Chương 13. Không thể nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Cố đang bàn chuyện làm ăn với mọi người trong phòng làm việc, anh dựa vào chiếc ghế cực kỳ mềm mại, là kiểu ghế khiến mọi người vừa ngồi liền muốn nằm. Tuy nhiên Lý Cố vẫn duy trì phong độ, lưng thẳng tắp, bát phong bất động, trông như một loại kiến trúc kiên cường nào đó. Đối phương nhìn anh và hỏi: "Trước đây Lý tổng là quân nhân phải không?"

"Không phải", Lý Cố nhấp một ngụm trà, đặt cốc xuống: "Sao anh lại hỏi vậy?"

Người đối diện nói: "Ông ngoại tôi trước đây từng đi lính, tư thế ngồi giống Lý tổng. Thời trẻ ông ngồi thẳng lưng trên ghế gỗ, sau này khi ở nhà đổi sang sô pha vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đến chỗ nào cũng đều như vậy. Ông gọi đó là khí thế."

Lý tổng cười nói: "Thói quen."

Đối phương khen ngợi: "Vậy việc học ở gia đình Lý tổng nhất định rất tốt." 

Lý Cố nhẹ nhàng vuốt quai chén trà, trong mắt một mảnh dịu dàng, gia đình anh nào có tiếng học giỏi. Lúc nhỏ anh là đứa trẻ nghèo không cha không mẹ, với thân phận không quý giá này, dù chỉ có một chút lợi ích từ việc tu luyện, hoặc khác biệt với người khác, đều nhờ vào ân huệ của những người đã giáo dục anh.

Sau khi tiễn khách đi một lúc, thư ký nói có người muốn gặp anh.

Đồ Ngọc Minh xoa xoa tay, phía sau có một người tóc cắt rất ngắn, tóc mềm mới mọc che phủ đỉnh đầu, thoạt nhìn có chút khiến người ta cảm thấy xót xa. Người kia nhìn thấy Lý Cố, theo bản năng hơi rụt đầu lại.

Đồ Ngọc Minh thấy hắn như vậy cũng tức giận: "Này, cậu căng thẳng cái gì? Tôi đưa cậu đến đây vì cậu nói muốn đến, giờ lại muốn trốn đi đâu?"

Thiệu Lực ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Cố, sau một hồi lâu cũng không bắt chuyện. Nhiều năm trong tù đã mài giũa hắn thành một người cẩn trọng, thậm chí để mở lời chào cũng phải suy nghĩ và quan sát cảm xúc của đối phương.

"Lâu rồi không gặp." Lý Cố mở miệng trước.

"Ừ... đã lâu lắm rồi." Thiệu Lực nhìn thẳng vào anh, không hiểu vì sao trong lòng bỗng dưng hỗn loạn. Hắn lớn hơn Lý Cố một chút, năm đó hắn cũng chỉ coi anh là một đứa trẻ nghèo bình thường. Bây giờ Lý Cố dường như đã được tái sinh. Ánh mắt của anh khiến hắn rùng mình, không tự chủ lùi về sau một bước. Thiệu Lực chán nản nghĩ rằng bọn họ sớm đã không phải cùng một loại người.

Nếu như lúc đó Thiệu Lực không trốn tiết ngữ văn ở trường trung học thì lúc này có thể hắn sẽ nhớ đến một câu của La Tư Đặc: "Trong rừng cây màu vàng phân ra hai con đường, thật đáng tiếc ta không thể cùng lúc đi qua." Dù sau này nhớ lại là đã đi đúng hay sai, ta cũng không thể quay đầu lựa chọn lần nữa.

Lý Cố liếc mắt nhìn hắn, trên mặt hiện lên một chút ôn hòa, hỏi: "Ra ngoài có thích ứng được không?"

Thiệu Lực nhanh chóng trả lời: "Vẫn ổn, Ngọc Minh đã sắp xếp chỗ, công việc anh tìm cho tôi cũng tốt." Lý Cố thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm cốc trà và mỉm cười với chính mình.

Thiệu Lực không hiểu, lại sợ Lý Cố hiểu nhầm ý định của hắn: "Tôi đến đây để cảm ơn anh."

Lý Cố cười xua tay: "Khách khí cái gì, chúng ta từ một nơi đi ra."

"Về chuyện năm đó..."Hắn vừa mới nói, Lý Cố đã ngắt lời, ánh mắt vẫn chăm chú vào cốc trà mà không nhìn Thiệu Lực: "Không cần nhắc lại, đều đã qua rồi."

"Đúng, đúng..." Thiệu Lực phụ họa: "Tinh Tinh...à không, Ký Hàn Tinh, cậu ấy có khỏe không?"

Lý Cố đậy lại cốc trà, tay hơi nặng một chút, khi đồ sứ đụng nhau, phát ra tiếng "cạch" rõ ràng. Thiệu Lực căng thẳng trong lòng, Lý Cố lại mỉm cười như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Sao lại hỏi tôi nữa, cậu không phải đã đi thăm em ấy ư?"

Thiệu Lực lúng túng: "Tôi...tôi không, không vào được, cũng không gặp được cậu ấy..."

Lý Cố vỗ nhẹ vai hắn, "Ra ngoài rồi thì cẩn thận mà sống tốt. Có gì khó khăn thì nói với tôi, hoặc nhờ Thố Tử nói với tôi cũng được."

Đồ Ngọc Minh tiễn Thiệu Lực đi rồi mới quay lại, ngồi trong phòng làm việc Lý Cố, uống một ngụm trà lớn. Lý Có nhướng mi liếc nhìn hắn: "Sao hôm nay cậu ta lại đến đây?"

Đồ Ngọc Minh thành thật nói: "Anh ta muốn gặp thầy Tiểu Kỷ."

Lý Cố hừ nhẹ một tiếng, lộ ra bộ mặt thật của mình: "Đừng hòng mơ tới." Đồ Ngọc Minh nhìn ghét bỏ: "Anh ngụy trang cũng ra dáng lắm, gặp phải chuyện về thầy Tiểu Kỷ liền nhỏ mọn như mũi kim."

Ông chủ Lý không thấy xấu hổ mà còn kiêu ngạo cười lớn, vẻ mặt khinh thường nói: "Cậu quả thật nói không sai."

Đồ Ngọc Minh: "Anh tính thế nào?"

Lý Cố thu lại thần sắc không đứng đắn: "Nói thật với cậu, người khác luôn nói tôi tái sinh biến thành phượng hoàng bay ra khỏi núi, nhưng tôi tự biết mình không phải loại chim đó. Tôi sinh ra đã không có bản tính quân tử như vậy, nhưng có thể kiềm chế. Nếu có ai muốn làm chuyện gì bất lợi với em ấy, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể xé bỏ lớp âu phục này, liều mạng đánh người." Đồ Ngọc Minh nhìn anh hồi lâu, thở dài, cảm thán nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh: "Ai a, anh, mấy người các anh..."

Nhìn thấy Thiệu Lực hôm nay làm Lý Cố nhớ lại những chuyện nhiều năm trước. Tối đó khi ăn cơm đặc biệt dính lấy Kỷ Hàn Tinh, thậm chí khi gắp rau cũng chăm chú nhìn cậu. Kỷ Hàn Tinh nhếch môi dùng dư quang nhìn anh: "Nhìn em chăm chú cả bữa cơm, muốn tìm gì vậy?"

Gãi đúng chỗ ngứa, Lý Cố hân hoan vô cùng, vỗ vào đùi mình: "Không phải mà Tinh Tinh!"

Kỷ Hàn Tinh mỗi ngày bị anh làm cho kinh ngạc bởi trình độ không biết xấu hổ này, cậu chỉnh lại tư thế, nghiêm túc dạy dỗ: "Anh tập trung ăn ngon đi, khi nhai thức ăn đừng nói chuyện."

Lý Cố nghe lời ngoan ngoãn ngậm miệng, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, nửa người trên chính là bộ dáng mặt người dạ thú. Dưới bàn lại ngồi không yên, dùng chân ám muội cọ cọ quần Kỷ Hàn Tinh."

Kỷ Hàn Tinh mặt không biến sắc, lấy đũa gắp một miếng rau vào bát, ăn một cách tao nhã đoan chính.

Lý Cố càng tăng thêm sức lực muốn quấn lấy cậu, từ từ vuốt lên trên. Khi cọ tới chỗ giữa hai chân, anh phát hiện quần đã sớm phồng lên. Lý – không đứng đắn - Cố thiếu chút nữa cười ra tiếng, dùng ngón chân nhẹ nhàng cách lớp vải đùa giỡn nơi mẫn cảm kia, làm cho nơi nào đó càng thêm gắng gượng đến nóng rực.

Trong mắt Kỷ Hàn Tinh có chút ẩm ướt, đây là phản ứng bị khơi dậy dục vọng, Lý Cố khiêu khích liếc nhìn cậu. Kỷ Hàn Tinh đặt bát xuống, cầm cốc lên súc miệng rồi đứng dậy.

"Đứng dậy đi về phòng." Cậu nói một câu nhẹ bẫng như vậy. Lý Cố vội vã nhảy xuống ghế, nhanh chóng súc miệng. Đặt cốc xuống, theo bước chân của Kỷ Hàn Tinh vọt vào trong phòng, vừa chuẩn bị đóng cửa thì bị Kỷ Hàn Tinh đè người lên cánh cửa.

Thanh niên đẹp trai vừa cởi cúc áo vừa hôn anh. Không giống với khuôn mặt luôn điềm đạm thản nhiên, động tác gấp gáp đã bán đứng cậu. Kỷ Hàn Tinh rời môi Lý Cố, từ từ dọc theo khóe môi, hướng về phía bên trái, hôi xuống cằm nhọn. Khi gặm đến yết hầu, Lý Cố không kiềm chế được rên rỉ: "Ưm...Tinh Tinh...Tinh Tinh...ưm..."

Anh yêu người này tha thiết, mỗi một tiếng Tinh Tinh đều mang theo sự nhiệt tình giống như vật hiến tế. Kỷ Hàn Tinh vẫn cố gắng muốn anh thoải mái ở màn dạo đầu. Lý Cố đã cởi thắt lưng, trên người cũng cởi hết chỉ còn lại quần lót. Sau đó anh đưa tay cởi quần Kỷ Hàn Tinh.

Quần tây rơi xuống, cách lớp quần lót nắm lấy nơi nào đó, kéo Kỷ Hàn Tinh đến giường. Kỷ Hàn Tinh đột nhiên không kịp chuẩn bị bị anh kéo một cái, dưới chân không vững, nháy mắt mất cân bằng rồi ngã vào người Lý Cố. Lý Cố nằm ngửa trên giường, Kỷ Hàn Tinh sợ mình đè đau anh nên muốn đứng dậy. Lý Cố tóm chặt lấy cổ áo cậu, ghé sát vào tai cậu nói: "Tinh Tinh, ôm anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro