CHƯƠNG 12: SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau , bầu trời hừng đông vẫn còn bị bao bọc bởi màng sương mỏng manh ....

Nhã Hi thức dậy từ rất sớm thu dọn đồ đạt chuẩn bị xuất viện , nói đúng hơn là trốn chạy ai đó .Dì Lưu khi bườc vào phòng vội vàng ngăn cô ,

" Tiểu Hi còn chưa ăn sáng mà , đừng vội "

" Dì Lưu, con mong dì hiểu cho con , con không muốn gặp anh ta "

Chuyện đau đớn kia , cô làm sao có thể quên nhưng nhìn thấy dì Lưu yêu thương Lãnh Phàm như vậy thì cô lại không đành .Lòng cô bây giờ như tơ vò .

" Tiểu Hi , tin dì đi Lãnh Phàm sẽ không làm như vậy "

" Nhưng ...chính anh ấy đã thừa nhận ..." . Âm thanh càng lúc càng nhỏ nhặt , chữ cuối cùng Nhã Hi dường như thốt không ra tiếng .

" Haizz , dì nói gì con cũng không tin đúng không , chỉ còn có cách này thôi..."

Nhã Hi có chút mong đợi , tuy rằng chính miệng anh thừa nhận , nhưng tận sâu trong lòng cô cũng mong có được một đáp án khác , ha có lẽ vì tình yêu nên cả lí trí cũng theo đó mà mù mịt, mụ mị .

" Dì Lưu?..."

" Tới nhà một người "

Nhã Hi ngạc nhiên , cảm giác này vô cùng hồi hộp ,

Giống như.....

Một sự thật sắp được bày ra trước mắt , nhưng không biết là tốt hay ...

Vô cùng đau khổ ....

...

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại tại một căn nhà , Nhã Hi nhanh chóng quan sát , nơi đây không phải là một nơi sang trọng ngược lại là rất đỗi bình thường.Dì Lưu bước xuống cất lời ,

" Đến rồi, tình địch của con đó "

Hả?

" Nhà của Lý Mộc Kỳ "

Sao ? nhà của cô ta ? sao lại đến đây ? mọi suy nghĩ còn chưa kịp rõ ràng chỉ thấy dì Lưu bước lên định vào nhà , cô cũng đành đi theo.

Khung cảnh trong nhà cũng không làm người khác quá đỗi ngạc nhiên vì bên trong cũng không khác ở ngoài là bao nhiêu , chỉ có một người làm ra mở cửa cho dì Lưu và cô , vào phòng khách , một người đàn ông đang nhàn nhã dùng trà , nhưng vào mắt Nhã Hi lại cảm thấy rất quen ...

" Chào ông , ông Lý " . Là tiếng của dì lưu, vậy ?người này là ba của Lý Mộc Kỳ? như hiểu ý của cô dì Lưu bảo cô ngồi xuống , Nhã Hi cảm thấy vô cùng kỳ lạ ,

" Ông Lý , đường đột đến đây chắc hẳn ông cũng biết rõ đây là một ngày không sớm thì cũng muộn"

" Bà Lưu , không phải tôi ngồi đây để đợi sao?" Nhìn thoáng qua ông ấy không có chút gì gọi là thân thiện .Nhưng .....là ông ấy?

" Hình như chúng ta đã từng gặp nhau " .Giọng nói Nhã Hi nhỏ nhẹ sâu lắng

" Cô gái , đúng là chúng ta đã gặp nhau , cô còn nói giúp ta nữa "

Lục lọi trí nhớ , Nhã Hi dường như vẫn còn nhớ rõ lúc đó là cô đi cùng với Lãnh Phàm ăn trưa , lại thấy một người đàn ông đã ngoài 70 tuổi đến cầu xin Lãnh Phàm chuyện gì đó , thấy anh cau mài khó chịu lại không có ý định đồng ý nên cô chạy đến nói giúp cho ông ta .Lãnh Phàm dường như cũng thõa hiệp hứa với cô sẽ đồng ý , nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì cô không rõ.

Người đàn ông đó không xa lạ mà đang ngồi trước mặt cô , cha của Lý Mộc Kỳ , Lý Nhậm

" Trùng hợp vậy cũng không phải không có lý do , không nên quá cưng chiều con gái mình mà mang đến đau khổ cho người khác" .Nhã Hi lấy làm ngạc nhiên nhìn dì Lưu lúc này ko còn vẻ gần gũi mà lại vô cùng xa cách .

" Dĩ nhiên tôi sẽ nói " .Lý Nhậm không nhanh không chậm nói ra :

"Lãnh Phàm quả thât không tồi , dù cho trên thương trường hắn có oai phong hô mưa hoáng vũ cỡ nào , nhưng anh hùng lại khó qua ải mĩ nhân .Cô chỉ nói một câu hắn liền đồng ý , cô có muốn biết hắn đã hứa những gì không ?"

" Tôi , tôi không biết ..."

" Hắn đồng ý cho Lý Mộc Kỳ môt con đường sống , đó là thừa nhận đứa con trong bụng Mộc Kỳ là con của hắn, chỉ có như vậy con ta mới có thể đứng vững trên làng giải trí nhờ vào đứa con mang họ Lãnh "

Nhã Hi nghe đến chấn động đầu óc , vì sao lại có loại tình huống này , đứa con trong bụng Lý Mộc Kỳ không phải của Lãnh Phàm ? cảm xúc vui mừng khó tả nhưng lại bị sự đau lòng dồn nén trong cô khó nói thành lời.

" Mọi chuyện được đã được sáng tỏ , vậy chúng tôi không làm phiền ông nữa "

" Không tiễn"

Dì Lưu sao khi nghe nói xong lại giống như một thói quen chỉ gật đầu mỉm cười , đưa Nhã Hi rời đi .

Trong xe Nhã Hi không yên phận , cô hỏi việc này đến việc khác , kì thật đầu óc cô vẫn chưa thông . Mà dì Lưu lại bất đắt dĩ giải thích cặn kẽ cho cô nghe ...

" ây , tiểu Hi à, như vậy con đã thông chưa , vậy đã chịu về bên Lãnh Phàm chưa, con về mà xem đứa cháu của dì ở nhà bê bếch vì con đó "

Giọng dì Lưu tuy nói trách cứ nhưng hầu như là có vẻ khuyên ngăn , cô trách lầm anh, nghĩ đến gương mặt đẹp trai kia , tim cô lại bắt đầu đập nhanh ...

# ẩy ...chap sau cj ba về vs a ba
^^ H+ tớiiiiiiii






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro