CHƯƠNG 11: MUỘN PHIỀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cõi lòng Nhã Hi lúc này lạnh lẽo hơn bao giờ hết , rất lâu sau cô cất giọng yếu ớt :

" Phàm, anh biết không em mong anh phủ nhận điều này đến nhường nào , nhưng... anh đã không làm vậy "

" Bất luận thế nào, Hi Hi em cũng không được rời xa anh " . Thứ lỗi cho sự ít kỷ này của anh , vì anh đã yêu người con gái này mất rồi, không có cô anh không dám tưởng tượng những ngày tháng sau này mình sẽ sống như thế nào.

" Lãnh Phàm , anh không có quyền ép em như vậy "

" Hi Hi, em phải biết rằng anh hoàn toàn có thể "

....

Ra khỏi phòng, Lãnh Phàm lấy chiếc điện thoại đã không ngừng rung liên tục ra khỏi túi quần , nhìn lên màng hình đã không có ít cuộc gọi cho anh , chỉ vì trong phòng bệnh không muốn làm ảnh hưởng đến cô nên đã nhiều lần tắt máy .Lần này anh ấn nút trả lời:
" Nói đi " , không biết nội dung cuộc điện thoại ra sao chỉ thấy anh nhíu mày thật chặt buông ra hai chữ " Được rồi " rồi ngắt máy

Tâm trạng anh lúc này vô cùng rối bời , nghĩ đến hình ảnh của Nhã Hi lúc nãy , anh lại cảm thấy lòng nặng trĩu .Cô kiên quyết muốn rời xa anh, nhìn thấy cô căng người trút hết giận giữ , anh lại sợ cô làm đau vết thương nên đành chịu thua ra khỏi phòng , anh bất giác thở dài nặng nề vội vả rời khỏi.

...

Khác với vẻ tĩnh lặng nơi bệnh viện , nơi đây lại là một mớ hỗn độn.

Trong công ty phải hình dung bằng hai từ : " Chật vật" , người đi , kẻ lại toàn bộ nhân viên ai nấy điều đang rất gấp gáp bận bịu với công việc của mình . Bên ngoài công ty có vô số phóng viên vây kín liên tục la hét chụp ảnh , phải nói là vô cùng hỗn loạn càng nhìn càng nhứt đầu.

Lãnh Phàm sau khi khó khăn vượt qua khỏi đám phóng viên , thì liền lao đầu vào phòng họp đến khi nhá nhem tối mới về đến nhà.

Khi anh tắm rửa bước xuống nhà thì đã quá mười giờ , anh mặc một bộ đồ khá thoải mái ,ánh mắt có phần mệt mỏi ngồi vào bàn ăn . Hai người quan lí đứng một bên muốn tiến nên báo cáo nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến bữa tối của anh , Lãnh Phàm đảo mắt qua thấy thái độ muốn nói lại thôi của họ , anh chỉ ăn qua loa , đặt đũa xuống cất lời:

" Việc gì , nói đi"

" Ngài Lãnh tin tức đã ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài trong làng giải trí , đồng thời giá cổ phiếu công ty cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng , đang giao động không ngừng rớt giá , chúng ta đang rất bất lợi "

Lãnh Phàm không chút ngạc nhiên , tay phải đan vào tay trái điềm tĩnh nói:

" Tôi nghĩ đến lúc cần xác định thứ quan trọng trước mắt , muốn giữ vững cần từ bỏ một số thứ "

" Ý ngài là ...."

" Không cần phải ngạc nhiên, tôi muốn rời khỏi làng giải trí " . Phải , đều cần thiết bây giờ là công ty của bố anh , anh muốn toàn tâm toàn ý giải quyết khó khăn trước mắt , anh còn nợ Nhã Hi một lời giải thích , nên không thể cùng lúc giải quyết được hai hoàn cảnh : Tin tức của anh tràn ngập trên báo chí * Lãnh Phàm tổng giám đốc một công ty lớn đồng thời còn là một ngôi sao lớn trong làn giải trí là một người bạc tình , rũ bỏ trách nhiệm ...* Dĩ nhiên anh là người hiểu rõ nhất những tin tức này từ đâu mà có, chỉ là không nghĩ đến người phụ nữ đó lại to gan đến mức này , thậm chí còn làm tổn hại đến người con gái mà anh yêu thương.

Nghĩ đến đây ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo , hai người quản lí cũng không dám báo cáo gì thêm ,chào hỏi anh rồi lẳng lặng rời khỏi .

Vào phòng làm việc , anh dai thái dương , ngồi vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi , vừa nãy đi ngang qua phòng ngủ của anh và cô ,mùi hương thơm mát của cô vẫn còn động lại trên giường , anh lại bắt đầu cảm thấy nhớ cô rồi ...Cầm điện thoại anh ấn một dãy số , đầu dây bên kia giọng nói của dì Lưu vẫn vô cùng hiền từ :

" Alo , là con sao Lãnh Phàm "

" Cô ấy thế nào rồi , dì Lưu "

" Ban nãy còn khóc sướt mướt, bây giờ thì vừa mới ngủ thiếp đi rồi"

" Giúp con chăm sóc cô ấy "

Nghe qua giọng nói của anh vô cùng mỏi mệt , dì Lưu cảm thấy không đành lòng , dì địu giọng :
" Điều dì nên làm mà , con cứ yên tâm xử lí việc công ty , nhưng làm gì cũng phải chú ý sức khỏe , dì cúp máy đây "

Cũng có thể nói dì Lưu là người thân duy nhất của anh , tuy là người giúp việc nhà nhưng Lãnh Phàm luôn kính trọng dì , giao Nhã Hi cho dì anh cũng yên tâm hơn . Anh đặt điện thoại xuống , châm một điếu thuốc đưa lên môi , nhìn thấy đống văn kiện chất đầy trên trên bàn làm việc, lại là một đêm không ngủ ...

# tim ta đau quá z nè ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro