý Vấn Hàn ngủ suốt chuyến bay, vừa lên xe về thì điện thoại báo tin nhắn của Hồ Xuân Dương.

"Tình yêu chân thật chẳng chia phân
"Tình của em" hay "tình của anh"
Vì bởi nếu chia phân đôi ngã
Tự do luyến ái sẽ tan tành

Cả hai là một, một là hai
Chẳng "của em" mà chẳng "của tôi"
Là bởi tình yêu sâu, mãnh liệt
Cả hai cũng chỉ một cuộc đời." (*)

Bên dưới câu những câu thơ là ngày giờ, Hồ Xuân Dương viết trong lúc anh còn trên máy bay. Lý Vấn Hàn nhắn lại 'khi tốt nghiệp anh muốn có một tập thơ của em, là những bài thơ viết về anh.'

'Em sẽ tặng anh một tập "Thơ dâng" của riêng mình.' Hồ Xuân Dương nhắn.

'Thật vinh hạnh.' Lý Vấn Hàn khẽ cười. Đến lúc đó anh cũng sẽ cho em xem bộ phim anh viết ra vì em.

.

'Nói chuyện với cậu mà tôi cứ như trốn truy nã ấy.' Phùng Tuấn Kiệt than thở khi Hà Sưởng Hy ngồi cạnh anh ở một băng ghế trong sân trường 'Trần Hựu Duy đâu?'

'Hôm nay cậu ấy đi chụp ảnh với khoa.' Hà Sưởng Hy đáp.

'Kể cho tôi nghe hai người hẹn hò thế nào.'

Hà Sưởng Hy kể lại vắn tắt việc anh và Trần Hựu Duy quen biết rồi hẹn hò. Phùng Tuấn Kiệt lắng nghe rồi cẩn thận nói.

'Tôi biết mình không nên xen vào chuyện người khác, nhưng mà chuyện này...' Phùng Tuấn Kiệt đưa tay gãi đầu 'có vẻ như cậu rất yêu Trần Hựu Duy, tôi chỉ không muốn cậu bị tổn thương.' Phùng Tuấn Kiệt ngập ngừng 'tôi và cậu ta từng làm việc với nhau trong mấy lần quay chụp, cậu ta rất giỏi, làm việc rất nghiêm túc, yêu cầu cao, cậu ta đã hẹn hò vài lần, chuyện này cũng chẳng có gì, cậu ta đẹp trai, tài giỏi như vậy, nhưng mà...'

.

Hà Sưởng Hy lật từng trang ảnh trong album của Trần Hựu Duy, người mẫu trong các bộ ảnh của cậu đều hết sức nổi bật, có người là hoa khôi của khoa biểu diễn, người thì được đánh giá vô cùng tiềm năng của khoa diễn viên, đến người mẫu triển vọng và cả Hồ Xuân Dương, sinh viên ưu tú về mọi mặt.

'Trần Hựu Duy hay hẹn hò với người mẫu của mình, không phải tất cả, chỉ là những người trong bộ ảnh cá nhân cho những dự án lớn hoặc dự thi của cậu ta và chia tay sau khi hoàn thành bộ ảnh.'

Hà Sưởng Hy đã sững người khi nghe Phùng Tuấn Kiệt nói, anh cũng quen với Trần Hựu Duy khi cậu bắt đầu chụp bộ ảnh dự thi và chính cậu chủ động tiếp cận anh. Hà Sưởng Hy nhìn xuống album ảnh, ai là người đã hẹn hò với Trần Hựu Duy và... anh nuốt khan, phương pháp "diễn như thật" để tạo cảm xúc trong lúc chụp có phải cậu cũng từng làm với những người khác để tạo nên những tấm ảnh xuất sắc? Bộ ảnh cũng đã chụp xong, Trần Hựu Duy đã bắt đầu tìm kiếm người mẫu mới cho bộ ảnh khác của cậu chưa?

'Anh về rồi à?' Trần Hựu Duy bước vào phòng, cởi áo khoác 'hôm nay lạnh thật, anh có muốn ăn gì nóng không?' Trần Hựu Duy cất túi xách, quay lại khi Hà Sưởng Hy không lên tiếng 'anh sao thế?' cậu bước vội về phía anh 'bị ốm sao?'

'Hựu Duy' Hà Sưởng Hy chầm chậm lên tiếng 'em có thật sự yêu anh không?'


(*) "I loved you first: but afterwards your love" - Christina Rossetti (Trần Đức Phổ dịch)

Thơ dâng: tên tập thơ của Tagore

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro