Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 5

- Ở trong chiếc xe hơi màu bạc có 2 người đàn ông nói chuyện vơi nhau

- Anh hẹn tôi ra đây làm j? 10% cổ phần của anh cũng ko giúp được j cho tôi, bây giờ tôi đã ko còn j nữa, chỉ tại tôi nghe lời của anh nên mới thành ra thế này. nếu tôi ko nghe lời anh thì bây giờ tôi vẫn là 1 cổ đông được mọi người ko nhìu thì ít cũng kính nễ phần nào, giọng người đàn ông giận zữ

- Ông bình tĩnh đi, nếu bây giờ ông chịu giúp tôi có thứ tôi muốn thì tôi hứa với ông, ông sẽ có tất cả kể cả chức chủ tịch tập đoàn MP, người thanh niên đeo kính đen nói

- Anh nghĩ tôi sẽ tin anh nữa sao? 1 lần đã quá đủ với tôi rồi.

- Tôi ko ngờ ông lại nhát gan đến thế, vấp ngã có 1 lần mà đã từ bỏ tất cả, bỡi z ông ko thể nào thắng nỗi gia đình ông Chánh, ông cũng mãi là cái bóng sau lưng họ thôi. Người thanh niên cố tình chọc tức.

- Mày khinh thường tao à! người đàn ông thực sự nỗi giận

- Ông nói chuyện lịch sự tí đi, mày tao j ở đây, tôi muốn giúp ông cũng như giúp bản thân tôi có được thứ cả 2 muốn mà ông ko hợp tác thì thôi, ông xuống xe đi tôi sẽ tìm người khác z? người thanh niên vô cùng bình tĩnh nói

Nghe người thanh niên nói z ông ta ko do dự j bước xuống xe đi thẳng. người thanh niên nhìn theo hướng ông ta đi rồi nhết mép cười, 1 lát sau người thanh niên cũng lái xe đi mất.

Ở cty MP tất cả các phòng ban đều nhận được mail từ K Anh gỡi cho họ, trong mail K Anh hướng dẫn họ cách làm việc để có hiệu quả và K Anh cũng chỉ ra sai sót của họ....

Đến trưa K Anh đi tìm cho mình 1 tách cafe để tỉnh táo hơn. vô tình ở phía sau bức tường K Anh nghe được các trưởng phòng đang bàn tán về mail mà K Anh gỡi cho họ sáng nay

- Tôi ko biết giám đốc này thực sự có tài hay dựa hơi chủ tịch mà ra oai, nào là kêu chúng ta làm nầy, làm nọ, xáo trộn hết những thứ trước giờ chúng ta làm. 1 trưởng phòng bức xúc

- Haiz tôi cũng nghĩ giống ông z đó.

Họ phê bình K Anh zữ dội nhưng đa phần là nói xấu hơn là tốt, họ chỉ kết thúc khi 1 trưởng phòng khác lên tiếng

- Thôi tới giờ rồi chúng ta vào làm việc tiếp đi, còn chuyện mail đó thì chúng ta hãy làm theo những j giám đốc yêu cầu đi, tốt hay xấu thì 1 tháng sau hợp doanh thu chúng ta sẽ biết là giám đốc có tài thật sự hay dựa hơi chủ tịch.

Tất cả đồng tình với ý kiến đó rồi mỗi người chia nhau đi về phòng làm việc của mình. riêng K Anh giám đốc mới của chúng ta nghe hết những j họ nói về mình ko sót từ nào, nhưng K Anh ko hề giận mà chỉ lắc đầu cười nữa miệng rồi bước ra ngoài lấy cafe rồi đi về phòng.

Bên cty PI

Buổi trưa các nhân viên điều đi ăn, thì trên tay T Vinh cầm 1 hộp nhỏ đi thẳng đến phòng làm việc của T Thiên

- Cóc, cóc, cóc

- Vào đi cửa ko khóa. T Thiên trong phòng nói vọng ra

T Vinh từ ngoài bước vào

- T Thiên anh có này cho em nè, đảm bảo em sẽ thích. T Vinh hớn hở nói

T Thiên cau mày lại hỏi

- Trên tay anh là j z?

- Là thứ em thích đó

Nói rồi T Vinh lấy trong hộp ra 1 đĩa bánh plan rất hấp dẫn,T Vinh đưa cho T Thiên

- Em ko ăn, anh đem về đi. T Thiên từ chối

- Anh thấy em thích bánh plan lắm mà, tuần nào cứ thứ 2 và thứ 6, em đều ăn bánh plan, nên anh cố tình mua ở nơi nổi tiếng về bánh plan cho em mà em ko ăn anh bùn lắm đó, T Vinh vô tư nói

- Em ko ăn, anh đem về đi, T Thiên lạnh lùng nói

- Tại sao? tai sao chứ, em cho anh biết lý do đi, T Vinh hục hẩn nói

- Lý do là em ko nhận bất kì thứ j từ người em ko thích, cũng sẳn tiện hôm nay em nói anh biết, là em đã có người yêu rồi, bánh mà em ăn là do người yêu em làm, dù bánh của anh có ngon đi chăn nữa thì cũng ko ngon bằng bánh của người yêu em tự tay làm, cho nên anh hãy bỏ cuộc và tìm cho mình 1 cô gái yêu anh như z sẽ tốt cho anh và cho cả em, T Thiên nói hết những j cần nói bấy lâu nay

- Em vừa nói j? người yêu của em à, em biết anh yêu em đến nhườn nào ko, sao em lại đối xữ với anh như z? người yêu em có phải là cái tên làm ở tiệm bánh Đệ Nhất nhưng chốp mắt 1 cái lại là con của chủ tịch tập đoàn MP phải ko? T Vinh mất bình bĩnh

- Anh dám điều tra em à, anh quá đáng lắm, đó giờ em chưa bao giờ nói thích anh, anh lấy quyền j mà làm như thế hả? T Thiên cũng ko vừa

- Em với nó ko hạnh phúc đâu, j nó là đứa bệnh hoạn sau em cũng bệnh hoạn theo nó z? em với nó điều là con gái, dù nó giàu có đến đâu thì nó cũng chỉ là 1 đứa con gái thôi

Vừa dứt câu T Vinh đã nhận được 1 bạt tay từ T Thiên

- Anh câm miệng đi, đó là chuyện của tôi, tôi ko cần anh quan tâm, anh mới đúng là kẻ bệnh hoạn đó, anh cút ra ngoài đi. T Thiên thực sự nỗi giận j dám xúc phạm K Anh

Nghe T Thiên đuổi mình, T Vinh ko ra ngoài mà tiến tới trước mặt T Thiên rồi ôm chặc lấy T Thiên hôn lên môi, lên cổ vừa hôn hắn vừa nói

- Em nói anh bệnh hoạn thì anh sẽ làm chuyện bệnh hoạn cho em thấy

- Anh làm j z? buôn tôi ra, buôn tôi ra, có ai ko? cứu tôi với.

Nghe T Thiên kêu cứu T Vinh lại nỗi máu điên tát T Thiên 1 cái làm cô choán váng, rồi hắn đè T Thiên vào vách tường, tay hắn lướt qua khắp người T Thiên, còn T Thiên vẫn kêu cứu nhưng ko còn sức nữa, j giờ này là giờ nghĩ trưa nên mọi người xuống căn tin hết rồi, hắn vừa xé áo của T Thiên ra định hôn lên ngực của T Thiên nhưng chưa được thì cách cửa phòng mở toan ra, phía sau là ông Nam, ông Nam túm lấy áo T Vinh lôi ra ngoài, dùng hết sức đánh mấy cái vào mặt rồi vào bụng hắn, hắn ko kịp chóng trả j ông Nam bất ngờ từ phía sau tấn công hắn, ông Nam cỡi áo khoắc của mình mặc cho T Thiên, T Thiên khóc, khóc và khóc như chưa từng được khóc, và ngồi co cụm lại 1 góc tường

- Mày cút khỏi đây đi, thằng mất dạy, mày đừng để cho tao thấy mặt mày. Ông Nam hét

- T Thiên anh sẽ ko để em và nó được như ý nguyện đâu, anh ko có được em thì nó cũng sẽ ko có được em đâu, j anh yêu em, nói xong T Vinh ôm bụng chạy ra ngoài và cười lớn

- T Thiên con có sao ko con? Ông Nam lo lắng

- Hức...hức... con ...con...ko sao...hức..hức...con muốn đi về, hôm nay con xin nghĩ. T Thiên vừa nói vừa khóc

- Ùm! con hãy nghĩ đến khi nào cũng được. ba đưa con về nhà

T Thiên chỉ gật đầu chứ ko nói j. Rồi ông Nam lấy xe đưa T Thiên đi về, trên đường về T Thiên ko nói câu nào. T Thiên vẫn còn ám ảnh chuyện lúc nãy, đặt biệt là trước khi đi T Vinh có nói là sẽ ko để yên cho cô và K anh.

- T Thiên! T Thiên tới nhà rồi con!

T Thiên giật mình khi ông Nam gọi

- Ba! ba vừa gọi con!

- Tới nhà rồi ba đưa con vào nhà nha!

- Ko cần đâu ba! con sẽ tự vào nhà! ba vào cty đi

- Z con vô nhà đi, nói rồi ông Nam quay đầu xe đi mất

T Thiên đi vào nhà, bà Châu thấy con gái mặt mày lắm lem, trên người thì mặc áo vet của ông Nam, về nhà giờ này nên bà hỏi ngay

- T Thiên có chuyện j hả con? nói mẹ nghe đi con, bà Châu lo lắng

T Thiên nghe mẹ mình hỏi 2 mắt đỏ hoe, T Thiên ôm chặc mẹ mình mà khóc nức nở

- Đừng khóc mà con gái, có chuyện j nói mẹ nghe, mẹ làm chủ cho con. Bà Châu vỗ dành

T Thiên kể lại đầu đuôi sự việc cho mẹ mình nghe, nghe xong bà Châu tức lắm, bà hận j bà ko bảo vệ được con gái bà, để xãy ra chuyện thế này, cũng may là chưa có chuyện j xãy ra

- Thôi con đi tắm rồi nghĩ ngơi đi con, chiều mẹ sẽ gọi con xuống ăn cơm.

T Thiên gật đầu rồi đi lên, vào phòng T Thiên vào tolet, mở dồi sen phun nước khắc người, cô mong nước sẽ cuốn trôi đi những j đã xãy ra lúc nãy, tắm xong cô nằm xuống giường cầm đt 1 lúc, nữa thì muốn gọi mà nữa thì ko, nhưng suy nghĩ 1 lát cô vẫn bấm nút gọi cho K Anh, đt đổ chuông 1 lát K Anh mới bắt máy

- Alo anh nghe nè em? nhớ anh hay sao mà gọi giờ này z nè! K Anh chọc

T Thiên ko nói j hết chỉ im lặng,

- Alo! alo em có nghe anh nói ko T Thiên, K Anh lo lắng

Nghe được giọng K Anh, T Thiên 2 mắt đỏ hoe và những giọt nước mắt đua nhau chảy xuống,

- Alo... alo...alo...em vẫn đang nghe anh nói nè. T Thiên trả lời giọng nghẹn ngào

- Em sao z? em đang khóc phải ko? có chuyện j z em? T Thiên em trả lời anh đi em, alo...alo...T Thiên em còn nghe máy ko? K Anh thật sự ko giữ được bình tĩnh nữa

T Thiên cố ngăn cảm xúc để trả lời K Anh, để K Anh ko lo lắng

- Em ko sao, tại em nhớ anh nên em muốn nghe giọng nói của anh thôi, hôm nay em hơi mệt nên giọng em bị nghẹn đi nên anh nghĩ em khóc chứ em ko có khóc, T Thiên đang nói dối.

- Thật ko sao ko? ko được xạo anh đó. K Anh vẫn chưa tin lắm

- Anh ko tin em à, em ko khỏe nên ở nhà nè, nhớ anh quá muốn nói chuyện với anh thôi mà làm anh lo lắng em có lỗi wá

- Khờ quá đi, Anh tin em mà, anh cũng nhớ nữa

- Em mệt thì nghĩ ngơi đi, z chiều nay anh qua em thăm em nha! bây jờ anh làm việc tí, khi nào rãnh anh gọi cho em.

- Dạ! anh làm việc đi, anh ko cần qua em đâu, em chỉ cần nghe giọng nói của anh là em khỏe liền, bây giờ em ngủ đây

- Z em mau chóng khỏe lại nha! chủ nhật anh qua.

- Dạ

Cúp máy T Thiên cảm thấy ko còn sợ như lúc nãy nữa, j cô được K Anh quan tâm lo lắng, cô nằm suy nghĩ và ngủ lúc nào ko hay. bên kia K Anh cũng làm việc tiếp. Tuy sự việc xãy ra trong cty nhưng là giờ giải lao nên ko ai biết chuyện T Vinh có ý đồ xấu với T Thiên.

3 ngày sau tâm trạng của T Thiên cũng đỡ hơn rất nhiều, j được K Anh quan tâm và yêu thương mặc dù K Anh ko biết chuyện của T Thiên ở cty. buổi tối tại gia đình T Thiên cả nhà đang xem tin tức

- T Thiên nè trưa ngày mai là chủ nhật gia đình chú Chánh qua dùng cơm trưa cùng gia đình chúng ta. con chuẩn bị hết chưa?

- Chuẩn bị j hả ba? T Thiên ngạc nhiên hỏi

- À! à thì....thì chuẩn bị nhà cửa đó mà

Bà Châu nghe ông Nam nói bà Châu lên tiếng.

- Ông này nhà cửa có j mà chuẩn bị chứ, ông yên tâm chuyện đó đi.

- Bà này! ko hiểu ý tôi j hết à. ông Nam trách bà Châu

Nghe ông Nam nói tới đây bà Châu như được thông suốt

- À, à tôi hiểu rồi

T Thiên ngồi kế bên mà chẳng hiểu j, nên hỏi

- Chuyện j z ba mẹ?

- Ko có chuyện j đâu con, bữa đó con hãy trổ tài nấu ăn nha! Bà Châu lên tiếng

T Thiên vẫn ko hiểu lắm nhưng ko hỏi j thêm nữa.

Đột nhiên ông Nam lên tiếng mắt ông quan sát T Thiên

- Bà nầy! tôi nghe nói bữa đó con gái lớn của anh Chánh cũng sẽ dẫn người yêu của nó theo nữa đó bà, nhưng người yêu nó sẽ đến trễ khoảng 1 tiếng j bận.

- Xoãng, chiếc romol tivi trên tay T Thiên rơi xuống nền nhà, gương mặt biến sắc, quay qua ông Nam hỏi

- Ba! lúc nãy ba nói là người yêu của K Anh cũng sẽ đến nhà mình dùng cơm nữa hả. giọng T Thiên lạc đi nhưng vẫn giữ bình tĩnh để ba, mẹ ko nhận ra

- Ùm! đúng rồi. Ông Nam trả lời dứt khoác, ông vẫn theo dõi ngầm biểu hiện khác thường của con gái, nhưng tuyệt ko nói j

- Ba! con xin phép về phòng trước.

Nói xong T Thiên đi thẳng lên phòng đóng cửa, cô lấy đt gọi K Anh nhưng tay cô cứng lại ko thể bấm nút gọi được, nhiều lần muốn gọi mà ko thể gọi, cô quăn mạnh đt vào bức tường, đt vỡ ra từng mãnh, cô co cụm lại 1 góc và khóc nức nỡ, sao lại đối xữ với tôi như thế, sao lại lừa gạt tình cảm của tôi, hức...hức...tại sao lại như thế, tại sao....tại sao gạt tôi...

Bên ngoài cánh cửa phòng bà Châu nghe hết tất cả, bà lắc đầu rồi xuống nói với chồng mình những j bà nghe được

- Kệ nó đi, chúng ta làm như z là giúp nó ko phải hại nó, ông Nam nói

- Liệu có ổn ko ông tôi lo quá à

- Bà yên tâm đi. ông Nam chỉ nói có thế

Bên gia đình K Anh, ông Chánh cũng nói với K Anh như những j ông Nam nói với T Thiên, K Anh cũng có biểu hiện giống như T Thiên, nhưng K Anh lên phòng đt cho T Thiên rất nhiều lần nhưng lần nào cũng ko liên lạc được, K Anh tức giận đập bễ tất cả những j trên phòng ko còn 1 thú, những mãnh vỡ bắn trúng vào tay máu chảy rất nhiều nhưng K Anh ko còn chút cảm giác đau rát nào, K Anh cứ mặt cho máu chảy xuống nền gạch.

Bên dưới nhà cả nhà đều nghe những âm thanh đỗ vỡ đó.

- Chúng ta có quá đáng ko ba, con thấy hai sóc lắm đó. K Sinh lo lắng

- Ko sao đâu con, mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi. ông Chánh đáp và lấy đt ra gọi cho ai đó

- Alo! bên anh thế nào, bên tôi thành công rồi, nhưng tôi sợ tui nhỏ làm chuyện dại dột wá

- Bên tôi cũng z. tôi cũng nghĩ như anh, nhưng lỡ leo lên lưng cọp rồi xuống ko được nữa. thôi có j mai chúng ta nói chuyện sau.

Chỉ nói vẻn vẹn mấy câu rồi cả 2 tắc máy

Đêm nay có 2 con người thức trắng cả đêm, j nhớ, j giận ai kia, và họ mong ngày mai đừng đến với họ, j họ sợ...sợ sẽ mất hết tất cả, những yêu thương, những kỉ niệm đẹp giữa 2 người sẽ ko còn nữa, nhưng mong thì mong z thôi chứ đồng hồ thì vẫn cứ chạy và trời thì vẫn sáng, ngày mai thì vẫn đến.

- K Anh à! con chuẩn bị xong hết chưa? gia đình chúng ta qua nhà chú Nam. ông Chánh lớn tiếng gọi,

K Anh bước xuống nhà tâm trạng vui tươi, những vết thương trên tay cũng được K Anh băng lại nhưng chỉ băng cho có. K Anh nghĩ đây là chuyện của mình và T Thiên ko liên quan j đến gia đình ko thể để họ lo lắng thêm, tuy bên ngoài cười nói vui vẽ như ko có chuyện j, nhưng trong lòng thì trái ngược hoàn toàn với bên ngoài của K Anh.

Ai cũng ngạc nhiên j hôm qua họ còn nghe tiếng đổ vỡ của đồ thủy tinh, nhưng bây giờ thì cười vui vẻ, ai cũng đặc dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

- Tay con bị sao z K Anh? Bà Đậm lo lắng hỏi

- Dạ con ko sao! chỉ bị xướt thôi ạ,chúng ta đi thôi, K Anh lên tiếng

Hôm nay K Anh ăn mặc giản dị, quần jean áo thun rộng tay dài được kéo lên tới cùi chỏ, giày pata.

Cả nhà lên xe hơi đi thẳng tới nhà T Thiên, nếu như ko có chuyện tối qua thì K Anh sẽ mong cho mau tới nơi để gặp mặt T Thiên, còn đằng này thì ngược lại. trên xe K Anh ko nói j cho đến khi tới nhà T Thiên

Trong nhà T Thiên.

Tâm trạng T Thiên cũng ko khá j cho lắm, nấu cơm thì ko cấm điện, nấu canh thì bỏ toàn là muối, chiên cá thì cá còn sống, thấy z bà Châu phải làm lại tất cả và đổ hết những j T Thiên nấu

- Mẹ thấy hôm nay con ko được khỏe thôi con lên phòng đi, để mẹ nấu là được rồi. bà Châu biết lí do con gái bà như thế

T Thiên ko nói j lên phòng, ông Nam thì đang xem tivi, 1 lúc sau chuông cửa vang lên in ỏi, chị người làm chạy ra mở cửa. Chị người làm vào thông báo

- Thưa ông chủ gia đình ông Chánh đã đến

- Ùm!

Nói xong ông Nam, bà Châu ra đón khách

-Chào anh chị, ông bà Chánh lên tiếng trước khi thấy ông bà Nam ra đón họ

- Cháu chào chú, chào cô, K Anh, K Sinh, K Băng đồng thanh.

- Dạ đây là quà gia đình cháu gỡi chú và cô. K Anh tay bưng quà đưa cho ông Nam

- Gia đình tới đây dùng cơm với gia đình cô chú là vui rồi, quà cáp j ko biết.

- Anh nhận đi cho tụi nhỏ vui. Ông Chánh nói

- Cháu là K Anh đúng ko? cháu vẫn giữ phong cách củ à, lớn quá và trong đẹp trai quá chứ, lúc cháu còn nhỏ chú cháu mình gặp nhau 1 lần, rồi cháu đi ra nước ngoài tới bây giờ mới gặp lại cháu. Ông Nam nói

K Anh chỉ cười rồi nhìn xung quanh căn nhà như đang tìm ai đó. bà Châu biết K Anh đang muốn kiếm ai nên bà nói.

- Để cô lên gọi T Thiên tối qua nó ko được khỏe cho lắm, nên nó ở trên phòng. nói rôi bà Châu định lên gọi T Thiên xuống, nhưng đã thấy T Thiên từ cầu thang đi xuống và tiếng lại gần.

- Cháu chào cô chào chú, rồi nhìn K Anh khẻ gật đầu chứ ko nói j.

- Chị T Thiên quên 2 đưa em rồi hả. em giận chị luôn. K Băng lên tiếng

- Chị xin lỗi. chị....T Thiên ấp úng

- Thôi bỏ qua cho chị đó. nói rồi K Băng chạy lại phụ giúp bà Châu làm đồ ăn.

K Anh nhìn xung quanh căn nhà 1 lần nữa như tìm kiếm ai, nhưng nhớ lại là người đó, người yêu của em ấy sẽ đến sau, tim K Anh thắc lại. K Anh nhìn người con gái trước mặt vừa đau lại vừa thương, mới ko gặp có mấy ngày thôi mà trông cô gầy đi rất nhiều, ko còn là 1 T Thiên hoạt bát, vui vẽ như ngày nào....Riêng T Thiên thì từ lúc thấy K Anh cô đã chú ý đến cách tay được băng lại, cô rất muốn chạy lại hỏi, nhưng chân cô ko cho phép cô làm điều đó. đúng lúc đó bà Châu gọi T Thiên

- T Thiên phụ mẹ dọn cơm ra nè cơm chín rồi.

T Thiên chạy xuống bếp phụ mẹ đem cơm ra, nhiều món ăn được đặt lên bàn, ai nấy ngồi vào vị trí. K Anh ngồi đối diện T Thiên

- Nào cả nhà cùng nâng ly chúc mừng anh Chánh đánh bại ông Chương giữ vững cty. ông Nam hào hứng

- Đó là nhờ K Anh thông minh, xuất hiện đúng lúc thôi. Ông Chương khiêm tốn

- Ba! ba nói z ko đúng à, nhờ con hai mới chịu về nhà đó chứ. K Băng lém lĩnh

Ha ha ha 2 ông đều cười hết cỡ khi K Băng ko chịu thua. trong bữa ăn ai cũng nói chuyện vui vẽ, nhưng chỉ có 2 người ko nói j. 1 câu cũng ko, 1 nụ cười cũng chẵng có.

- Nè K Anh và T Thiên sao 2 con ăn cơm ko gấp đồ ăn, bộ chê mẹ nấu dỡ hả? bà Châu nói

- Dạ!...dạ ko phải đâu cô, tại hôm nay con ko khỏe nên con ko muốn ăn. K Anh lên tiếng

- K Anh ko khỏe nên ko ăn, z còn con T Thiên, lần này bà Đậm lên tiếng

- Dạ!.. con cũng z à. T Thiên nói nhỏ

- Z 2 con ăn cháo nha mẹ xuống nấu cho 2 đứa, bà Châu hỏi

- Dạ, ko cần đâu cô, mẹ. cả 2 cùng lúc lên tiếng

- Trời 2 người đồng thanh zữ ta. K Sinh chọc.

Suốt cả bữa ăn 2 người chỉ liếc nhìn đối phương đến khi đối phương bắt gặp thì cố tình ngó lơ. cuối cùng bữa cơm cũng kết thúc. T Thiên thu dọn chén dĩa xuống rữa, K Anh thấy z cũng đem phụ chén dĩa xuống.

- Đễ anh phụ em! K Anh lên tiếng

- Ko cần đâu, tay anh đang bị thương, anh ra nói chuyện với cha mẹ em đi. T Thiên từ chối.

- Anh muốn nói chuyện với em. K Anh vào thẳng vấn đề.

- Chúng ta còn chuyện j để nói chứ. T Thiên vẫn lạnh nhạt vừa trả lời vừa rữa chén.

- Em ko có chuyện muốn nói với anh à. K Anh cố gắng bình tĩnh.

- Ko? T Thiên đáp

- Em! K Anh nắm lấy tay T Thiên. làm chén từ tay T Thiên rơi xuống

- Xoãng

Cả nhà đang ở trước nhà giật mình j tiếng đỗ bể.

- Chuyện j z 2 đứa? bà Châu hỏi

- Dạ con làm rơi dĩa thôi ạ. K Anh trả lời rồi ngồi xuống nhặt những mãnh vỡ.

- Đễ đó đi em làm cho, T Thiên nói

- Ko, để anh làm cho, tại anh làm vỡ mà.

Cả 2 cứ tranh nhau nhặt nên vô tình làm tay T Thiên trúng phải những mãnh vỡ.

- Ui da! T Thiên nắm lấy tay.

K Anh lấy tay T Thiên vừa bị đứt đưa vào miệng ngậm lại

- Anh làm j z? buôn tay em ra, T Thiên giựt tay lại rồi chạy lên phòng.

K Anh đuổi theo T Thiên vào được phòng K Anh ôm lấy T Thiên.

- Anh làm j z buông em ra đi. T Thiên vùng giãy trong vòng tay K Anh.

- Ko! anh ko buôn em ra đâu. em biết anh yêu em mà.

T Thiên nghe K Anh nói z nên cô vùng mạnh ra tát vào mặt K Anh 1 cái thật mạnh. K Anh ôm bên má bị tát

- Em tát anh! sao lại tát anh hả? anh đúng là ngốc mà, bao lâu nay anh luôn yêu thương em mà em lại gạt anh. K Anh nói trong giận zữ

- Em gạt anh. T Thiên nhét mét cười.

- Em cười j? anh nói đúng quá phải ko? K Anh cũng ko vừa

- Anh thì đúng, còn em thì sai, sai j em đã yêu anh, yêu hơn cả bản thân em, để rồi hôm nay em nhận ra rằng người em yêu đã có người khác. T Thiên vừa nói vừa khóc

- Em vừa nói j? ha ha ha K Anh cười lớn, anh...anh hay là em có người khác chứ, đến giờ phút này mà em ko nhận em thay lòng đổi dạ à. hôm nay ko phải cũng có hắn xuất hiện à.

- Ai nói với anh em có người khác, ai sẽ xuất hiện chứ, T Thiên càng khóc lớn hơn

- Ba anh nói em hôm nay sẽ giới thiệu người yêu của em, còn nói là khoảng 1 giờ nữa hắn đến. K Anh nói ko nhìn T Thiên

Nghe đến đây T Thiên giật mình quay lại hỏi K Anh

- Tại sao ba anh lại nói z chứ, ba..ba em cũng nói như z? ko lẽ ba anh và ba em họ..họ lừa chúng ta. T Thiên như bừng tĩnh

- Em vừa nói j? ba anh và ba em họ lừa mình hả, sao em lại nói z? K Anh cũng ngạc nhiên khi T Thiên nói z,

T Thiên kể lại những j ông Nam nói với cô cho K Anh nghe, K Anh cũng thuật lại những j ông Chánh nói cho T Thiên nghe. họ nhận ra 1 điều là 2 người họ đều bị 2 người lớn lừa để K Anh và T Thiên giận ko nhìn mặt nhau. dù ko biết 2 người lớn họ muốn j, nhưng lúc này K Anh chạy lại lau từng giọt nước mắt lăng dài trên má T Thiên, còn T Thiên thì áp bàn tay mình vào má K Anh lúc nãy bị cô tát

- Anh có đau ko? lúc nãy em hơi mạnh tay

- Anh ko sao, em tát nhẹ mà, K Anh nói để T Thiên yên tâm chứ cái tát lúc nãy của T Thiên là dùng hết sức nên ko đau mới lạ, tay em còn chảy máu kìa. dụng cụ y tế ở đâu z em? K Anh thấy máu trên ngón tay của T Thiên đang chảy

- Ở trên kệ đằng kia. T Thiên chỉ về phía trước

K Anh đi lấy dụng cụ y tế lại rồi cẩn thật, tỉ mỉ rữa sát trùng vết thương cho T Thiên, sợ T Thiên đau nên vừa sát trùng vừa thổi. băng bó xong K Anh định đem dẹp hộp thuốc đi cất thì T Thiên kêu lại

- Anh lại đây em băng lại vết thương trên tay anh cho, T Thiên tháo băng trên tay K Anh ra thì thấy nhiều vết thương nhỏ do đồ thủy tinh gây ra.

- Tay anh sao lại nhiều vết thương quá z? T Thiên quan tâm

- Ko sao đâu em, tại anh vô tình làm rớt mấy cái ly và bóng đèn trên bàn thôi à, K Anh ko muốn T Thiên lo lắng

- Có phải anh đập đồ ko? trả lời thật em nghe đi. T Thiên biết K Anh đang giấu mình

- À! ừ...thì anh nghe ba anh nói em có người khác nên anh điên máu lên nên thành ra z nè.

- Em xin lỗi... em ko nên nghi ngờ anh như z. T Thiên khóc

- Em đừng khóc mà đâu phải lỗi ở em đâu. anh và em cả 2 ko có lỗi. Em băng bó xong, anh và em xuống dưới hỏi rõ ba mọi chuyện tại sao lại làm như z với 2 đứa mình.

- Hay...hay... là họ biết 2 đứa mình quen nhau nên họ muốn ngăn cản 2 đứa mình nên làm như z? T Thiên vừa sợ vừa nói

- Dù họ có đồng ý hay ko thì anh đây cũng sẽ đeo bám em suốt đời. K Anh quả quyết

- J mà đeo bám nghe gê z? T Thiên cười nói, vừa nói hết câu thì cũng là lúc tay K Anh được băng bó xong.

- Em ko muốn anh anh đeo bám em hả, bùn gê, K Anh mặt xụ xuống

- Đừng z mà em ko có ý đó đâu, đừng giận đừng giận em mà, T Thiên năn nỉ

- Tha cho em đó, K Anh hết jận

z em chuẩn bị tâm lí chưa mình đi xuống dưới.

- Dạ, mình đi thôi anh. trong giọng nói của T Thiên có chút sợ

Nói rồi 2 người nắm tay nhau đi xuống dưới nhà, tất cả mọi người điều nhìn họ rồi từ từ lia mắt xuống 2 bàn tay nắm chặt nhau.

- Chà chà, mới đây mà thân quá ta, lúc nãy còn ko nói chuyện mà, Ông Nam lên tiếng

- Thưa ba, mẹ! thưa cô chú, con có chuyện xin thưa, K Anh vẫn nắm chặt tay T Thiên.

- Có chuyện j con cứ nói đi, làm j mà úp úp mở mở z? Ông Chương nói

- Chuyện là....là...là con và T Thiên đang yêu nhau. K Anh lấy hết can đảm để nói.

Mọi người nghe K Anh vừa nói xong thì tất cả im lặng. K Anh và T Thiên đang hồi hộp, tim đập như nhảy hip hop, tay thì càng siết chặc nhau hơn,

1 giây

2 giây

3 giây

4 giây trôi qua vẫn là sự im lặng đáng sợ nhưng đến giây thứ 5 thì

Ha ha ha ha ha. mọi người ai cũng đều cười lớn đặc biệt là ông Nam và ông Chánh, làm cho K Anh và T Thiên vô cùng ngạc nhiên.

- Ba sao ba lại cười chứ. T Thiên hỏi ông Nam

- Ba cười j 2 đứa con đã vượt qua thử thách mà 2 gia đình đưa ra. Ông Nam ôn tồn nói

- Chuyện là sao z ba? con ko hiểu. K Anh hỏi ông Chánh

- Chuyện là 2 gia đình đã biết 2 đứa con đang quen nhau rồi, 2 gia đình bài ra kế hoặch lừa 2 đứa tụi con, nếu 2 đứa con yêu nhau thật sự thì sẽ như bây giờ, còn như.... thì.....ông Chánh nói bỏ chử nhưng mọi người đều hỉu

- Tại sao ba biết 2 đứa con yêu nhau chứ. K Anh hỏi

- Con chỉ giỏi kinh doanh thôi chứ còn chuyện này sao bằng 2 người già chúng ta chứ. Ông Nam thay ông Chánh trả lời

- Thật ra từ lúc con trở về cty gặp T Thiên ở đó ánh mắt 2 đứa nhìn nhau là hiểu rồi, quan trọng là con đuổi theo con bé, ba hơi nghi nên ba đi phía sau tụi con, nên đã nghe được những j tụi con nói với nhau. nên ba đã nói với bạn già của ba là chú Nam đây để tìm cách tác hợp cho 2 đứa nhưng phải làm 2 đứa bất ngờ

- Z kế này là ba hay chú Chánh bày ra z ạ. T Thiên nãy giờ im lặng bây giờ lên tiếng hỏi

Từ phía sao có 1 cách tay đưa lên.

- Chỉ có em mới nghĩ ra được kế hay z thôi, K Băng vô tư nói

- Em giỏi quá ha. chỉ giỏi bài ra kế j đâu ko à. K Anh kí đầu K Băng rồi nói tiếp, nhưng cũng cảm ơn đã cho hai 1 cái kết đáng nhớ

- Z tụi con khi nào nghĩ đến việc tổ chức đám cưới đây, bà Châu hỏi

Nghe đến đây K Anh và T Thiên ko thể cầm nước mắt được nữa.

- Sao mẹ hỏi có 1 câu mà 2 đứa khóc z hả. mẹ nói sai j à. Bà Châu hốt hoảng

- Dạ ko sai! tại sao ba mẹ đối xữ tốt với tụi con quá, sao ko chữi hay đánh đập j đó tụi con sẽ thấy nhẹ lòng hơn hức...hức.... j 2 đứa con đều là con gái nhưng lại yêu nhau. tình yêu của tụi con là khác người. người ngoài nhìn vào thì nói tụi con bệnh hoạn ko giống ai, hức...hức.. T Thiên vừa nói vừa khóc

- Tụi con khờ quá! ba mẹ ko kì thị j hết, miễng sao 2 đứa con hạnh phúc là ba mẹ vui rồi, còn người ngoài nói sao thì kệ người ta, hãy là chính mình đi các con. Ông Nam nói, ông Chánh tiếp lời

- Tình yêu đồng giới thì sao chứ, chỉ cần 2 đứa yêu thương nhau là ko có j sai cả, còn tình yêu khác giới ko ai dám tuyên bố là sẽ hạnh phúc mãi mãi cả? ba, mẹ ủng hộ các con.

- Cả nhà ủng hộ các con. tất cả mọi người đều đồng thanh, lúc này T Thiên và K Anh càng khóc lớn hơn

- Con cảm ơn tất cả đã ủng hộ tụi con, con ...con ...ko biết nói j hơn ngoài 2 chử "cảm ơn" cảm ơn...cảm ơn j tất cả. K Anh nói trong nước mắt

- Ngưng liên khúc cảm ơn của hai lại đi, em nghe mà nhức óc quá rầu nè. K Băng chọc K Anh

Mọi người nghe K Băng nói z đều cười hả hê 1 trận. riêng K Anh và T Thiên khóc trong hạnh phúc j họ có những người cha, người mẹ quá tuyệt vời.

- 2 đứa định khi nào cưới đây, vẫn là câu hỏi lúc nãy, nhưng lần này Ông Nam hỏi

- Dạ để từ từ đã, j con mới vào cty phụ ba chưa có thành tích j nên con.... K Anh ngập ngừng

- Z được ba cho con thời hạn 1 tháng con phải làm sao để cty có doanh thu đứng đầu từ trước đến giờ thì con được quyền cưới T Thiên còn ko thì.... Ông Chánh nói

- Nè! nè! anh làm z ko công bằng với con gái tui nghe, lỡ K Anh ko làm được như anh nói thì con gái tôi ở z suốt đời à. Ông Nam bênh con gái

- Anh yên tâm đi, con tôi tôi biết mà, anh chuẩn bị thiệp mời là vừa. Ông Chương tuyên bố nhưng cũng có chút lo lắng

- Được. được thế thì tốt. ông Nam khoái trí cười

Gia đình K Anh ở lại tới tối, nên họ sẽ dùng cơm chiều, bà Châu, bà Đậm, K Băng thì dưới bếp nấu cơm chiều cho mọi người còn ông Nam, ông Chánh và K Sinh thì ở trên nhà nói chuyện kinh doanh, còn 2 nhân vật chính của chúng ta thì đang ở trên phòng, để xem họ làm j trong đó nha!

- Em! miệng thì gọi T Thiên, tay thì từ phía sao ôm tới.

- J z anh? T Thiên hỏi lại

- Hôm nay anh hạnh phúc quá à! hạnh phúc j cha mẹ chúng ta đồng ý cho chúng ta, hạnh phúc j anh có được em. anh thấy mình đang sống trong hạnh phúc.

- Em cũng như anh, đang thấy mình rất hạnh phúc, nhưng... T Thiên nhớ đến lời T Vinh nói. nụ cười trên môi tắc hẳn, bây giờ chỉ là nổi lo lắng trong lòng

- Chuyện j z em? sao em lạ qúa z. K Anh xoay người T Thiên lại đối diện với mình hỏi.

- Dạ...ko có j đâu anh. T Thiên vẫn giấu

- Em có chuyện đang giấu anh đúng ko? có chuyện j em nói ra đi, anh với em cùng giải quyết, chứ em giấu trong lòng sao được chứ, em ko tin anh sao? K Anh biết T Thiên đang giấu mình chuyện j nên ko tin

Thấy ko giấu được K Anh nên T Thiên kể lại tất cả mọi chuyện, lời T Vinh đã tuyên bố trước khi đi và những hành động xấu xa của hắn đã làm với cô, nghe xong K Anh thật sự nổi giận

- Thật khốn nạn mà (K Anh đập tay xuống bàn) anh mà gặp hắn anh ko để yên cho hắn đâu, anh sẽ xé xác hắn ra thành nhiều mảnh, cũng mai hắn chưa làm j em, nếu ko anh liều chết với hắn.

- Bỏ qua đi anh, em cũng ko sao mà, đừng làm lớn chuyện. T Thiên nói

- Tên này hắn yêu em điên cuồn nên hắn sẽ ko còn tính người nữa, hắn sẽ ko dễ dàng bỏ qua cho em đâu, em nhớ đi đâu cũng giải có người đi theo nha! như z anh mới yên tâm. K Anh thật sự lo lắng

- Tuân lệnh ck yêu. Lần này T Thiên nói

K Anh nghe T Thiên gọi mình là "ck yêu" máu trong người tự dưng nóng ran lên, từ từ tiến tới T Thiên, 2 tay vòng qua eo, rồi dần dần kề sát đôi môi đỏ xinh của T Thiên, đây là lần đầu 2 người môi chạm môi nên cảm giác rất khó diễn tả, họ hôn nhau say đắm và mãnh liệt, tay K Anh lướt qua lưng T Thiên rồi từ từ cả 2 tiến lại chiếc giường, K Anh đè lên người T Thiên, môi vẫn ko rời nhau,tay K Anh lướt qua khắc người, các cúc áo cũng được k Anh tháo ra nhanh chóng, tay K Anh lần lần tiến vào da thịt T Thiên rồi dừng lại ở cái nơi khe sâu núi cao ấy, bàn tay K Anh vô cùng điêu luyện nên làm cho T Thiên rên lên thành tiếng, K Anh hôn lên mắt, lên tráng rồi xuống cổ, từ từ tiến đến nhủ hoa của T Thiên cắn nhẹ 1 cái làm cho cô nàng "ự" 1 cái rồi phát ra tiếng rên đứt quản, thở mạnh hơn, tiếng rên của T Thiên càng làm cho K Anh thêm kích thích, tay từ từ di chuyển xuống dưới, lướt vài vòng rồi dừng lại ở khóa quần, tay từ từ mở khóa thì bì 1 bàn tay ngăn lại.

- Anh! T Thiên khẽ gọi

- J z e? K Anh vẫn sai sưa vừa hôn vừa trả lời

- Em xin lỗi! mình dừng lại đi anh, đừng đi quá giới hạn, khi nào mình cưới... em...em.. sẽ...T Thiên lí nhí

K Anh nghe T Thiên nói z cười rồi lấy tay rỏ lên tráng T Thiên 1 cái

- Ngốc quá đi, anh mới là người cần phải xin lỗi nè, chưa cưới mà đã muốn ăn cơm trước kẽng rồi. em như z mới là người yêu của anh chứ

Nói xong K Anh ngồi dậy cài lại cúc áo của T Thiên rồi hôn lên má 1 cái, cả 2 nằm ôm nhau ngủ chứ ko làm j nữa, cho đến khi K Băng lên gọi họ xuống ăn cơm.

Nữa tháng sau trên đường đi 1 nhân viên cty MP đang đi khảo sát thị trường vô tình gặp được 1 người, đó là ông Chương anh ta buôn lời nhục mạ

- Ủa, Sếp sao sếp ở đây z? ha ha ha lúc trước ông oai lắm mà, sao bây giờ thân tàn ma dại quá z, ở đây có ít tiền lẽ đủ cho ông mua 1 ổ bánh mì để gặm qua ngày đó. nói xong nhân viên đó lấy tiền lẽ ra quăn vào mặt ông Chương định bỏ đi thì bị ông Chương gọi lại, đánh vào mặt anh ta 1 cái choáng váng.

- Mày...mày ...lúc trước mày ko nhờ tao thì làm j mày có được ngày hôm nay hả, mày lấy quán trả ơn tao à, mày cút khỏi mắt tao, thằng chó ông Chương tức jận, đuổi anh nhân viên đi rồi ông Chương lấy đt ra gọi cho ai đó

- Alo, tôi đây, tôi đồng ý hợp tác với anh, có j gọi tôi, nói xong ông Chương bỏ đt vào túi rồi đi thẳng

Cty PI

- T Thiên người yêu em gỏi bánh cho em nè! hạnh phúc ta, Chị Thư kí đưa hộp bánh cho T Thiên cười nóí, vẫn như trước thứ 2 và thứ 6 đều có bánh gỡi đến cho T Thiên, cả cty ai cũng biết K Anh và T Thiên quen nhau, họ ko kì thị mà còn ganh tị nữa

- Em cảm ơn chị. T Thiên cười rồi nói.

Chờ cho chị thư kí ra ngoài T Thiên mở hộp ra, bên trong là 1 dĩa bánh plan rất thơm ngon, hít 1 cái rồi thật sâu rồi T Thiên lấy đt ra gọi cho chủ của dĩa bánh này, bên kia bắt máy

- Alo anh nghe nè em? em nhận được bánh của anh rồi phải ko? K Anh bên kia hỏi

- Em nhận được bánh của anh rồi, mà anh nè em thắc mắc chuyện này, muốn hỏi anh lâu rồi nhưng em quên, T Thiên vừa thưởng thức vừa nói chuyện

- Chuyện j z em? em nói đi

- Chuyện là lúc trước anh còn làm ở tiệm bánh anh có thời gian làm bánh gỡi đến cho em, con bây giờ anh cũng đi làm ở cty thời gian đâu mà anh làm cho em z? T Thiên thắc mắc

- Chuyện nhỏ đó thôi mà cũng làm em suy nghĩ nhiều z à. thôi để anh trả lời em z, sáng anh thức sớm anh làm rồi để vào tủ lạnh cho đông lại, đến trưa anh nhờ mẹ gỡi đến cho em.

- J em mà anh cực quá à, z mai mốt anh đừng làm nữa nha, để thời gian đó anh ngủ thêm đi, T Thiên nghẹn ngào nói

- Đâu được, thức riết nên quen rồi cứ tới giờ đó bữa đó là thức à, trừ khi em về làm vk anh thì anh sẽ ko thức làm bánh nữa, để thời gian đó ôm em ngủ ha, K Anh chọc

- Anh hay quá, em ko nói chuyện với anh nữa em cúp máy đây, T Thiên cúp máy ko để K Anh nói thêm j,

T Thiên ngồi thưởng thức bánh plan mà người yêu của cô đã bỏ công sức làm j cô.

Ở 1 góc khuất nào đó có 2 người đàn ông nói chuyện với nhau,

- Ông hãy chuẩn bị những j tôi nói đi. Người thanh niên đeo kính đen nói

- Bây giờ cậu ko còn làm ở cty đó nữa, sao chúng ta thực hiện kế hoặch được chứ, người đàn ông nói

- Chuyện đó ông ko cần quan tâm, tôi tự biết sắp xếp, cái cần quan tâm bây giờ là thứ mà 2 chúng ta sẽ đạt được sau này, Người thanh niên ngạo nghể nói.

- Được tôi cũng mong là sẽ như cậu nói.

Cả 2 nhìn nhau cười trong đầu họ đang nghĩ tới cái mà họ sẽ đạt được sau này,

Buổi tối ở nhà ông Chánh

- K Anh nè ngày mai là hợp cổ đông rồi đó, con cưới vk được hay ko là ngày mai quyết định nhe con, còn nếu ko được thì phải chờ tháng kế tiếp đó. Ông Chánh vừa xem tivi vừa nói

- Con nghĩ 2 chưa cưới vk được đâu ba. j con nghe được là 1 tháng trước hai có đưa mail j cho các trưởng phòng, bảo họ phải làm theo như z, họ phản ứng zữ dội lắm nhưng họ ko nói ra thôi. K Sinh vừa ăn trái cây vừa nói

- Em cũng nghe giống anh ba nói z đó, con sợ hai bùn nên ko nói ra. mà ba cũng kì nữa ra điều kiện chi khó z, lỡ hai ở giá luôn thì sao? K Băng trách ba mình

- K Anh sao nãy giờ con ko nói j hết z con, con ko lo hả. Ông Chánh hỏi khi thấy K Anh im lìm

- Lo cũng là kết quả đó, ko lo cũng là kết quả đó, z suy nghĩ chi nhiều chỉ hại não thêm thôi. K Anh trả lời mà mắt nhìn chăm chăm vào tivi, ko nói thêm j nữa đi thẳng lên fòng.

- Con ăn thêm trái cây ko? mẹ đem lên cho con nha! bà Đậm hỏi

- Dạ! con cảm ơn mẹ.

K Anh lên phòng đt nói chuyện với T Thiên như thường ngày, miệng thì nói chuyện tay thì gim từng miếng trái cây bỏ vào miệng, ăn hết dĩa trái cây mẹ đem lên, cũng là cuộc nói chuyện kết thúc, K Anh nằm xuống jường ngủ 1 giấc ngon lành tới sáng

Tất cả các cổ đông các trưởng phòng vào phòng hợp, j đây là hợp doanh thu nên những người có liên quan điều có mặt, các trưởng phòng là ko thể thiếu. cuộc hợp kết thúc cũng là lúc tới giờ cơm chưa, cuộc nói chuyện giữa các trưởng phòng dưới căn tin

- Tôi thật sự ko ngờ tới luôn, tôi kính nể chủ tịch là 1 người tài giỏi, nhưng ko ngờ con của chủ tịch lại...lại...tài giỏi hơn nhiều. đúng là hổ phụ sanh hổ tử mà, 1 vị trưởng phòng lên tiếng.

- Ùm bây giờ các vị còn nói giám đốc là dựa hơi chủ tịch nữa ko? vị trưởng phòng khác nói

- Giám đốc làm tôi phải bất ngờ j cuộc hợp lúc trước cậu ấy ko hề mở miệng nói 1 câu nào. mà chỉ nghe chúng ta nói rồi chuyển mail kêu chúng ta làm như z, như z, nhưng ko ngờ lại đạt con số doanh thu cao ngất ngưỡng, cậu ấy thật là thông minh và tài giỏi.

- Đây cũng là lần đầu tiên, tôi làm mấy chục năm ở đây mà thấy con số doanh thu cao như z, giám đốc chỉ mới vào làm có 1 tháng mà như z rồi, tôi nghĩ sao này giám đốc sẽ júp cty ba mình phát triển hơn nữa.

- Tôi thật sự thấy thẹn khi chưa j mà nói giám đốc dựa hơi chủ tịch, tôi ...tôi...thật... vị trưởng phòng ko nói nên lời

- Mà nè lúc nãy giám đốc thông báo là doanh thu tháng này cao nên đã thưởng cho tất cả các nhân viên 5 tháng lương. nghe mà vui ko thể tả được.

- Bởi z chúng ta nên giúp đỡ giám đốc nhiều hơn nữa nha!

- Ok. tất cả mọi người đồng thanh.

K Anh 1 lần nữa ở phía sau họ nghe những j họ nói chỉ cười 1 cái rồi bỏ đi về phòng

- Alo! anh thông gia chuẩn bị thiệp cưới chưa, nếu chưa thì chuẩn bị đi nha! chiều này gia đinh tôi sẽ qua nhà anh. ông Chánh gọi đt báo ông Nam

- Được, được chiều nay anh qua nhà tôi rồi tụi mình nói chuyện tiếp.

Cúp máy ông Chánh ngồi trên ghế làm việc mà cười suốt.

Còn bên phòng làm việc của K Anh

- Alo! chiều nay ba anh nói sẽ qua nhà em để tính chuyện đám cưới của mình đó em. K Anh cười nói vui vẽ

- Thật hả anh? anh đã vượt qua điều kiện ba anh đặt ra rồi à. T Thiên vui mừng hỏi

- Ừm! anh đã vượt qua 1 cách ngoạn mục luôn.

- Anh giỏi quá đi yêu anh quá à, T Thiên nói thật lòng

- Thôi có j chiều anh qua rồi mình nói chuyện tiếp nhe! anh ngủ tí đây, nghe hợp mà buồn ngủ quá trời

- Ok anh ngủ đi,

Cúp máy K Anh ngã người ra ghế rồi đánh 1 giấc cho tới chiều rồi đi về

- Ông ơi gia đình anh Chánh tới rồi nè. Bà Châu gọi ông Nam

- Vào nhà đi anh chị, T Thiên! K Anh ck tương lai của con tới rồi nè con gái. Ông Nam nói lớn làm K Anh đỏ cả mặt

- Mời anh chị ngồi xuống rồi mình bàn chuyện của tụi nhỏ, T Thiên, K Anh 2 đứa cũng ngồi xuống luôn đi.

- Vk ck tôi tính như dầy anh thấy được ko nghe.........ông Chánh nói. ông Nam và bà Châu gật gật đầu.

- 4 ông bà bàn tính suốt 2 tiếng đồng hồ ko biết mệt, nhưng cuối cùng họ đã quyết định

- Ngày mai 2 đứa nghĩ đi chụp ảnh cưới đi nha! Ông Nam nói

K Anh nhìn T Thiên cười đáp

- Dạ! K Anh đáp.

Sáng hôm sau, K Anh đến nhà rất sớm rước T Thiên rồi đi chụp ảnh cưới.

- Em ơi! em thấy bộ vet này được ko? K Anh đưa bộ vet đen có nơ lên cho T Thiên nhìn

- Bộ này rất hợp với dáng người của anh, đây cũng là mẫu mới mà cửa hàng chúng tôi mới lấy về hôm qua, cô nhân viên kế bên lên tiếng

T Thiên ngắm bộ vet rồi gật đầu đồng ý

- Anh! anh thấy em mặc bộ này thế nào, T Thiên bước ra từ cánh cửa phòng thay đồ với bộ áo màu trắng.

- Chị mặc bộ này rất là quyến rủ. cô nhân viên lại 1 lần nữa cướp lời.

K Anh và T Thiên cả 2 nhìn cô nhân viên cười

- Chị có thể cho chúng em lựa chọn được ko chị? K Anh lên tiếng.

Cô nhân viên biết mình hơi quá nên xin phép đi ra ngoài, bên trong K Anh và T Thiên chọn được mỗi người thêm 4 bộ nữa rồi họ đi chụp ảnh cưới, tới chiều mới hoàn thành bộ ảnh cưới họ rất thích.

- 3 ngày sau chúng tôi sẽ gởi bộ ảnh cưới cho 2 vị. Anh thợ chúp ảnh nói

- Vâng! cảm ơn anh! K Anh bắt tay chào rồi đem những đồ mà họ mua được lên xe đi về

Trước ngày đám cưới

- Anh có biết chuyện j chưa? ông Chương hỏi người thanh niên

- Biết rõ là đằng khác. Người thanh niên lạnh lùng đáp

- Z anh ko định làm j à, người anh yêu sắp phải lấy ck rồi đó, mà lấy người đàn ông thì ko nói j, con đằng lấy 1 cô gái làm ck đúng là bệnh hoạn mà. ông Chương đổ dầu vào lửa.

- Bây giờ chưa phải lúc hành động. bứt dây động rừng, chuyện j cũng phải từ từ, Người thanh niên vẫn cách trả lời đó

- Cậu có thật sự bình thường ko đó, tôi thấy cậu ko được...ông Chương ngập ngừng

- Thôi ko nói chuyện này nữa, chuyện tôi kêu ông làm, ông là sao rồi.

- Tôi làm thì khỏi phải nói ok lun.

- Được, z thì để 2 người họ hạnh phúc ít ngày nữa đi. nói xong người thanh niên bỏ đi trước.

Cuối cùng ngày mà T Thiên và K Anh mong chờ cũng đã đến, khách mời rất đông, trong đó có cả ông chủ tiệm bánh Đệ Nhất, được K Anh tự tay đưa thiệp mời. tiệc cưới được tổ chức tại căn biệt thự rộng lớn và sang trọng. từ bên ngoài vào đến bên trong toàn là bong bóng hình trái tim có in hình của K Anh và T Thiên. trong nhà bà Đậm sốt ruột

- K Anh đi rước dâu sau lâu quá chưa thấy về z ông?

- Bà khéo lo quá chắc tại kẹt xe thôi, tới rồi kìa mới nhắc tào tháo, tào tháo tới. ông Chánh nói lớn khi thấy xe rước dâu vừa về tới đậu trước cổng

K Anh mở cửa xe nắm tay cô dâu dẫn đi vào nhà làm lễ. bên ngoài đối diện cánh cổng lớn có 1 người đội nón, đeo kính quan sát chú rể và cô dâu nãy giờ, 2 tay người đó nắm chặt lại gân nỗi cuồn cuộn, răng nghiến ken két khi thấy những cữ chỉ âu yếm của chú rể dành cho cô dâu. cô dâu và chú rể vào tới nhà thì hắn mới chịu đi khuất. bên trong nhà K Sinh và K Băng chạy đôn chạy đáo để đón và tiếp khách, các vị khách đa phần là các chủ doanh nghiệp lớn, nhỏ, nên K Sinh và K Băng rất mệt, làm lễ xong cô dâu, chú rể phải đi khắp các bàn tiệc để mời rượu, K Anh uống khá nhiều, T Thiên quan tâm

- Anh đừng uống nữa nãy giờ anh uống nhiều lắm rồi.

- Hôm nay là ngày vui của 2 đứa mình mà em, để anh vui thêm tí nữa nha! nói xong K Anh hôn lên má T Thiên rồi đi mời rượu tiếp, tới bàn của ông chủ tiệm bánh Đệ Nhất.

- Ông chủ hôm nay ngày vui của cháu, cháu kính chú 1 ly. K Anh ngà ngà say nói

- Đừng gọi chú là ông chủ nữa chú ngại lắm, chú ko ngờ cháu lại là con chủ tịch tập đoàn lớn nhất VN giàu có mà đi làm công cho chú, bữa cháu và T Thiên đến mời thiệp chú, cháu biết chú kinh ngạc đến mức nào ko?

- Dạ thôi chuyện cũ bỏ qua đi chú,có diệp chú cháu mình tâm sự nha chú! nói xong cả 2 cạn hết ly rượu trên tay.

Cuối cùng buỗi lễ cũng kết thúc trời cũng đã tối, khách ai cũng về nên thưa dần thưa dần. lúc này cô dâu đã về phòng tắm rữa thay đồ.

- Mẹ... con về phòng nha mẹ! ở đây mẹ lo dùm con nghe! K Anh nói trong men say

- Hai của mình nôn nóng động phòng lắm rồi nè! ha ha ha K Băng vẫn còn sức để trêu chọc K Anh

- Tới khi em đám cưới đi, rồi xem em có nôn nóng giống hai ko hé! người ta khi say là lúc nói thật lòng nhất.

- Ha ha ha, hai của em khi say nên ko biết kiềm ném lời nói j hết à ha ha ha. K Băng ôm bụng cười

- Thôi thôi con đừng chọc hai nữa, để nó vào phòng nghĩ ngơi đi. bà Đậm lên tiếng

- Hai đi nổi ko hai để em và anh ba diều hai vào phòng nghe. cách nói chuyện của K Băng đang hàm chứa sự chọc ghẹo

- Ko cần hai đứa diều đâu, hai tự đi được

Nói rồi K Anh đi loạn choạn mở cửa bước vào phòng rồi khóa cửa lại, T Thiên từ phòng tắm bước ra mùi thơm lang tỏa khắp phòng, đặc biệt là mặc bộ đồ ngủ ngắn, mỏng rất gợi tình, càng làm cho K Anh trong lòng rạo rực, nhào tới ôm T Thiên vào lòng hôn lên môi dần dần xuống cổ rồi bế T Thiên lên giường,

- Anh! T Thiên lên tiếng gọi

- Chuyện j z e? lúc trước em nói mình đám cưới sẽ....

- Ý em là anh đi tắm đi, trên người toàn mùi rượu ko à! T Thiên nói

Nghe vk nói z nên K Anh ngữi ngữi trên người.

- Em chờ anh tí nha! anh tắm xong rồi ra liền

Nói xong K Anh đi tắm 10p sau bước ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, từ nhỏ K Anh đã mặc áo bó ngực nên lớn lên ngực K Anh giống như con trai, rất phẳng

- Anh sexy quá đó nha! T Thiên nói mà đỏ cả mặt

- Anh chỉ sexy với vk anh thôi.

Nói xong K Anh hôn lên môi T Thiên, hôn say đắm khiến cả 2 thở ko nổi, rồi dùng bàn điêu luyện của mình gỡ bỏ những thứ vướn víu trên người cả 2, 2 xác thịt hòa quyện vào nhau càng làm máu cả 2 nóng rang lên, K Anh sờ từ trên xuống dưới vài lần rồi nằm lên người T Thiên hôn lên má,lên mắt, lên cổ rồi hôn dần dần xuống dưới thời điểm này K Anh chỉ tập trung phần trên, tay và miệng K Anh làm việc hết công suất, những lúc chạm vào những vùng phía trên nhạy cảm, K Anh trổ hết tài nghệ của mình thì âm thanh phát ra từ miệng T Thiên càng lúc càng nhiều và đứt quãng, biết T Thiên chịu ko nỗi nữa nên K Anh từ từ luồn tay xuống dưới chạm vào cái nơi thiêng liêng của người con gái, K Anh rất cẩn thận và nhẹ nhàng j đây là lần đầu của T Thiên, T Thiên ôm chặc lấy K Anh, miệng ko ngừng phát ra âm thanh nhưng chỉ duy nhất 1 tiếng "A....", cái mà người con gái quý nhất cô đã trao cho K Anh người ck của cô, cả 2 mệt lã mồ hôi ướt cả người, đuối sức quá nên cả 2 ôm nhau ngủ tới sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro